ẢNH ĐẾ TRỒNG MỘT GỐC LAN THÀNH TINH

Gió đêm xuyên qua cánh cửa thủy tinh sát đất, mang theo cái se lạnh của đầu xuân, làm cho Xu Mạn không khỏi rùng mình, nháy mắt tỉnh táo lại.

Đèn chùm trên đầu phát ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, cô ngồi xổm trên sàn nhà, cúi  thấp đầu, hương vị kẹo trong miệng cũng thay đổi. Cô muốn rút lại lời nói vừa rồi – Người đàn ông kia không những không ngờ nghệch mà còn rất gian xảo.

Người đàn ông đi về phía cô, đôi dép lông mềm mại giẫm lên sàn nhà màu be lạnh lẽo, phát ra tiếng động rất nhẹ.

Không nhanh không chậm, mỗi một bước chân như giẫm lên trái tim cô, ép cô tới mức thở cũng không dám thở mạnh.

Da đầu Xu Mạn tê dại: Lẽ nào cô lại phải mất một cánh hoa trân quý!

Cánh hoa lãng phí lần trước giờ vẫn chưa mọc lại, ảnh hưởng nghiêm trọng đến vẻ đẹp của cô, hơn nữa cũng không biết sau này có để lại di chứng nào không.

Mỗi một cánh hoa, mỗi một phiến lá, thậm chí là từng gốc rễ của cô, đều là sự tồn tại quý giá.

Đang mải suy nghĩ, đôi dép lông màu lam đã đi đến trước mặt cô.

Xu Mạn ngồi xổm tại chỗ, đầu càng cúi thấp xuống, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn đáng thương.

Chiêu này cô đã từng thử nghiệm nhiều lần với chủ nhân ở kiếp trước, dù cô làm sai cái gì, chỉ cần giả bộ đáng thương, Thanh Huyền tiên quân sẽ bất đắc dĩ thở dài coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nhớ đến sự quyến rũ và táo bạo của cô gái sau khi say rượu, lại nhìn dáng vẻ đáng thương ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên của cô lúc này, Thẩm Thanh Yến không nhịn được nhếch khóe miệng: “Chẳng phải lần trước nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Sao giờ lại biến thành nhóc câm điếc rồi?”

Xu Mạn buồn bực.

Lúc này cô mới nhận ra người đàn ông không phải Thanh Huyền tiên quân, sẽ không bao dung cô vô điều kiện như Thanh Huyền tiên quân.

Cô ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt mình.

Cô cứ như vậy ngẩng đầu nhìn anh, khiến người đàn ông trông càng cao lớn, có một loại cảm giác áp bách ngột ngạt, cổ của cô chút nhức mỏi.

Ánh sáng từ đèn chùm chiếu vào trong đôi mắt xinh đẹp của cô, giống như thắp lên hai ngọn lửa nho nhỏ, càng lúc càng sáng.

Lúc này, cô gái giống hệt như con nhím nhỏ, toàn thân nhô ra những chiếc gai nhọn, đề phòng cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào người anh.

Hóa ra cô không chỉ có hai bộ mặt, vẫn còn có bộ mặt thứ ba.

Thẩm Thanh Yến đánh giá trong lòng, vô cùng thản nhiên ngồi vào sofa bên cạnh, nghiêm nghị dạy dỗ: “Chưa được cho phép đã ăn vụng kẹo, là hành vi rất xấu.”

Giọng của anh ôn hòa và trong trẻo, xen lẫn một nụ cười khó nhận ra.

Xu Mạn đuối lý, những chiếc gai nhím trên người cũng từ từ thu lại, xin lỗi anh: “Xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”

Do kẹo thơm quá, tôi không nhịn được.

Người đàn ông dường như có chút đăm chiêu nhìn cô: “Làm việc sai, chỉ một câu xin lỗi là không đủ. Em không chỉ ăn trộm kẹo, còn làm chết cá của tôi, khiến tôi phải đề cao cảnh giác, còn gọi cả cảnh sát… Em nói xem, tôi nên phạt em thế nào đây?”

Gì cơ?

Người đàn ông còn muốn phạt cô sao?

Gai nhím vừa mới thu lại giờ lại đề phòng dựng lên, cô trợn tròn mắt, bối rối nhìn về phía người đàn ông, giống như chưa từng quen biết anh vậy.

