ẢNH ĐẾ TRỒNG MỘT GỐC LAN THÀNH TINH

Tiểu yêu tinh của anh cầm trên tay một bó hoa lan trắng tím, cứ đứng đó nhìn anh cười.

Mắt cô lấp lánh ánh sao, so với thường ngày càng sáng hơn, tựa như quá đỗi vui mừng.

Thẩm Thanh Yến thở hổn hển, anh chạy dọc theo biển hoa lan này một vòng lớn, giờ sức cùng lực kiệt, nhưng vừa nhìn thấy người kia đứng dưới ánh trăng, đôi mắt sáng ngời, mệt mỏi đều bị cơn gió đêm thổi bay đi không ít.

Bọn họ cứ như vậy đứng nhìn nhau.

Xu Mạn quả thực có chút không thể tin được, cô vừa mới bắt được mấy con Mộng Yểm, không nghĩ rằng lại thấy được biển hoa lan này. Cô cũng không biết tại sao, luôn có một loại trực giác rất mạnh, cảm thấy bản thân dường như đánh rơi mất thứ gì ở trong này.

Thế nhưng, cô lật lại tất cả các ký ức, cũng không thấy bản thân bị mất cái gì.

Cô đêm nay hồi phục được không ít linh lực, vì vậy tâm trạng không tồi, cũng không vội vàng rời khỏi nơi này, ở đây chơi thêm một lát.

Thẳng đến khi có một giọng nói quen thuộc gọi tên cô.

Cô mới chợt nhận ra, biển hoa này là giấc mơ của Thẩm Thanh Yến…

Có thể gặp lại anh, thực sự tốt quá.

Xu Mạn chạy về phía anh, vừa đến trước mặt anh, đã bị đối phương ôm chặt vào lồng ng.ực.

Ưm???

Xu Mạn có chút buồn bực: Anh Thanh Yến trong giấc mơ nhiệt tình hơn so với hiện thực, tim anh đập cũng rất nhanh, giống như dấu hiệu của người mắc bệnh tim.

Sức lực của anh có hơi lớn, Xu Mạn bị anh ôm chặt đến mức có chút không thở nổi.

“Anh Thanh Yến, anh đè phải hoa của em rồi.”

Thẩm Thanh Yến lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, buông người trong lồng ng.ực ra. Anh không biết bản thân mình bị làm sao, vừa nãy thật sự không khống chế được chính mình, chỉ muốn ôm cô như vậy mãi mãi, vĩnh viễn không muốn cô rời xa mình.

Anh nhìn bó hoa trên tay Xu Mạn với ý xin lỗi, quả nhiên có chỗ bị đè đến biến dạng.

“Xin lỗi, vừa mới tìm được em, quá kích động, nhất thời lỡ tay. Nếu em thích, anh giúp em hái lại.”

Xu Mạn nghiêng đầu suy nghĩ: “Có rồi!”

Vừa nói xong, cô giống như ảo thuật gia, đưa tay vẩy một vòng trên bó hoa. Ánh sáng nhàn nhạt quấn quanh bó hoa, những bông hoa lan bị đè ép lại trở về hình dạng tươi mới ban đầu.

Thẩm Thanh Yến cũng được mở rộng tầm mắt, nhưng mà nghĩ đến sự tồn tại của cô đã không hợp lý, tiểu yêu tinh biết pháp thuật cũng không có gì lạ.

Thẩm Thanh Yến hơi nhếch khóe môi, chân thành khen cô: “Em thật đúng là những chuyện kỳ lạ nào biết.”

“Không, em cũng có rất nhiều chuyện không biết.”

Thẩm Thanh Yến cười, anh cho rằng chuyện Xu Mạn nói là không hiểu con người, không hiểu thói quen sinh hoạt của con người… vì thế bèn nói: “Không sao, em không biết, anh sẽ dạy em.”

Không ngờ rằng Xu Mạn lại nghiêm túc nói: “Em sẽ biết để anh bị tổn thương, không biết rời xa anh, không biết ghét anh… những chuyện này, em không học được.”

Bởi vì chiều cao chênh lệch, khi đứng gần nhau, Xu Mạn muốn nhìn anh, buộc phải ngẩng cao đầu.

Mà trong khoảnh khắc này, Thẩm Thanh Yến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, trong lòng có cảm giác rung động không nói thành lời.

Tiểu yêu tinh của anh từ trước đến nay chỉ biết dỗ cho anh vui vẻ, quả thật sẽ không khiến anh đau lòng, Thẩm Thanh Yến đè nén phần tình cảm đang từ từ dâng lên, nắm lấy đôi tay hơi lạnh của cô, cười ừ nhẹ một tiếng.

Dưới ánh trăng cách đó không xa, có một tảng đá lớn chỉ cao bằng nửa người, Thẩm Thanh Yến kéo cô qua đó đó, tìm chỗ hướng về phía ánh trăng ngồi xuống.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, phong cảnh dưới ánh trăng đâu đâu cũng đẹp đẽ vô cùng.

Thẩm Thanh Yến phát hiện ra chỗ này tất cả đều không hợp lẽ thường, nhất là bầu trời ánh trăng tròn từ từ dâng lên cao, mặt trăng so với bình thường to hơn gấp bội, hơn nữa giống như vĩnh viễn không hạ xuống, luôn duy trì trạng thái từ từ dâng lên cao.

Xu Mạn hôm nay mặc một chiếc váy lụa mỏng, rất vừa người. Thẩm Thanh Yến nhớ đến cảnh tượng lần trước gặp cô, không khỏi cười hỏi: “Bộ quần áo này từ đâu mà em có vậy? Rất đẹp.”

