ÁN TÌNH: ĐỘI TRƯỞNG LỤC CHÀO ANH!

Cả đêm của ngày cãi nhau ấy Lâm Diệp mất ngủ, cứ lăn qua lộn lại trên giường đến khi trời tờ mờ sáng, đồng hồ vừa nhảy sang năm giờ, bên ngoài cửa sổ mặt trời còn chưa lên cao, mây đen chỉ vừa tản đi ít phút trước.

Điện thoại trên tủ đầu giường báo tin nhắn, đưa tay lấy, mở ra xem mới biết là tin nhắn của Lục Hàn Thuyên.

Nội dung...

Lâm Diệp nhìn những dòng chữ dài vô tận, đọc hết những thứ anh gửi, siết chặt lấy điện thoại mà nước mắt lặn lẽ rơi, không nói không rằng mấy giây sau cô quăng điện thoại đập vào cánh cửa, đưa tay ôm gối co người nép vào chăn mà bật khóc, tiếng khóc từ nhỏ đến lớn dần, ngày ngày âm thanh uất nghẹn gào thét càng rõ.

Trên màn hình điện thoại dưới sàn nhà, Lục Hàn Thuyên nói...

"Diệp Diệp!

Anh phải đi rồi, có chút nhanh so với dự tính bởi vì vụ án bảo mật kia phát sinh vấn đề. Anh biết em sẽ giận, cũng biết chuyện anh làm khiến em thất vọng, nhưng sự thật anh vẫn rất yêu em.

Không muốn báo tin buồn nhưng vẫn muốn em vì anh mà rơi nước mắt, lần này đi xem chừng tính chất công việc đã không đơn giản chỉ là điều động công tác, có thể anh sẽ "không về" được nữa, nhưng anh sẽ cố gắng để quay về, chờ anh, nhất định anh sẽ cho em lễ cưới lớn nhất, linh đình nhất, biến em trở thành cô dâu đẹp nhất.

Hãy tha thứ cho sự ngu ngốc của anh, cầu xin em hãy cho anh thêm cơ hội. Nếu anh có thể quay về, hãy gả cho anh. Nếu anh không thể về, xin em hãy thương xót, anh vẫn mong em tìm được hạnh phúc, dù có chút không nỡ. Anh yêu em, rất yêu em!

Hàn Thuyên của em!"

Một buổi sáng khởi đầu không trọn vẹn!

Cả ngày hôm đó, Lâm Diệp nhốt mình trong phòng, không ăn không uống. Mãi đến chiều tối khi cô nghe tiếng Tiểu Bạch rục rịch máy móc đáp lại tiếng chuông cửa, lúc lau lại có tiếng của mẹ Lâm, sau đó là tiếng Lâm Hạo.

"Tiểu Diệp! Con ở đâu?"

Lâm Hạo đập cửa phòng ngủ: "Lâm Diệp! Chị chui ra đây cho em!"

Mẹ Lâm hốt hoảng những tiếng: "Tiểu Diệp, mẹ là mẹ con! Con mở cửa cho mẹ được không?"

Mọi người đột nhiên tụ tập đông đủ khiến Lâm Diệp không thể ở trong phòng mãi được, những lần đập cửa của mẹ làm Lâm Diệp chỉ còn cách ra mở.

Tình hình chung mẹ Lâm đã nắm được phần nào, nhận được tin nhắn của Lục Hàn Thuyên bà liền tức tốc chạy đến.

Cho đến khi cửa phòng mở ra, mẹ Lâm nhìn con gái hai mắt sưng húp, gương mặt nhỏ tái nhợt, không kiềm được mà kéo cô ôm vào lòng.

"Tiểu Diệp! Không sao rồi con!"

Lâm Diệp vừa nhìn thấy mẹ đã òa lên khóc, cứ tưởng khóc cả buổi sáng nước mắt cũng cạn, nhưng không thể tưởng tượng được cứ nghĩ về anh là cô lại đau nhói như sắp chết.

"Mẹ!"

Mẹ Lâm vỗ về con gái, lo lắng bất an: "Mẹ ở đây, Diệp Diệp ngoan, cứ khóc đi!"

Lâm Hạo cũng đến ôm lấy Lâm Diệp, để chị gái khóc hết sức lực thì bế vào phòng.

Nhân lúc Lâm Diệp đi ngủ Lâm Hạo gọi điện cho Lục Hàn Thuyên, muốn hỏi anh sao lại phải làm cho Lâm Diệp trở thành bộ dạng như bây giờ, nhưng điện thoại gọi mãi cũng chỉ báo đến giọng nói "thuê bao".