Rõ ràng anh và Thanh Huyền tiên quân đều có khí chất dịu dàng nho nhã, nhưng tâm địa hoàn toàn khác nhau, một người là đỏ, một người là đen.

Xu Mạn có chút hoảng sợ, cô không biết người đàn ông muốn phạt cô như thế nào, cô thậm chí bắt đầu do dự bản thân có nên ra tay trước không.

Thẩm Thanh Yến cố gắng nhịn cười nhìn cô, thấy trong ánh mắt cô dần dần xuất hiện sự đề phòng, mới chậm rì rì nói: “Mặc dù kẹo rất ngon, nhưng ăn nhiều thì sẽ bị đau răng, vậy phạt em ba ngày không được ăn kẹo đi!”

Xu Mạn sửng sốt: đợi đã, đơn giản như vậy là xong rồi?

Cô nghi ngờ nhìn người đàn ông, như thể phải chắc chắn đối phương rốt cuộc có đang nói dối cô không.

Người đàn ông thu hồi tầm mắt, điềm nhiên như không cầm lấy hộp kẹo Pure&love màu đỏ hình trái tim, cất những viên kẹo tinh xảo vào trong hộp.

Hình như tâm trạng của anh rất tốt, trong mắt còn ẩn chứa ý cười, nhưng lại không giống với nụ cười ngày thường Xu Mạn hay thấy, ngoài vẻ nho nhã dịu dàng, còn thêm nhiều chút gian xảo.

Nhưng, lại càng hấp dẫn hơn.

Người đàn ông cũng không thèm nhìn cô, rất kiên nhẫn dọn dẹp sạch bàn trà. Xu Mạn vẫn chưa tiêu hóa xong, nhìn những viên kẹo bị cất đi, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không dám mở miệng xin.

Người đàn ông không định thật sự phạt cô, cô cuối cùng có thể yên tâm thả lỏng tâm trạng, bèn cẩn thận dịch đến bên cạnh anh, rất tự nhiên để tay lên đầu gối anh: “Anh thật sự không tức giận sao?”

Người đàn ông nhìn bàn tay đang đặt trên đầu gối mình: “Vậy em hy vọng tôi tức giận sao?”

Xu Mạn vội vàng lắc đầu.

“Vậy từ nay về sau đừng nghịch ngợm như vậy nữa, toàn làm tôi lo lắng.” Thẩm Thanh Yến vươn tay kéo cô từ dưới đất lên, để cô ngồi cạnh mình trên sofa.

Bàn tay của người đàn ông vừa to vừa ấm áp, khi được anh chạm vào thật sự rất thoải mái. Xu Mạn nhớ đến những tháng ngày anh dốc lòng chăm sóc cô, những giận hờn trong lòng cũng biến mất, cô rất chân thành gật đầu với anh.

Thẩm Thanh Yến nhìn thấy cô thu lại gai nhọn trên người, lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời, không khỏi cười khẽ. Sau đó anh đứng lên đi về phía tủ giày, lấy một đôi dép lông màu hồng hình con thỏ.

“Sàn nhà rất lạnh, em không thể cứ đi chân trần như vậy được, sẽ bị ốm.” Anh để đôi dép bên cạnh chân cô, ý bảo cô xỏ vào: “Thời gian không còn sớm nữa, đi dép vào rồi đi nghỉ sớm đi thôi.”

Thật ra Xu Mạn cũng từng thừa dịp người đàn ông không ở nhà đi dép của anh, nhưng mà sau đi dép luôn cảm thấy đi lại không thoải mái, sau đó cũng không nghịch nữa.

Đôi dép người đàn ông cầm qua vừa đẹp vừa đáng yêu, cô vừa nhìn đã vô cùng thích, bèn xỏ chân vào.

Cô thử bước vài bước, giống như dẫm lên bông, mềm mềm êm êm, còn rất ấm nữa.

Nhược điểm duy nhất chính là không nhẹ nhàng như đi chân trần, nếu như đi đôi dép này đuổi theo con mồi, không chừng con mồi đã bỏ trốn mất dạng từ lâu.

Thẩm Thanh Yến nhìn cô căng hết cả dây thần kinh khi đi thử đôi dép, không khỏi cảm thấy buồn cười, bèn vươn tay ra đỡ cô: “Em không cần căng thẳng như vậy, đi thêm vài bước nữa thử xem, rất nhanh sẽ quen thôi.”

