ẢNH ĐẾ TRỒNG MỘT GỐC LAN THÀNH TINH

Tiểu Mộng Mô nằm trong ổ chỉ còn một hơi thở, giương đôi mắt ngấn nước đáng thương nhìn hắn.

Thanh Huyền tiên quân cảm thấy trái tim đau nói, ôm nó lên kiểm tra tình hình của nó, đồng thời dùng linh khí bảo vệ hơi thở của tiểu Mộng Mô. Trên người tiểu Mộng Mô không có vết thương nào, chỉ là trong nội tạng… có mấy thứ.

Mà những thứ này chính là những viên sỏi bình thường.

Hắn thong dong làm phép, làm tan sỏi trong bụng tiểu Mộng Mô, tiểu Mộng Mô nằm trong lòng hắn dần ổn hơn dưới tác động của linh khí.

Tiểu Mộng Mô chỉ thấy cảm giác đau đớn ở vùng bụng đã biến mất, cái bụng nhỏ được bao bọc trong vầng sáng vàng trên tay Thanh Huyền tiên quân ấm hơn, nhất thời thoải mái hơn nhiều, bèn nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. 

Thanh Huyền tiên quân thấy nó không sao nữa, lúc này mới thu hồi linh lực, lại vươn tay khẽ xoa đầu nó. Tiểu Mộng Mô vẫn còn nhỏ, mới mở linh trí, tương tự một đứa trẻ hai tuổi, cũng không biết đống sỏi trong bụng nó là có chuyện gì.

Thanh Huyền tiên quân vỗ nhẹ vào lưng nó, vu.ốt ve bộ lông nó. Bản tính tiểu Mộng Mô ham chơi, giống với các loài thú khác, thích ra sau núi chơi, Thanh Huyền tiên quân không kiểm soát nó, nhưng đống sỏi trong bụng nó chính là từ sau núi…

Không biết nó đã trải qua những gì ở sau núi, vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Thanh Huyền tiên quân trầm xuống.

Tiểu Mộng Mô trong tay hắn ngủ ngon lành, nó cuộn tròn người lại, trông đến là tội nghiệp; hàng mi dài khẽ rũ xuống, che đi đôi mắt to tròn ngấn nước.

Thanh Huyền tiên quân tiếp tục vu.ốt ve lưng nó, đôi mắt đẹp tựa lưu ly cụp xuống, suy nghĩ miên man. Một lúc lâu sau, Thanh Huyền tiên quan mới đặt tiểu Mộng Mô lại về ổ của nó, còn mình thì đứng dậy mở cửa, ngự kiếm bay về phía sau núi.

Lúc này, sau núi của Lăng Tiêu Đạo vô cùng yên tĩnh.

Phượng hoàng nhỏ đậu trên cây sú tím ngủ ngon lành, bỗng một luồng khí lạnh đánh thức nó khỏi mộng đẹp.

Nó mở mắt ra, chỉ thế một vị tiên nhân y phục đen tuyền đạp ánh trăng đi tới, từ trong mây mù ngự kiếm bay tới, ổn định đáp xuống trên cành cây sú nơi nó đang làm tổ.

Người tới có thân hình thẳng tắp, đường nét rõ ràng, đôi mắt như lưu ly lạnh lùng mà sâu thẳm, khiến chim chóc như không dám nhìn thẳng.

Trên người hắn có khí chân cao quý, trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời phía sau hắn, ánh trăng lạnh lẽo như thể đang chiếu rọi thiêu đốt sau lưng hắn, cảnh tượng này đẹp đến mức đâm thẳng vào tim phượng hoàng nhỏ.

Đã nghe danh Thanh Huyền tiên quân của Lăng Tiêu Đạo khí chất bất phàm từ lâu, hôm nay được gặp, quả đúng là đẹp đến kinh ngạc.

Phượng hoàng nhỏ quên cả thở, sững sờ nhìn hắn.

Giây sau, Thanh Huyền tiên quân đẹp đến kinh ngạc lạnh lùng mở miệng: “Gần đây Xu Mạn vẫn luôn chơi với ngươi đúng không?”

Giọng nói của hắn còn lạnh hơn cả ánh trăng, không chút biểu cảm, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích, giọng điệu uy nghiêm, khiến người khác không dám phản bác.

Tâm trạng phượng hoàng nhỏ từ trên mây cao rơi xuống đáy vực, bị khí thế của đối phương dọa sợ, vẻ mặt mờ mịt, thành thật gật đầu.

“Dạo gần đây nó ăn không ít sỏi, ngươi có biết chuyện này không?”

Phượng hoàng nhỏ không biết Thanh Huyền tiên quân hỏi nó chuyện này là có ý gì, thấy khí thế đối phương không hề bình thường, tiểu Mộng Mô lại không xuất hiện, phượng hoàng nhỏ ngày càng cảm thấy khó hiểu, chỉ có thể mờ mịt nhìn hắn.

