ÁN TÌNH: ĐỘI TRƯỞNG LỤC CHÀO ANH!


Dưới ánh nắng, từng giọt mồ hôi chờ đợi, hồi hộp và bất an không ngừng rịn ra.

Cái nóng cuối hạ thật sự không dễ chịu, đến tán lá xanh cũng bị đốt đến mệt mỏi.

Gió nhẹ thổi qua một cơn, lướt trên mái tóc của từng người, thổi bay những cảm xúc tiêu cực đem giấu vào trong hang núi.

Lâm Diệp an tâm khi cô nắm được tay Hạ Ngọc, bàn tay mềm lạnh ngắt, run run từng hồi.

"Cảm nhận được tôi chứ?" Câu hỏi của Lâm Diệp đổi lại là cái gật đầu của Hạ Ngọc.

Lâm Diệp hài lòng: "Có muốn cùng tôi xuống dưới không? Hạ Ngọc! Cô biết mình phải làm gì đúng không! Chúng ta vẫn phải sống dù có chuyện gì xảy ra đi nữa!"
"Lâm Diệp!" Hạ Ngọc gọi tên cô.

Lâm Diệp gật đầu: "Tôi ở đây! Cô cùng tôi xuống.

Tôi giúp cô giải quyết vấn đề!"
"Có thật không?" Hạ Ngọc muốn chắc chắn rằng Lâm Diệp sẽ giúp cô ấy.

Lâm Diệp gật đầu: "Thật chứ! Tôi không nói dối cô.

Cô tin tưởng tôi nên mới nắm tay tôi, như vậy đã nói lên được cô đối với tôi có niềm tin!"
"Ừm!" Hạ Ngọc gật đầu đáp lại.

Ở góc bên ngoài hướng đối diện Lâm Diệp, cô liếc mắt nhìn qua thì thấy Lục Hàn Thuyên đang bám vào thành ban công, nhưng anh không ở trong mà ở phía bên ngoài.


Lâm Diệp mở to hai mắt, cô gần như là hoảng sợ khi nhìn thấy anh.

Trên người không có lấy một chút đồ bảo hộ nào, lại còn vừa mới gãy tay, anh như vậy chẳng khác nào đang trêu đùa mạng sống của chính mình.

"Hạ Ngọc! Cô cùng tôi xuống đi!" Lâm Diệp vẫn cố duy trì tiết tấu, nhưng cô lần này kiên quyết hơn.

Lục Hàn Thuyên đang dần đi đến chỗ Hạ Ngọc, nhưng cô ấy đang nắm tay Lâm Diệp, xoay mặt đối diện cô nên không phát hiện thấyLục Hàn Thuyên.

Hạ Ngọc muốn cử động, chỉ vừa nhích người một chiếc thì đột nhiên cô ấy lại nhìn Lâm Diệp rồi lắc đầu, chẳng hiểu thế nào lại khóc lên những tiếng: "Lâm Diệp! Chân của tôi...!không cử động được!"
Lâm Diệp cố bình thường cảm xúc để không rối loạn chính mình và ảnh hưởng đến Lục Hàn Thuyên, cô nắm chặt tay Hạ Ngọc như an ủi cũng như tiếp thêm sức mạnh, nhẹ giọng trấn an: "Đừng lo, không sao đâu! Tôi có cách, tôi giúp cô!"
Hạ Ngọc tin tưởng gật đầu, Lâm Diệp thấy Lục Hàn Thuyên đã gần bước đến.

Chỉ một chút nữa thôi, anh sẽ chạm được Hạ Ngọc.

"Hạ Ngọc! Anh ấy đang đến giúp cô, cô có thể hợp tác cùng anh ấy không?" Lâm Diệp vừa nói vừa chỉ cho Hạ Ngọc biết về sự xuất hiện của Lục Hàn Thuyên.

Hướng ngón tay chỉ ra phía sau lưng mình chính là người đàn ông cao lớn bị gió nặng thổi tạc.

Hạ Ngọc theo đó quay đầu nhìn lại, Lục Hàn Thuyên đã gần bước đến bên cạnh, mấy bước chân nữa là nằm trong phạm vi an toàn của Hạ Ngọc.

Dục Minh cũng sớm đã đi lên đến sân thượng, anh ấy ở cửa cẩn thận chờ đợi mệnh lệnh.

Tư Du tiến đến chỗ Lâm Diệp, tuy không dám đến gần nhưng khoảng cách an toàn vừa đủ.

Hạ Ngọc gật đầu với Lục Hàn Thuyên, anh cũng đáp lại bằng cái gật đầu hiểu ý.

Chờ khi anh bước đến, hai chân Hạ Ngọc tê cứng không thể đi được nữa, cũng không thể cử động được nữa.

Anh lấy dây thừng cột qua người Hạ Ngọc, còn anh thì đứng tựa vào ban công, tay bám một cách hờ hững.

Đoạn dây thừng còn lại Lục Hàn Thuyên quăng vào trong, anh gọi Dục Minh ra chỉ thị: "Cầm lấy!"
Dục Minh bước nhanh tới, chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

Lục Hàn Thuyên nhìn Tư Du: "Em đến đây!"
Tư Du đi đến đứng bên phía Lục Hàn Thuyên, Lâm Diệp đứng bên kia của Hạ Ngọc thì vừa vặn đứng song song Tư Du.