Xu Mạn dường như nhớ đến gì đó, ánh mắt chuyển động, nghiêng đầu nhìn người đàn ông: “Anh ôm tôi đi, tôi rất thích anh ôm tôi, giống như lần trước vậy.”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Yến cứng lại vì yêu cầu bất ngờ của cô, anh khựng lại một chút, mới có thể ổn định biểu cảm, không để chính mình thất thố.

“Nam nữ khác biệt, hơn nữa em cũng không còn nhỏ, không thể tùy tiện để người khác giới ôm.” Thẩm Thanh Yến chính nhân quân tử nói.

Xu Mạn có chút thất vọng, quy tắc của con người nhiều thật đó, làm tiên thú vẫn sướng hơn. Nếu tâm trạng cô tốt, còn có thể lăn lộn trong lòng của Thanh Huyền tiên quân.

Sau khi Thẩm Thanh Yến từ chối, trong lòng vẫn có chút không thoải mái, vì vậy lại bổ sung thêm: “Nhưng, tôi có thể nắm tay dẫn em đi.”

Anh giúp đỡ cô, dạy cô thả lỏng thân thể, bước từng bước về phía phòng ngủ.

Anh dẫn cô đến trước bồn rửa mặt, bóp kem đánh răng cho cô, đưa cốc nước súc miệng màu hồng cho cô, nói: “Em đã ăn kẹo, nên phải đánh răng trước đã, rồi mới có thể đi ngủ.”

Lúc này Xu Mạn mới phát hiện trên bồn rửa mặt xuất hiện thêm một bộ dụng cụ đánh răng rửa mặt mới, là người đàn ông chuẩn bị cho cô.

Hừm, mặc dù anh xảo quyệt hơn Thanh Huyền tiên quân, nhưng tâm địa đều tốt như Thanh Huyền tiên quân, đều rất quan tâm, đối xử rất tốt với cô.

Thẩm Thanh Yến nghiêng người tựa vào cửa phòng tắm, khoanh tay nhìn cô đánh răng, không nghĩ đến dáng vẻ đánh răng của cô lại rất thuần thục… Thẩm Thanh Yến không khỏi nhớ đến kem đánh răng của mình nhanh hết đến lạ, không khỏi đỡ trán.

Thảo nào dáng vẻ của cô mới giống mình như vậy.

Đợi Xu Mạn đánh răng rửa mặt xong, Thẩm Thanh Yến xốc một góc chăn lên, để Xu Mạn cởi dép lên giường, sau đó lại đắp chăn bông lên cho cô.

Anh ngồi bên giường, dạy cô: “Bàn chải đánh răng, cốc súc miệng cùng với khăn mặt đều là đồ dùng cá nhân, sau này không được dùng chung với người khác, như vậy rất mất vệ sinh.”

Xu Mạn mở to mắt lẳng lặng nhìn anh, quy tắc thế giới này còn nhiều hơn cả Lăng Tiêu Đạo.

Nhưng giọng điệu của người đàn ông nhẹ nhàng, cô nghe thấy rất thoải mái, bèn gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Thẩm Thanh Yến nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, trong lòng như được nhét một cục bông mềm mại, rất muốn vươn tay xoa đầu cô. Anh cố gắng kìm nén suy nghĩ này, tiếp tục nói: “Em có tên không? Nếu như không có, tôi sẽ gọi em là Tiểu Lan. Chờ mấy ngày nữa, tôi đưa em đi đăng ký hộ khẩu và làm chứng minh thư.

Dù sao cô vẫn phải có một thân phận hợp pháp mới được.

“Xu Mạn, tôi tên là Xu Mạn, Xu trong “Tĩnh nữ kỳ xu”(1), Mạn trong “Dã hữu mạn thảo”(2)

(1) Tĩnh nữ kỳ xu (静女其姝) trích trong bài Tĩnh nữ của Khổng Tử, có ý nghĩa là người con gái đẹp đẽ trong trắng.

(2) Dã hữu mạn thảo (野有蔓草):  trích trong bài Dã hữu man thảo của Khổng Tử, có nghĩa là ngoài đồng nội có cỏ mọc lan ra.

Đây là tên Thanh Huyền tiên quân đặt cho cô, mặc dù bây giờ cô không còn là thần thú bên cạnh Thanh Huyền tiên quân nữa, nhưng cô vẫn rất thích cái tên này, muốn tiếp tục sử dụng nó.

