ẢNH ĐẾ TRỒNG MỘT GỐC LAN THÀNH TINH

Đó là hạt giống thực vật có vỏ màu xanh sẫm trên vỏ hạt vẫn còn độ ấm sót lại.

Thẩm Thanh Yến cầm trong tay xem kỹ, sau đó đặt lên tủ đầu giường, tiếp tục nằm ôm Xu Mạn. Hạt giống thực vật màu xanh sẫm đó mọc ra từ trên người Xu Mạn, chỉ có Xu Mạn mới biết được tác dụng của nó.

Chẳng nhẽ khoảng thời gian Xu Mạn biến mất là vì hạt giống thực vật này sao?

Xu Mạn tỉnh lại đã là buổi trưa, cô lười biếng mở mắt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Thẩm Thanh Yến, Xu Mạn vốn đang mơ màng bỗng chốc sửng sốt: “Anh Thanh Yến, anh không ngủ à?”

Một năm này Thẩm Thanh Yến gầy rộc hẳn đi, bầu mắt còn hơi xanh xao, trông vô cùng mệt mỏi. Nhưng chỉ có đôi mắt ấy vẫn rạng ngời, tràn ngập sự dịu dàng.

“Lâu lắm anh không nhìn thấy dáng vẻ của em, sợ ngủ rồi em lại chạy mất.”  Thẩm Thanh Yến mím môi cười khẽ: “Đói rồi đúng không? Dậy thôi, anh đi nấu cơm, sắp trưa rồi.”

Nói rồi, Thẩm Thanh Yến chuẩn bị ngồi dậy. Nhưng Xu Mạn lại ôm chặt lấy Thẩm Thanh Yến, vùi đầu vào ngực anh: “Em không đói, em muốn cứ nằm thế này với anh, bởi vì như vậy sẽ gần anh nhất.”

Thẩm Thanh Yến vươn tay đặt lên vai cô, ôm cô thật chặt, cứ như thể chỉ có thể này mới có thể cảm nhận được sự chân thật của lúc này.

Ánh nắng chói chang xuyên qua khung cửa gỗ đang hé mở, chiếu sáng cả căn phòng.

Thẩm Thanh Yến nới đến hạt giống rơi ra từ tay Xu Mạn, bèn rút một tay vươn ra hạt giống để trên tủ gỗ đầu giường: “Cái này rơi ra từ lòng bàn tay em lúc em ngủ, em xem thử xem đây là cái gì?”

“Đây là hạt giống của anh và em, nó hút đi phân nửa linh lực của em, một năm này dù em có bắt bao nhiêu mộng ma cũng không tích được bao nhiêu linh khí, vậy nên mới mãi không thể hóa thành hình người.” Xu Mạn nói đến đây lại thấy tức, không ngờ hạt giống thực vật lại hình thành như thế này.

Thế nhưng, liệu điều này có nghĩa là cô và Thẩm Thanh Yến không thể giống như những cặp vợ chồng bình thường sinh con đẻ cái không, bởi vì cô chỉ có thể sinh ra hạt giống.

“Anh Thanh Yến, nếu như chúng ta mãi mãi không có con thì phải làm sao?”

Thẩm Thanh Yến thấy cô có vẻ thất vọng, bèn nói: “Không sao cả, không có con thì chúng ta có thể nuôi thú cưng, trồng hoa cỏ. Nếu như em thích có con đến thế thì chúng ta có thể nhận nuôi một đứa.”

Thể chất của Xu Mạn đặc biệt, lại không có tim, hơn nữa phụ nữ mang thai rất mệt, nếu như Xu Mạn không sinh được con, thật ra cũng không sao cả. Bản thân Xu Mạn đã giống một đứa trẻ, anh không nỡ để cô chịu khổ, càng không muốn cô mạo hiểm.

“Hôm nay cuối cùng em cũng biến trở về, đừng nghĩ mấy chuyện không vui đó nữa, chúng ta cũng có thể coi hạt giống nhỏ này là con của mình. Chờ đến mùa xuân năm sau thì trồng nó vào trong đất, nói không chừng còn có thể có thu hoạch bất ngờ.” Thẩm Thanh Yến an ủi: “Chúng ta dậy trước đã, chút nữa anh đưa em đi xem vườn hoa của chúng ta.”

Thẩm Thanh Yến mua nhiều đất, trồng không ít cây cỏ, cũng có rất nhiều cây cảnh.

Đương nhiên, trang trại này của anh cũng thuê rất nhiều nhân công, mỗi ngày đều tiêu tốn rất nhiều chi phí, đương nhiên anh cũng không thể ngốc đến mức làm trang trại cho vui. Anh đăng ký thành lập công ty, cổ đông lớn nhất là Xu Mạn, cũng thuê nhiều nhân viên bán hàng, tình hình kinh doanh hiện tại cũng khá tốt. Sau khi trừ đi chi phí thuê nhân công và phí thuê nhà, vẫn còn rất nhiều lợi nhuận ròng.