"Hai em đỡ lấy cô ấy kéo vào, tôi sẽ hỗ trợ phía trước!"
Bởi vì thành ban công rất cao nên muốn đưa Hạ Ngọc xuống không đơn giản chút nào, chân cô ấy lại đang tê cứng, đây là do cô ấy đã ngồi quá lâu đã làm cho máu lưu thông không đều.

Thể trạng hai cô gái không đều nhau, nhưng không sao, Dục Minh có thể hỗ trợ.

Lục Hàn Thuyên nói với Hạ Ngọc: "Cô ngã ra sau, hai cô ấy sẽ đón!
Hạ Ngọc gật đầu, từ từ ngã ra phía sau.


Dục Minh nắm dây thừng bởi vì Lục Hàn Thuyên nói anh có thể lo liệu, nếu chẳng may Hạ Ngọc không ngả được ra sau, có rơi xuống thì dây thừng cũng có thể giữ cô ấy lại.

Khi Hạ Ngọc vừa động, Lục Hàn Thuyên dự cảm bất an, cô ấy vừa hơi ngã ra anh liền đoán được quá trình sau đó.

Hạ Ngọc ngả người một chút cả người cô ấy liền mất thăng bằng muốn chúi xuống dưới, hai cánh tay như cánh quạt quơ quàng mấy cái.

Lục Hàn Thuyên nhào đến khi thân thể Hạ Ngọc dịch chuyển, trong một giây anh bám được vào mép thành ban công, tay nắm lấy tay Hạ Ngọc.

Lâm Diệp và Tư Du còn chưa đón được người.

Hạ Ngọc đã nhào ra trước.

"Hạ Ngọc!"
"Aaaaa..."
"Không được!"
"Cẩn thận!"
Lâm Diệp và Tư Du đồng thanh kêu lên, tiếp theo đó là tiếng kêu của Hạ Ngọc.

Bên dưới mọi người ngước nhìn lên trên, không giấu được sự lo sợ hiện đầy trên gương mặt, mấy người phóng viên quay cận cảnh sân thượng cũng không dám tin.

Hạ Ngọc rơi xuống dưới, cũng may dây thừng cột ngang cô ấy được Dục Minh giữ lại, mà Lục Hàn Thuyên cũng đang nắm lấy tay cô ấy, nắm rất chặt cũng rất quyết liệt, một tay kia anh bám vào thành ban công dùng sức kéo lấy thân thể Hạ Ngọc.

"Lục Hàn Thuyên!" Lâm Diệp nhào đến ban công, nhìn thấy anh nắm lấy Hạ Ngọc, cô ấy treo lơ lửng trong không trung.

Lục Hàn Thuyên nhảy ra khỏi thành ngoài của ban công, nơi chỉ có mỗi một cái thành không lớn không nhỏ, ban nảy chỉ đủ để anh đứng vững.

Hạ Ngọc bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cô ấy khóc lớn còn liên tục lắc đầu: "Không! Tôi không muốn chết!"
"Bám vào tôi!" Lục Hàn Thuyên nhíu mày, kêu lên một tiếng căng thẳng.

Cánh tay anh đau đớn vì sức nặng, giống như bị kéo sắp đứt lìa khỏi cơ thể.


Hạ Ngọc nắm chặt hai tay vào một cánh tay của Lục Hàn Thuyên, cả hai trơ lơ lửng trên không.

"Tôi không muốn chết! Cứu tôi! Lâm Diệp! Tôi không muốn chết!"
Gió thổi qua da mặt tuy không mạnh nhưng lại khiến người ta gom đủ bất an, cộng thêm tiếng hét của Hạ Ngọc vang vọng trong không trung càng khiến thần kinh con người giật mạnh.

Lâm Diệp tưởng chừng cô đã tắt đi nhịp thở cho đến khi Lục Hàn Thuyên nói với Hạ Ngọc: "Bám vào tôi, leo lên trên!"
Lâm Diệp ở trên nhoài người xuống: "Hạ Ngọc! Bám vào anh ấy! Chúng tôi sẽ cứu cô!"
"Lâm Diệp! Cứu tôi! Cứu tôi với!"
Đội cứu hộ đang chạy lên tầng, Lục Hàn Thuyên đang giữ lấy Hạ Ngọc, cô ấy liên tục khóc, không thể tập trung nghe rõ lời Lục Hàn Thuyên.

Lâm Diệp nhận ra anh rất đau, hai mày nhíu lại, sắc mặt cũng tái đi, anh cắn môi lớn tiếng gọi Hạ Ngọc: "Bám vào tôi, nhanh leo lên!"
Chân Hạ Ngọc không thể cử động, chỉ có thể trèo lên bằng hai tay.

Cô ấy bám vào Lục Hàn Thuyên, anh dần dần dùng một tay kéo tay cô ấy lên.

Khi Hạ Ngọc nắm được thành ban công, Lục Hàn Thuyên lần nữa ôm lấy eo Hạ Ngọc đẩy lên.

Dục Minh vừa kéo dây thừng, vừa cố giữ chặt sợi dây.

Lâm Diệp và Tư Du đón được nữa thân trên của Hạ Ngọc, đội bảo hộ cũng vừa tiến đến.

Xông vào cửa liền lập tức hỗ trợ, họ đưa Hạ Ngọc xuống, lại đặt cô ấy lên cán y tế, chuẩn bị chuyển đi.

Tình hình diễn ra, phải nói là nhanh như một cái chớp mắt nhưng đủ khiến con người ta sợ hãi vì chết lặng..


Bình luận

Truyện đang đọc