“Tĩnh nữ kỳ xu, Dã hữu mạn thảo…” Thẩm Thanh Yến cười nhẹ: “Tên rất đẹp. Được rồi, vậy đợi tôi xong việc, chúng ta sẽ đi đăng ký hộ khẩu. Mau nghỉ ngơi đi!”

Xu Mạn khẽ ừ một tiếng.

Thẩm Thanh Yến dém chăn cho cô, chuẩn bị đứng lên rời đi, không ngờ người trên giường bỗng vươn tay ra kéo ống tay áo anh: “Anh muốn đi đâu? Không ngủ sao?”

Không biết có phải vì đến ánh đèn quá mức dịu nhẹ, đôi mắt của cô gái như dải ngân hà, Thẩm Thanh Yến nghe giọng nói mềm mại của cô, nhìn khuôn mặt quyến rũ, trong lòng giống như giấu một con dã thú.

Càng đáng sợ hơn là, con dã thú kia đang dần dần thức tỉnh.

Anh hít một hơi sâu: “Tôi ngủ ở sofa.”

Cô gái không dùng quá nhiều sức để lôi kéo anh nhưng Thẩm Thanh Yến cảm thấy anh phải mất rất nhiều sức mới thoát khỏi bàn tay của cô.

Sau đó, anh vừa xoay người thì nghe thấy tiếng của cô: “Anh Thanh Yến, anh không chúc tôi ngủ ngon.”

Thẩm Thanh Yến khựng người, đưa lưng về phía cô nói:”Ngủ ngon.”

Nói xong, anh không quay đầu lại đi thẳng đến cửa, tắt đèn cho cô, đóng cửa phòng.

Nghe được tiếng đóng cửa, lòng anh cũng dần bình tĩnh trở lại.

Anh cảm thấy buồn cười lắc đầu, ngay cả quần áo cô cũng không biết nên mặc như thế nào, nhưng lại cố chấp muốn anh chúc ngủ ngon.

Anh dừng lại ở cửa phòng ngủ hai phút mới đến chỗ tủ đồ trong phòng quần áo lấy một cái chăn lông mới, nằm trên sofa ngủ.

Không biết có phải do sofa quá mềm và hẹp không, anh trằn trọc mãi không ngủ được, luôn cảm thấy như là thiếu cái gì đó. Mãi đến khi hương hoa lan thoang thoảng còn lưu lại trong không khí bay đến chóp mũi anh, anh mới giật mình nhận ra là thiếu thứ gì.

Xu Mạn? Cái tên này rất đặc biệt, cũng có cảm giác quen thuộc đến lạ, như thể đã từng nghe ở đâu đó.

Thẩm Thanh Yến không nhớ rõ lúc nào mình chìm vào giấc ngủ, anh mơ một giấc mơ kỳ lạ, nhưng khi tỉnh lại thì đã quên đến gần hết, chỉ nhớ mang máng là có liên quan đến một con tiên thú xinh đẹp.

Ánh nắng ấm áp đầu xuân chiếu khắp căn phòng.

Xu Mạn ở trong ổ chăn lăn lộn hai vòng, thật lâu sau ngáp hai cái. Nếu như người đàn ông biết được thân phận của cô, cô cũng không cần phải chơi trốn tìm với anh nữa, cứ thế tự nhiên đi ra ngoài.

Phòng khách không có ai, trong phòng bếp truyền đến một vài tiếng động. Xu Mạn theo tiếng động nhìn qua, người đàn ông đang làm bữa sáng.

Được ngủ đủ nên tâm trạng cô khá tốt, đi về phía người đàn ông, từ đằng sau ôm lấy eo của anh, vô cùng thân thiết dụi dụi.

Thẩm Thanh Yến đang hâm nóng sữa, thình lình cảm thấy phía sau lưng có một cơ thể ấm áp mềm mại ôm lấy eo mình, cho dù đã cách lớp áo ngủ dày, nhưng xúc cảm này cũng khó có thể xem nhẹ. Tay của anh run lên, suýt chút nữa đổ sữa bò trong nồi ra ngoài cốc.

Người phụ nữ nghiêng đầu, khuôn mặt tươi cười xán lạn nhìn anh: “Tôi muốn hôn chào buổi sáng.”

Thẩm Thanh Yến không nắm chắc nồi sữa trong tay, nồi sữa rơi thẳng xuống quầy bếp, vài giọt sữa bắ.n ra ngoài. Lúc thì đòi chúc ngủ ngon, lúc lại đòi hôn chào buổi sáng…

“Em học cái này ở đâu thế?”