Chỉ là loại lợi nhuận này vẫn khó có thể sánh với cát-xê quay quảng cáo và đóng phim của anh.

Nhưng anh cũng chuẩn bị công việc kinh doanh khác nữa, tạm thời vẫn chưa công bố ra bên ngoài.

Thẩm Thanh Yến đưa Xu Mạn đi thăm vườn hoa, trên sườn núi rộng lớn trông đầy các loại hoa cỏ cây cối. Mặc dù Xu Mạn biết một năm này Thẩm Thanh Yến trồng không ít hoa cỏ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô chân chính đứng trên sườn núi ngắm nhìn mọi thứ.

Sau khi ngắm nhìn toàn bộ cảnh quan, tâm trạng của Xu Mạn tốt hơn nhiều, cô nhắm mắt hít một hơi hưởng thụ, không khí ở nơi đây ngập tràn linh khí.

Nhưng trong không khí còn có cả mùi hương hoa lan…

Xu Mạn mở mắt, tìm kiếm nửa ngày trời, vườn hoa nơi đây có hoa hồng, hoa mai… nhưng lại không có hoa lan.

Cô nhớ rõ lúc đầu Thẩm Thanh Yến còn mua không ít hạt giống hoa lan, nói là muốn trồng ở đây. Là vì bản thân đột ngột biến trở về thành hoa lan, anh sợ nhìn cảnh nhớ người nên mới không trồng hoa lan nữa ư?

“Anh Thanh Yến, sao anh lại không trồng hoa lan? Nhưng rõ ràng em có ngửi thấy hương hoa lan mà.” Xu Mạn khó hiểu hỏi.

Thẩm Thanh Yến cười nói: “Anh chỉ có một gốc hoa lan là em là đủ rồi. Mệt chưa? Chúng ta đến phía trước ngồi nghỉ một lát nhé.”

Xu Mạn nhìn thoáng qua đình nhỏ trên núi: “Nhưng em muốn đến chỗ đình nhỏ kia kìa, nơi đó cao, có thể nhìn được xa hơn. Bên kia ngọn núi em vẫn chưa được xem đâu!”

“Đợi mấy hôm nữa anh lại đưa em đi xem, nếu như em không muốn nghỉ ngơi thì chúng ta đi ra hồ chèo thuyền đi! Nơi đó mát mẻ hơn, trong hồ còn có đài sen, chúng ta có thể hái xuống nếm thử.” Thẩm Thanh Yến đề nghị.

Xu Mạn nghe anh nói vậy lại hào hứng giục Thẩm Thanh Yến mau ra hồ hái sen.

Trong hồ toàn là lá sen, Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn chèo thuyền đi sâu vào trong tìm hoa sen. Nhưng do lá sen mọc dày đặc nên Xu Mạn phải vươn cổ để kéo đài sen. Thẩm Thanh Yến thấy vậy không khỏi cười khẽ, đặt mái chèo xuống, đến phía sau thay cô ngắt từng đài sen một.

Sau khi hái sen xong, Thẩm Thanh Yến không vội chèo thuyền ra ngoài, mà để mặc thuyền trôi theo dòng nước trong hồ, còn anh với Xu Mạn thì ngồi trên thuyền bóc sen ăn.

Thẩm Thanh Yến bóc vỏ, lấy hạt sen bên trong ra, đưa vào miệng Xu Mạn. Đài sen vừa được hái xuống vừa giòn vừa mát, trong đầu Xu Mạn bỗng nhớ đến mấy câu thơ: “Thải liên nam đường thu, liên hoa quá nhân đầu. Đê đầu lộng liên tử, liên tử thanh như thủy. Trí liên hoài tụ trung, liên tâm triệt để hồng. Ức lang lang bất chí, ngưỡng vọng thủ phi hồng.”

Xu Mạn ham chơi, cô biết chữ nhưng rất ít khi đọc sách, Thẩm Thanh Yến cũng chưa từng thấy cô đọc những cuốn sách liên quan đến thơ ca cả, không ngờ cô lại có thể đọc đúng được mấy câu trong bài “Tây Châu khúc”, còn nói hợp cảnh như vậy, điều này khiến Thẩm Thanh Yến cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Thẩm Thanh Yến sững sờ, rồi vươn tay khẽ véo má cô, cười nói: “Không ngờ hoa lan nhỏ của anh còn biết những câu thơ tao nhã như vậy.”

Xu Mạn nghiêng đầu nghĩ ngợi, dường như cũng có chút bối rối: “Em cũng không biết tại sao lại biết nữa, em nhớ hình như anh từng dạy em. Anh Thanh Yến, trước đây chúng ta từng đến đây chơi bao giờ chưa? Em cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra mình đã đến khi nào.”