Mẹ Lâm nấu cháo xong thì từ bếp đi ra, thấy Lâm Hạo mặt mày hậm hực bà liền lắc đầu: "Con đó! Đừng có thái độ này trước mặt chị con!"

Lâm Hạo bực bội: "Con chính là muốn đánh nát mặt tên khốn đó! Đúng là đáng chết."

"Hàn Thuyên cũng có nổi khổ riêng, con cứ xem như giúp đỡ anh con chăm sóc bạn gái nó!"

Lâm Hạo bất mãn: "Mẹ! Mẹ còn nói giúp anh ta được sao? Mẹ không thấy chị thành ra bộ dạng gì sao?"

"Hàn Thuyên không phải đứa vô trách nhiệm, con cũng không phải không thấy cách nó yêu thương chị con. Nếu không phải phía Lý Thuần Nguyên ép buộc, con nói xem với tính cách của Hàn Thuyên nó sẽ bỏ mặt Tiểu Diệp sao?"

"Không nói nữa, mẹ vào xem chị thế nào đi! Tiểu Bạch nói cả ngày hôm nay chị còn chưa ăn gì, cứ nhốt mình trong phòng rồi khóc." Lâm Hạo nói xong lại hầm hầm đứng lên, thái độ nóng giận này mẹ Lâm cũng không lạ.

Chuyện liên quan đến Lâm Diệp trước nay Lâm Hạo đều lo được lo mất, bởi vì cậu chỉ có một chị gái, mà người chị này chưa bao giờ bỏ mặt cậu.

Mẹ Lâm gật đầu, đi vào phòng Lâm Diệp.

Cô gái nhỏ ngủ rất ngoan dù trên gương mặt vẫn còn hiện rõ vệt nước mắt, đi đến bên cạnh giường mẹ Lâm đưa tay vuốt tóc con gái, lúc chạm vào phát hiện ra Lâm Diệp có chút nóng.

"Tiểu Diệp!" Mẹ Lâm lay cô dậy.

Lâm Diệp mơ mơ màng màng mở mắt, gọi nhẹ một tiếng: "Mẹ!"

"Con sốt rồi? Thay quần áo, mẹ bảo Lâm Hạo đưa con đi bệnh viện!"

Lâm Diệp ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng ngồi dậy, lại đi thay quần áo rồi đến bệnh viện.

***

Lục Hàn Thuyên đến nơi cũng đã tối muộn, anh được sắp xếp chỗ ở trong ký túc xá của trại cai nghiện.

Hành lý không nhiều nên sau khi báo danh nhận chỗ xong giáo quan đưa anh đi nhận giường, nghe bảo anh ở cùng một người khác cũng là cảnh sát.

Giáo quan dùng chìa khóa mở cửa phòng, ở đây chẳng khác nào một nhà tù cấp cao, tuy mọi thứ đơn giản đầy đủ nhưng mọi hành động đều được giám sát, đến cả việc đi vệ sinh cũng bị quay lại để tránh họ giấu "đồ" nhân lúc không ai phát hiện mà dùng.

Ở đây có người mong muốn được cai nghiện thành công, có người thì bị ép buộc cai nghiện nên chuyện gì cũng có thể xảy ra.

"Vào đi." Giáo quan có vẻ không mấy niềm nở chào đón.

Lục Hàn Thuyên đi vào phòng, anh nhìn quanh thì thấy hai chiếc giường đơn, trên giường phía đối diện cái giường trống sẽ là của mình, có một người đàn ông đang ngủ.

Nghe giọng giáo quan lớn tiếng hầm hố, người đàn ông tỏ ra khó chịu bực bội xoay lưng về phía bọn họ, mặt úp vào tường tiếp tục ngủ.

Giáo quan tiến đến, gõ cây gậy sắt lên thành giường, tiếng kim loại vang lên rất thô thiển.

"Bạn mới, cẩn thận thái độ một chút!"

Ông ta nói xong thì xoay người bỏ đi, đem cửa khóa lại.

Lục Hàn Thuyên đi đến chỗ giường mình, đem balo trên vai đặt xuống dưới chân, chuẩn bị đi ngủ thì người bên cạnh đột nhiên nói.

"Ở đây có rất nhiều quy tắc, mong là anh sẽ không nảy sinh ý định "trừ gian diệt bạo" của một cảnh sát!"

Còn không hiểu câu nói này có ý gì, Lục Hàn Thuyên vẫn lên giường đi ngủ. Cho đến sáng mai, anh mới hiểu được cái gì là "không nảy sinh ý định" mà tối qua người đàn ông kia đã nhắc nhở.