Xu Mạn: “Trong ti vi, không phải con người đều như vậy sao? Tôi cũng cảm thấy rất thú vị.”

Thẩm Thanh Yến nhìn khuôn mặt hào hứng hớn hở kia, hơi trầm ngâm một chút, sau đó rất tự nhiên hôn lên trán cô một cái.

Coi như đang nuôi dưỡng cô thú cưng cao quý đi vậy!

Vốn dĩ hoa lan với chó mèo cũng không khác nhau lắm.

Thẩm Thanh Yến cúi đầu nhìn đôi chân trần của cô, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu: “Sau này phải mang dép, sàn nhà rất lạnh.”

Anh bất đắc dĩ ôm lấy cô đến bàn ăn phòng khách để cô ngồi xuống, sau đó đi vào phòng ngủ lấy dép ra: “Trước tiên phải đi đánh răng rửa mặt, sau đó mới được ăn sáng.”

Xu Mạn ừ một tiếng, lê dép đi đánh răng rửa mặt.

Thẩm Thanh Yến mang sandwich và sữa lên bàn ăn, chỉ chờ tiểu yêu tinh rắc rối kia đến bàn ăn cùng.

Trước kia chỉ có một người ở, chỉ cần không đi công tác, anh đều cảm thấy vô cùng nhàn rỗi. Bây giờ có thêm một tiểu yêu tinh, cứ như nuôi thêm một con mèo nghịch ngợm vậy.

Thời gian của anh đều bị cô chiếm dụng phân nửa.

Cuối cùng tiểu yêu tinh cũng đánh răng rửa mặt xong, ngoan ngoãn ngồi cạnh anh, học theo anh cầm sandwich lên ăn. Dù thứ này không ngọt, nhưng vị của nó ngon đến lạ.

Cô liên tục cắn mấy miếng, thưởng thức bữa sáng ngon lành.

Thẩm Thanh Yến đưa cốc sữa ấm ở bên cạnh cho cô, khuyên bảo: “Ăn từ từ thôi, uống một ngụm sữa bò trước, đừng để bị nghẹn.”

Xu Mạn bưng lên cốc sữa Thẩm Thanh Yến đưa lên uống một ngụm, vị của sữa cũng không ngọt, nhưng cũng không có vị lạ. Môi dưới của cô dính không ít sữa bò, giống như mọc một vòng râu màu trắng.

Thẩm Thanh Yến thấy thế không khỏi buồn cười, thuận tay rút một tờ giấy, đang chuẩn bị lau cho cô, không ngờ đối phương lại vươn đầu lưỡi liế.m một vòng.

Sữa trắng bị liế.m sạch, lộ ra đôi môi anh đào trơn bóng xinh đẹp.

Ánh mắt của Thẩm Thanh Yến trầm xuống, cả người cảm thấy không ổn.

“Em…” Anh há miệng, ổn định hơi thở: “Sau này không được vươn lưỡi ra liế.m. miệng như vừa nãy nữa.”

“Ơ?Tại, tại sao vậy?” Cô gái cắn miếng bánh sandwich, vô tội mở to mắt, vì miệng đầy ắp đồ ăn nên cô nói không rõ lắm.

Thẩm Thanh Yến sắp xếp lại suy nghĩ của mình và nói: “Bởi vì như vậy rất bất lịch sự.”

Như vậy cũng tính là rất bất lịch sự sao?

Xu Mạn cau mày suy nghĩ một lát, hỏi: “Con người có nhiều quy tắc như vậy, sống không mệt sao?”

Thẩm Thanh Yến đang chậm rãi nhai miếng sandwich suýt chút nữa bị nghẹn.

Thời tiết những ngày đầu xuân ấm dần, chỉ cần không mưa, thì dần dần sẽ có hơi thở của mùa xuân.

Mặc dù Thẩm Thanh Yến đã mua vài bộ quần áo cho Xu Mạn, nhưng vẫn chưa đủ. Đúng lúc hôm nay là cuối tuần, không có việc gì bận, anh chuẩn bị dẫn Xu Mạn ra ngoài đi dạo một vòng, tiện thể mua thêm cho cô ít quần áo vừa người và một số đồ dùng cần thiết của con gái.