Thẩm Thanh Yến nhìn đôi mắt trong veo của cô, có vẻ như đang cố gắng nghĩ ngợi, không giống như nói bừa, cũng không biết những ngày tháng quay lại trong chậu hoa cô rốt cuộc đã trải qua những gì.

Anh không nỡ để hoa lan nhỏ của mình phải đau đầu, bèn nói: “Không nhớ ra thì thôi, nói không chừng trước đây chúng ra từng đến trong mơ, nhưng những điều này đều không quan trọng. Quan trọng là hiện giờ anh và em đang ở đây, nếu như em thích, sau này chúng ta có thể đến hái sen bất cứ lúc nào.”

Xu Mạn cũng không phải là một người rối rắm suy nghĩ nhiều, Thẩm Thanh Yến đã nói vậy, cô cũng không để ý đến vấn đề này nữa.

Nhưng hồ sen này quả thật là một nơi không tồi, phía trên có những tấm lá sen xanh như ngọc mọc dày đặc che gần hết ánh nắng chói chang, bọn họ chèo thuyền đi vào sau hơn, cứ như tiến vào một thế giới khác. Mà tại thế giới này, chỉ có hai người là cô và Thẩm Thanh Yến.

Xu Mạn thẳng người, tiến đến trước mặt Thẩm Thanh Yến, vươn tay đặt lên vai Thẩm Thanh Yến, đôi mắt đen như ngọc lấp lánh ánh sáng hào hứng: “Anh Thanh Yến, nơi này rất đẹp, không có người nhìn thấy chúng ta, chúng ta có thể chơi hết mình.”

Chơi hết mình? Thẩm Thanh Yến ngước mắt nhìn đôi mắt trong có chút ranh mãnh vì hào hứng kia, rất nhanh đã hiểu ra chơi hết mình trong miệng tiểu yêu tinh này là thế nào rồi.

Cái đồ hoa lan nhỏ không biết thỏa mãn này, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị cô hút khô.

Anh liếc nhìn xung quanh, ngoại trừ lá sen rậm rạp, căn bản không nhìn thấy bên ngoài. Anh cũng có chút chộn rộn, nhếch khóe miệng cười nói: “Mạn Mạn muốn chơi như thế nào?”

Tay Xu Mạn không có quy củ trượt từ vai xuống đến hõm cổ Thẩm Thanh Yến, nhẹ nhàng cởi từng cúc áo của anh, đôi mắt sáng ngời ranh mãnh nhìn Thẩm Thanh Yến: “Nơi này vừa có lá sen lại vừa có nước, chúng ta nằm trên thuyền, thuyền cũng vẫn có thể tự mình lay động, chắc chắn chơi vui hơn ở trên giường. Hơn nữa, em đã hơn một năm chưa biến về lại hình người rồi, rất muốn bù lại những khoảng thời gian đã lãng phí.”

Bàn tay phóng túng kia mang theo hơi lạnh như có như không lướt qua ngực Thẩm Thanh Yến, khiến Thẩm Thanh Yến ngứa ngáy đến tận tâm can.

Hóa ra là muốn bù lại một năm lãng phí sao? Thẩm Thanh Yến cảm thấy tiểu yêu tinh này vừa đáng yêu lại vừa buồn cười, anh bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm kia, hơi dùng sức kéo cô vào trong lòng mình, thuận thế hôn lên khóe môi cô, tựa như dán sát vào môi cô nói: “Thật sự muốn chơi sao? Nghĩ kĩ trước đi đã, chút nữa nếu em xin tha anh cũng sẽ không dừng lại đâu.”

Đôi mắt Thẩm Thanh Yến không còn sự tao nhã và lạnh nhạt ngày thường nữa, mà có thể sự nóng cháy và tình cảm. Xu Mạn nhìn thấy đôi mắt vừa nguy hiểm vừa đẹp đẽ kia, nhất thời sững sờ.

Đôi mắt màu hổ phách dần tràn ngập ý cười, Thẩm Thanh Yến hơi cúi người xuống, khẽ cắn lên hai cánh môi đỏ mọng của cô.

Hương sen thanh mát thấm vào giữa răng môi hai người, Xu Mạn thích nhất cảm giác hôn môi với Thẩm Thanh Yến, đôi môi mềm mại ấm áp của đối phương còn có chút ngọt ngào, khiến cô say đắm, không nỡ rời khỏi.

Tay cô đặt trước ngực Thẩm Thanh Yến, cảm nhận nhịp tim rộn ràng của anh, đây đều là những điều tuyệt đẹp mà cô khó có thể cảm nhận được khi làm thực vật.

Thẩm Thanh Yến bị sự nhiệt tình của cô kí.ch thích, nhẹ nhàng cạy hàm răng của cô ra, bắt đầu cuộc vui với cô.

Bình luận

Truyện đang đọc