Sáng sớm phải điểm danh, lại phải chạy bộ, tập thể dục giản gân cốt xong thì bắt đầu ăn sáng, chỉ có mười lăm phút cho mỗi buổi ăn. Sau khi ăn xong sẽ làm vườn, phụ trách những việc dọn dẹp lau chùi tại trại, đến giờ ăn trưa.

Trong lúc Lục Hàn Thuyên và bạn cùng phòng đang lấy cơm, phía sau vang lên giọng nói: "Tránh ra! Bọn tao muốn lấy cơm trước!"

Sắp đến lượt Lục Hàn Thuyên và anh bạn cùng phòng, định nói lý lẽ với họ thì người đàn ông nắm lấy tay anh ngăn lại, hai người nhìn nhau thì anh ta lắc đầu kéo anh đứng ra khỏi hàng mà nhường chỗ.

Đành vậy nên Lục Hàn Thuyên cũng tránh sang một bên, dù sao ở đây cũng không nên gây chuyện, trước mắt nên nhanh chóng cai nghiện rồi rời khỏi.

Một đám người năm tên, một tên đi giữa to lớn hách dịch, trên mặt có một vết sẹo lớn cắt ngang qua đôi mắt hắn nên trông cực kỳ dữ tợn, trên cánh tay hắn xăm hình một đứa trẻ ác quỷ.

Do quần áo che phủ nên không thấy được toàn bộ, có điều những hình xăm trên người hắn nhiều đến độ trên cổ, sau gáy, trước ngực đều hiện rõ, thấp thoáng trong bộ đồ mỏng manh ẩn hiện những vệt đen đỏ đủ màu.

Năm tên được lấy cơm trước mang đi, một tên trong số chúng phát hiện Lục Hàn Thuyên là người mới vào, liền huých vai người bên cạnh rồi hất mặt về phía anh.

"Gì vậy?" Người bên cạnh hỏi.

Tên đứng giữa nghe vậy cũng nhìn theo hai tên dưới trướng mình, nhìn đến chỗ Lục Hàn Thuyên.

Hắn "ồ" một tiếng đầy cợt nhã, tên phát hiện ra anh đứng đắt ý: "Đại ca! Nó là người mới, lại còn được ở chung với thằng cảnh sát chó chết kia."

Lục Hàn Thuyên nhìn người bên cạnh quay đi trốn tránh sau lưng mình, anh lại nhìn đến năm tên kia.

Tên lớn con là Đại Điên, tên bên tay trái hắn là Nhị Điên, bên phải là Tam Điên, còn tên phát hiện ra Lục Hàn Thuyên là Tứ Điên, người cuối cùng từ trước đến giờ chưa lên tiếng đứng ngoài cùng là Ngũ Điên.

Tên Tứ Điên trông gầy gò ốm yếu nhưng là loại người thích tọc mạch gây chuyện, còn người như Đại Điên chỉ được cái hình thể chắc chắn, đầu óc luôn sẽ hoạt động không kịp.

Nhị Điên đứng cạnh Tứ Điên cười nói: "Thằng ngốc kia thì chẳng làm được gì đâu, thằng người mới xem chừng rất thú vị!"

Lục Hàn Thuyên nhìn mấy người đều ốm yếu vô hại trước mặt, lúc này không muốn gây sự đành kéo người bên cạnh đi đến chỗ lấy cơm, mặt kệ bọn chúng nói gì đi nữa làm xong phận sự liền rời đi.

Cơm còn chưa ăn chỉ vừa đặt mông ngồi xuống ghế, đám người năm tên liền đi đến, bao vây lấy hai người.

"Tránh ra, bọn tao muốn chỗ này!" Nhị Điên nói, hậm hực đạp góc bàn.

Không ai dám phản kháng, trong khi đó nhà ăn còn rất nhiều chỗ trống, Lục Hàn Thuyên cùng người đối diện trao đổi ánh mắt, gật đầu rời đi.

Đám người cố tình gây khó dễ, hai người đi đến đâu bọn chúng liền cố ý theo sau đó.

"Ây dô! Bọn tao lại muốn chỗ này cơ!" Tứ Điên nói, nhìn tên bên cạnh cười to.

Lục Hàn Thuyên đứng bật dậy ánh mắt mấy phần chống đối, người bạn chung phòng cúi gầm mặt không động tỉnh.

"Sao? Mày muốn đánh nhau sao?"

Một trại cai nghiện chẳng khác nào nhà tù, nếu không phải tình thế ép buộc Lục Hàn Thuyên cũng chưa từng nhịn nhục như bây giờ.

"Các người muốn ngồi thì cứ ngồi!" Anh lạnh nhạt buông một câu, lại ngồi xuống ghế, bắt đầu ăn cơm.