Dù sao, nuôi thú cưng cũng cần phải làm cho nó xinh đẹp rạng rỡ.

Tiểu yêu tinh của anh cũng không thể quá nghèo khổ được.

Thẩm Thanh Yến đưa quần áo đã sấy khô cho cô mang vào phòng ngủ: “Em thay bộ quần áo này, một lúc nữa chúng ta sẽ đi dạo phố.”

Thẩm Thanh Yến dặn dò xong thì đóng cửa đi sang phòng quần áo thay đồ của mình.

Nhưng chờ đến khi anh thay xong mở cửa đi ra, cửa phòng ngủ cũng mở ra, một cái đầu ló ra sau cánh cửa, trên tay còn cầm đồ lót, rất khó xử nhìn anh nói: “Tôi không biết mặc.”

Thẩm Thanh Yến đau đầu, đi vào dạy cô cách phân biệt mặt trái mặt phải của quần áo, lại đích thân làm mẫu một lần cách mặc đồ lót cho cô.

“Em hiểu chưa?” Thẩm Thanh Yến hỏi.

Xu Mạn cái hiểu cái không gật đầu, lúc này Thẩm Thanh Yến mới xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Không đến hai giây sau, cửa lại mở ra, cô mặc đồ lót lủng lẳng đứng trước mặt anh “Nhưng tôi không cài được nút.”

Thẩm Thanh Yến suýt chút nữa bị cô làm cho mù mắt, vội vàng nghiêng đầu, nhắm mắt lại nói: “Em xoay người lại trước đi đã, quay lưng về phía tôi, tôi giúp em cài.”

“Tôi đã quay người rồi.”

Lúc này Thẩm Thanh Yến mới giúp cô cài lại cúc áo lót.

Sau một hồi vật lộn, Xu Mạn cuối cùng cũng coi như đã mặc xong quần áo, đi từ phòng ngủ ra. Thẩm Thanh Yến quần áo của cô cứ nhăn nhúm hết cả, thay cô chỉnh lại quần áo, đưa tất đã lấy sẵn ở trên sofa cho cô nói: “Biết đi không?”

Không ngoài dự đoán, lại lắc đầu.

Thẩm Thanh Yến ngồi xổm xuống, giúp cô đi một bên tất, chiếc còn lại đưa cho cô: “Em tự mình đi bên này thử xem.”

Xu Mạn cụp mắt xuống, đáy mắt lóe lên sự ranh mãnh, cô tùy tiện đi tất vào, thấy người đàn ông lại thở dài.

Thẩm Thanh Yến lấy lại tất trên tay cô, kiên nhẫn nói: “Bên này mới là hướng xuống dưới, đây là hình dạng của lòng bàn chân.”

Xu Mạn duỗi chân để lên đùi anh, Thẩm Thanh Yến bất đắc dĩ lắc đầu, cô nhóc này đúng chẳng khách khí chút nào.

Nói nửa ngày, cuối cùng vẫn là anh phải làm.

Thẩm Thanh Yến chỉ đành tiếp tục phát huy tinh thần chịu thương chịu khó, đi tất cho chủ nhân hoa lan của mình.

Đây là lần đầu tiên Xu Mạn ra ngoài với hình dáng con người, trải nghiệm khác hoàn toàn so với khi làm một gốc lan thấp bé không thể cử động, không thể nói chuyện.

Giờ cô có thể ngồi song song với anh trên xe, nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa kính xe, mặc dù loại trải nghiệm này không bằng cưỡi mây đạp gió, nhưng cũng vô cùng mới lạ.

Xu Mạn không khỏi thán phục sự thông minh của con người, sức sáng tạo của họ quả thật là số một. Khó trách hàng trăm yêu tinh biến hình đều chọn con người để tham khảo, mà không phải biến thành các loài thú khác.

Thẩm Thanh Yến đậu xe ở hầm để xe của Pacific Place, cùng Xu Mạn lên tầng chọn quần áo. Bên này chủ yếu là những nhãn hiệu cao cấp, thiết kế cũng rất trang nhã, hai người đi dạo một vòng, mua cũng không ít.

Xu Mạn mới chỉ nhìn thấy cảnh tượng này trong ti vi, chính mình biến thành con người, tự mình trải nhiệm cuộc sống như vậy, giống những nữ chính trong ti vi cái gì cũng mua, quả thật có một cảm giác phấn khích khó tả.