Thanh Huyền tiên quân thấy thế lại trầm giọng hỏi: “Không muốn nói? Hay là không dám nói?”

Phượng hoàng nhỏ bị hắn dọa run lẩy bẩy, chắc chắn Thanh Huyền tiên quân đã hiểu lầm gì đó rồi.

“Ta nói! Ta nói! Tiểu Mộng Mô nhìn thấy ta đẻ trứng, hỏi ta phương pháp đẻ trứng, ta mới nói là phải ăn nhiều đá nhỏ, nó cũng ăn theo, chẳng lẽ… lúc nó đẻ trứng gặp phải chuyện gì sao?”

Nó vừa sợ hãi lại vừa lo lắng, không biết có phải tiểu Mộng Mô xảy ra chuyện rồi không.

Thanh Huyền tiên quân sắc mặt khó dò nhìn nó, nhìn đến mức phượng hoàng nhỏ cảm thấy chột dạ. Cho đến tận khi phượng hoàng nhỏ sắp không chống đỡ được nữa, hắn mới phất tay áo, ngự kiếm rời đi.

Ngày hôm sau lúc tiểu Mộng Mô tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một vòng tay ấm áp. Nó không dám tin nhìn người trước mặt mình, hai mắt đối phương khép hờ, một tay chống đầu, lười biếng dựa vào giường thấp.

Thanh Huyền tiên quân đang nhắm mắt dưỡng thần bớt đi vẻ cao ngạo lạnh lùng thường có, trông dịu dàng không ít.

Đây là lần đầu tiên nó nhìn Thanh Huyền tiên quân ở cự ly gần như vậy, mặc dù nó vẫn luôn biết hắn rất đẹp, nhưng bây giờ nhìn gần như vậy, tiểu Mộng Mô cảm thấy mắt mình sắp xuất hiện hai hình trái tim màu hồng rồi.

“Nhìn đủ chưa?”

Thanh Huyền tiên quân bỗng mở mắt, đôi mắt tựa lưu ly vốn đang bị che kín nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt sau không thấy đáy, tựa như chỉ cần vừa nhìn thôi là không thể thoát ra được.

Tiểu Mộng Mô giật mình, lăn khỏi vòng tay hắn. Lúc nó sắp ngã xuống đấy, một cỗ nội lực ập đến đỡ lấy nó, cứu mông nó khỏi thảm cảnh nở hoa.

Người đang tựa trên giường thấp đứng dậy, tiểu Mộng Mô mượn nội lực vẫn chưa hết đứng vững trên mặt đất.

Lúc này nó mới nhận ra bụng mình trống rỗng, nghe phượng hoàng nhỏ nói sau khi đẻ trứng bụng sẽ trống rỗng, sẽ thèm ăn hơn nhiều, tình trạng của mình rất phù hợp với di chứng sau khi đẻ trứng.

Tiểu Mộng Mô bèn hỏi: “Chủ nhân, trứng của ta đâu? Có phải đã đẻ ra rồi không?”

Thanh Huyền tiên quân ngàn năm mặt không đổi sắc xẹt qua chút cảm xúc khác thường hiếm có, hắn chỉnh lại ống tay áo: “Ai nói cho ngươi là ăn đó có thể đẻ trứng?”

Tiểu Mộng Mô nói: “Phượng hoàng nhỏ đó! Nó ăn đá rồi sau đó đẻ ra trứng phượng hoàng, chim sẻ cũng ăn đá, chúng nó cũng đều đẻ trứng.”

Thanh Huyền tiên quân cách không búng trán nó: “Phượng hoàng, chim sẻ có thể để trứng, là bởi vì chúng nó là chim. Còn ngươi là tiên thú, có ăn thêm bao nhiêu đá nữa cũng không thể đẻ trứng, chỉ đau bụng mà thôi.

Tiểu Mộng Mô nghe xong vô cùng thất vọng, hóa ra nó vĩnh viễn không thể đẻ trứng.

Thanh Huyền tiên quân thấy dáng vẻ ảo não như mất sổ gạo của nó, khóe môi khẽ nhếch lên: “Sau này không được đi tìm chim phượng hoàng nữa.”

“Ơ? Tại sao vậy?”

“Bởi vì nó ngốc, ngươi đi theo nó, cũng sẽ ngốc theo.”

Phượng hoàng nhỏ ngốc sao? Tiểu Mộng Mô kinh ngạc không thôi, nó rất thích chơi cùng phượng hoàng nhỏ, cũng không thấy phượng hoàng nhỏ ngốc chỗ nào, nó vẫn luôn cảm thấy phượng hoàng nhỏ biết rất nhiều là đằng nữa.

Tiểu Mộng Mô vẫn còn đang kinh ngạc thì lại nghe thấy Thanh Huyền tiên quân nói: “Đến phòng luyện đan với bổn tọa.”

Bình luận

Truyện đang đọc