“Thật sao? Em cũng cảm thấy rất đẹp.” Xu Mạn lắc lắc đôi chân trên không trung: “ Đây là pháp thuật em mới học được, có thể biến ra chút đồ vật, nhưng mà vẫn chưa nắm vững, có khi được có khi không.”

Cô ở trong giấc mơ có thể sử dụng, rời khỏi giấc mơ lại không thể thi triển.

Thẩm Thanh Yến nhớ đến vừa nãy cô thi pháp làm bông hoa trở về trạng thái ban đầu, hỏi: “Giống như lúc nãy sao?”

Xu Mạn gật đầu, cô nghĩ ngợi, đưa hoa lan mình hái cho anh, dù sao anh cũng thích nuôi hoa.

“Cho anh.”

Thẩm Thanh Yến thấy Xu Mạn đưa bó hoa lên trước mặt anh, không khỏi bật cười, cách dỗ người của tiểu yêu tinh quả thật vô cùng nhiều.

Anh nhận lấy, cánh hoa lan còn đọng chút sương sớm, cánh hoa bị đè ép không biết từ lúc nào đã từ từ hồi phục trở lại trạng thái ban đầu.

Thẩm Thanh Yến thoáng trầm ngâm, để những bông hoa sang một bên, từ từ quấn phần thân hoa thành một vòng tròn.

Xu Mạn tò mò nhìn theo tay anh, nhìn tay anh linh hoạt quấn những cành hoa này lại với nhau, trong lòng không khỏi cảm thán – Anh Thanh Yến của cô thật sự vô cùng khéo tay.

Thấy khuôn mặt tò mò và hưng phấn của cô, tất cả những chua xót trong lòng đều tiêu tán, bắt đầu trò chuyện với cô.

“Em ở bên này có tốt không?”

Xu Mạn gật đầu, hình như không có gì không tốt. Mẹ Thẩm rất thích sạch sẽ, bố Thẩm rất tốt bụng, buổi tối còn có không ít con mồi để bổ sung linh khí.

Thẩm Thanh Yến lúc này mới có chút yên lòng, anh lại nghĩ đến một chuyện hỏi: “Tại sao em muốn đi cùng bố mẹ anh? Có lý do đặc biệt nào sao?”

Xu Mạn nói thật: “Ừm, ác mộng xung quanh nhà đều bị em ăn gần hết rồi, em phải thay đổi môi trường khác tìm kiếm Mộng Yểm.”

Thẩm Thanh Yến kinh ngạc nói: “Ác mộng? Mộng Yểm?”

Xu Mạn nghịch ngợm nháy mắt: “Quên nói cho anh, kiếp trước em Mộng Mô. Nhưng mà, ở thế giới này em vẫn chưa gặp được đồng loại của mình.”

Nhưng dù là ở thế giới trước của cô Mộng Mô cũng rất hiếm, bằng không cũng không thể được liệt vào hàng tiên thú.

Thẩm Thanh Yến bỗng nhớ đến một giấc mộng mình từng mơ, là một con thú nhỏ rất xinh đẹp…

Anh cảm thấy có chút bất ngờ.

Nhưng, điều này dường như có thể giải thích tại sao bản thân lại có thể nhìn thấy cô ở trong mơ.

Thẩm Thanh Yến nhếch môi cười đánh giá cô, tiểu yêu tinh của anh quả thật có lai lịch không nhỏ.

Xu Mạn nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt màu hổ phách kia, hiện giờ trong đôi mắt kia chứa rất nhiều thứ thâm sâu khó dò, cô cảm thấy bản thân không thể nhìn thấu.

Thẩm Thanh Yến thấy cô nhìn chằm chằm mình, có chút ngốc nghếch, không khỏi cúi đầu, quấn cành hoa cuối cùng lên, một vòng hoa xinh đẹp cuối cùng cũng bện xong.

Anh đội vòng hoa xinh đẹp lên đầu cô, dịu dàng nói: “Hoa đẹp nên đưa cho người đẹp.”

Xu Mạn mở lớn mắt, con ngươi đen láy như ngọc vô cùng sáng dưới ánh trăng.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, mái tóc dài tiểu yêu tinh bị thổi loạn, tung bay trước mặt anh, còn vô cùng nghịch ngợm chạm qua hai má anh, khiến tim anh cũng ngứa ngáy theo.

Xu Mạn nhìn anh chăm chú hồi lâu, mở miệng nói: “Trong mắt anh có sao.”

Rốt cuộc là trong mắt ai mới có sao?

Thẩm Thanh Yến bị những sợi tóc dài đen nhánh của cô quét loạn làm xao động trái tim, anh có chút khó chịu vén tóc cô ra sau tai.

Sau đó anh lại nghe cô nói: “Anh Thanh Yến, tim anh đêm nay đập vô cùng loạn…”

Hai cánh môi anh đào khẽ hé ra rồi khép lại, trêu đùa trái tim anh mọi lúc mọi nơi, anh có thể không loạn sao?

Thẩm Thanh Yến áp trán anh vào trán cô, hai cánh môi anh đào nửa đóng nửa mở dường như đang mời gọi anh, mê hoặc anh…

Trong khoảnh khắc này tất cả lý trí của anh đều tan rã, mùi hương hoa lan thanh lãnh trên người đối phương trở thành một liều thuốc cám dỗ, đốt lấy tim anh.

Anh giữ cằm cô lại, hôn xuống đôi môi anh đào ngon miệng kia.

Bỗng…

Bình luận

Truyện đang đọc