Nếu như có thể, cô muốn mua cả cái thế giới này đến Lăng Tiêu Đạo, tặng cho Thanh Huyền tiên quân, như vậy người sẽ không cảm thấy phiền muộn nữa.

Quần áo, giày dép, túi xách xinh đẹp đều có rồi, hoa lan nhỏ của anh còn thiếu một ít trang sức, Thẩm Thanh Yến dẫn cô xuống tầng hai đến cửa hàng trang sức O.L lựa chọn vòng cổ, phụ kiện cài tóc…

Từ Lộ Dương và hai cô bạn thân hẹn nhau đến Pacific Place dạo phố, không ngờ đến mới vừa lên đến tầng hai đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Bên cạnh bóng người quen thuộc kia còn có một cô gái. Mà lúc này người kia còn đang nở nụ cười cưng chiều với cô gái đó.

Từ Lộ Dương cảm thấy cảnh trước mắt có một sự châm chọc không hề nhẹ, hơn nữa còn khiến cô nhức mắt.

“Lộ Dương, làm sao vậy?” Anna thấy Từ Lộ Dương không đi nữa, bèn nhìn theo tầm mắt của cô: “Ơ? Người đàn ông kia hình như là Thẩm Thanh Yến phải không?”

“Người phụ nữ bên cạnh Thẩm Thanh Yến có chút quen mắt.”

“Cậu vừa nói mình đã nhớ ra rồi, chẳng phải là con nhỏ lần trước Lộ Dương gửi vào trong nhóm sao?”

Bạn thân của Từ Lộ Dương mình một câu cậu một câu thảo luận, Từ Lộ Dương càng nghe càng tức giận, cô ta âm thầm nghiến răng đi về phá Thẩm Thanh Yến.

“Anh Thanh Yến, chẳng phải hôm đó anh nói mình độc thân sao? Sao nháy mắt đã có đôi có cặp rồi? Cô gái này lại là ai vậy? Không định giới thiệu chút sao?” Từ Lộ Dương ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Thẩm Thanh Yến đang chọn vòng tay cùng Xu Mạn, không ngờ Từ Lộ Dương lại qua đây gây chuyện, Xu Mạn vừa nhìn thấy người phụ nữ suốt ngày giễu cợt kia, vô thức nhìn tay cô ta. Nhớ đến lần trước ở trên ban công biệt thự suýt chút nữa bị cô ta bẻ gãy thân hoa, ánh mắt Xu Mạn cũng trở nên đề phòng.

Thẩm Thanh Yến vươn tay kéo Xu Mạn đến bên mình, nói: “Vấn đề cô Từ hỏi có hơi nhiều, nhưng giờ tôi đã mua xong rồi, còn có việc khác, hẹn gặp lại.”

Thẩm Thanh Yến cầm mấy chiếc túi nhân viên cửa hàng đưa cho, sau đó nắm tay Xu Mạn đi về phía thang máy.

Anna tỏ ra khinh thường nói: “Quả nhiên thiết lập của nổi tiếng đều là giả vờ, người thật đúng là kiêu ngạo, chẹp.”

Sắc mặt Từ Lộ Dương u ám như sắp mưa bão, cô ta nổi giận đùng đùng lấy điện thoại đi qua chỗ khác gọi điện: “Alo! A Bân đúng không? Giúp tôi điều tra một người phụ nữ…”

Mặc dù lúc mua đồ trang sức gặp phải người không muốn gặp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Xu Mạn, cô vừa về nhà đã đem những chiếc vòng tay xinh đẹp lấp lánh đeo lên cổ tay, còn lấy vòng cổ ra để Thẩm Thanh Yến đeo cho cô.

Thẩm Thanh Yến nhìn cô hào hứng đến vậy, cũng không khỏi nhếch miệng cười: “Em đi tắm rửa trước đi đã, tôi đi nấu cơm.”

Ánh nắng hôm nay có chút gắt, Xu Mạn mặc khá nhiều, trên đường mặc dù cô đã cởi áo khoác cũng bị phơi nắng đến đỏ ửng cả mặt, Thẩm Thanh Yến để cô đi tắm trước, như vậy có thể dễ chịu hơn một chút.

Bọn họ vẫn chưa ăn cơm trưa, bởi vì lúc dạo phố, Xu Mạn ăn nhiều đồ ăn vặt quá, nên gần như không cảm thấy đói. Thẩm Thanh Yến xách túi lớn túi nhỏ, cũng không có tâm trạng ăn cơm ở ngoài, cuối cùng lựa chọn về nhà nấu cơm.