Đại Điên thấy vậy như bị chọc giận, nổi đóa hầm hố đập khay cơm xuống bàn, "rầm" một tiếng cơm văng tung tóe, thức ăn đều đổ hết ra ngoài.

"Mày thái độ gì hả thằng kia?" Đại Điên hướng đến Lục Hàn Thuyên không xem mình vào mắt, hách dịch gây chuyện.

Lúc bàn tay hắn hướng đến cổ anh định nắm lấy, người bạn chung phòng lúc này đưa tay ngăn lại, anh ta nắm lấy cổ tay Đại Điên, mạnh bạo bóp chặt.

Đại Điên cố gắng rút tay nhưng sức lực đó khiến hắn bị nắm cứng, hắn vẫn mạnh mồm: "Mày làm gì đó thằng kia?"

"Quay về bàn và ăn cơm của mày đi!"

Nhị Điên kêu lên: "Thằng khốn, dám làm thái độ?"

Lục Hàn Thuyên vung tay, khay cơm một phát bay thẳng vào mặt Nhị Điên, cả nhà ăn bị chấn động vì đám người náo loạn, hơn hết cả là việc Lục Hàn Thuyên vừa làm.

Khay cơm rơi "xoảng" xuống sàn, lăn lóc mấy vòng mới nằm yên.

Đám Đại Điên bị chọc giận, tên Tứ Điên ốm yếu run run giận dữ: "Mày dám đánh người!"

Đại Điên không nói thêm nữa lập tức lao đến túm lấy cổ áo Lục Hàn Thuyên, phản ứng nhanh nhẹn anh liền tránh né theo đó túm được bàn tay tiếp theo của Đại Điên chuẩn bị vung nắm đấm.

Lúc này đám người chuyển hành hỗn loạn đánh nhau, người bạn chung phòng vốn dĩ không muốn cuối cùng cũng phụ một tay.

Hai người đánh năm, căn bản tên Ngũ Điên không động tay chân lúc đánh nhau liền biến mất, tên Tứ Điên ốm yếu chỉ có thể nhờ vào uy phong của Đại Điên mà ức hϊếp người khác.

Chỉ còn Nhị Điên và Tam Điên, một mình người đàn ông kia nhanh chóng hạ gục. Lúc này Lục Hàn Thuyên vẫn đang tránh né cùng khống chế mấy đòn đánh chết người của Đại Điên, hắn hơn anh về thể hình mà so thực lực cũng thuộc dạng thân thể từng rèn luyện.

Lục Hàn Thuyên vung đấm trực tiếp đánh vào mặt đối phương, Đại Điên phẫn nộ đấm trả, "hự" một cái đã đấm Lục Hàn Thuyên ngã lên bàn ăn, hắn dự định dồn lực một cứ đè chết anh.

Người bàn chung phòng lao đến, tung một cú đá vào nách phải của Đại Điên, hắn bị đạp văng vào tường, trên mặt toàn là vết thương mà Lục Hàn Thuyên để lại.

"Không sao chứ?" Người bạn hỏi, đưa tay kéo Lục Hàn Thuyên đứng lên.

Anh gật đầu, nhìn về Đại Điên lần nữa bổ đến hai người. Cả hai vừa tránh né sang hai bên, ngoài cửa giọng giáo quan quát tháo.

"Mẹ kiếp! Chúng mày lại gây chuyện nữa à? Không muốn sống nữa đúng không?"

Cứ như vậy bọn họ bị bắt giữ đưa đi, còng tay bao lấy hai tay Lục Hàn Thuyên, anh và người bạn cũng không tránh khỏi bị phạt.

Ngày hôm đó mấy người họ đều bị bỏ đói, buổi tối Lục Hàn Thuyên được giãi về phòng nhưng người bạn kia không thấy đâu, cũng vào đêm đó anh phát tác cơn nghiện.

Một đám y bác sĩ chạy vào còng tay anh chân anh giam vào bốn góc tường, để mặt anh giằng co với cơn nghiện hơn nữa tiếng mới tiêm thuốc an thần cho anh đi ngủ.

Ở đây, bọn họ xem người nghiện là kẻ có tội, không cần hỏi đến lý do tại sao chung quy đều bị buộc tội là những kẻ vô tích sự, ham ăn biến làm.

Lục Hàn Thuyên cũng không ngoại lệ.

Anh và Lâm Diệp vô hình chung là người của cùng thế giới nhưng lại cách nhau bức tường, trước khi chìm vào giấc ngủ anh không quên chúc cô gái nhỏ ngủ ngon.

"Diệp Diệp, ngủ ngon!"

Bình luận

Truyện đang đọc