Bình thường ở nhà không có việc gì làm, anh rất thích tự mình nấu cơm, khả năng nấu nướng cũng tạm được.

Xu Mạn cũng muốn tắm rửa, chủ yếu là muốn nghịch nước. Cũng có lúc cô không hiểu được tại sao con người lại phải mặc quần áo, nhất là những ngày nóng như hôm nay, suýt chút nữa hấp cô thành bánh bao thịt.

Cô theo Thẩm Thanh Yến đi vào nhà tắm, Thẩm Thanh Yến đưa bông tắm cho cô: “Cái này dùng để kỳ cọ, trong này là dầu gội đầu với sữa tắm của em, biết cách dùng không?

Xu Mạn mờ mịt lắc đầu.

Thẩm Thanh Yến: May là vẫn chưa biết, có nghĩa là tiểu yêu tinh vẫn chưa nhìn trộm anh tắm rửa.

Một tay anh ấn nhẹ phần vòi, sữa tắm màu trắng bị ép chảy ra, tay còn lại cầm bông tắm để dưới vòi, đi đến chỗ vòi nước ở bên cạnh xả một ít nước rồi nhẹ nhàng xoa, giải thích: “Lát nữa em xoa cái này lên người để tắm rửa, sữa tắm dính nước có thể tạo ra rất nhiều bọt bong bóng, nếu như em không muốn gội đầu thì buộc tóc lên, đội mũ tắm lên. Muốn tôi giúp em không?”

Xu Mạn nhìn thấy bong bóng màu trắng trên tay người đàn ông, gật đầu ừ một tiếng, Thẩm Thanh Yến thay cô búi tóc lên.

Tóc của cô đen tuyền mềm mại, không dài không ngắn. Từng sợi tóc như những sợi tơ xuyên qua các kẽ tay anh, mang đến một xúc cảm kỳ kiệu, mềm mại không thể tưởng tượng được.

Thẩm Thanh Yến lại giúp cô đội mũ tắm lên, bảo cô thay dép lê vào phòng tắm tắm rửa.

Thẩm Thanh Yến thay cô đóng cửa phòng tắm, Xu mạn vừa bước vào đã cởi dép ra, loại dép này không giống dép lông mềm mại, cũng không đẹp mắt, đi vào cũng thấy là lạ.

Cô đi đến dưới vòi hoa sen, học theo dáng vẻ của người đàn ông lấy một ít sữa tắm, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của sữa tắm, cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Cô còn dựa theo phương pháp người đàn ông dạy cô ở trên người kỳ cọ tạo ra được rất nhiều bong bóng thơm thơm, cô chưa bao giờ biết rằng những chai lọ kỳ lạ trong nhà tắm hóa ra lại chứa nhiều điều thần kỳ đến vậy.

Như này so với chỉ nghịch nước không thì vui hơn nhiều.

Xu Mạn lại bóp thật nhiều sữa tắm lên bông tắm, trên người cô, dưới đất đâu đâu cũng là bong bóng thơm thơm, Xu Mạn nhìn thấy cái gương cách đó không xa, định đi qua đó xem thử dáng vẻ bây giờ của mình.

Cô nâng bước chân đi về phía gương.

Sữa tắm vương vãi đầy đất khiến mặt sàn vốn đã trơn bóng nay lại càng trơn trượt, Xu Mạn vừa giẫm một bước lên phía trước, thì cả người mất khống chế, cô hoàn toàn không phản ứng kịp.

Thẩm Thanh Yến đang ở phòng khách thu dọn đồ đạc hôm nay mua về, chợt nghe thấy một tiếng “rầm” vang lên, cứ như thể là âm thanh vật nặng nào đó rơi trên mặt đất. Trong lòng Thẩm Thanh Yến do dự, vội vàng dừng tay, đi về phía phòng tắm.

Cốc, cốc, cốc

Anh gõ cửa phòng tắm, bên trong không có ai trả lời.

“Xu Mạn? Xu Mạn…” Anh gọi mấy lần liền, nhưng vẫn không có ai trả lời, chỉ có tiếng nước chảy rảo rào, Thẩm Thanh Yến không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng anh có một dự cảm không lành.

Anh đẩy cửa phòng tắm ra, chỉ thấy…

Bình luận

Truyện đang đọc