ẢNH ĐẾ TRỒNG MỘT GỐC LAN THÀNH TINH

Cảm giác trên môi vô cùng mềm mại, có thể do thân nhiệt người phụ nữ hơi thấp, nên hơi lạnh, thế mà Thẩm Thanh Yến lại có thể nếm được vị ngọt.

Vị ngọt từ môi hai người truyền đến cả trong tim anh, biến thành vị mật ong nồng đậm không cách nào tan chảy.

Tất cả suy nghĩ của anh trong chốc lát như bị đình trệ.

Đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng kia như câu lấy hồn anh, khiến anh chỉ có thể giữ nguyên tư thế này, không thể động đậy.

Hô hấp ngừng lại, nhịp tim đình chỉ, thời gian cũng ngừng trôi.

Hạt giống nơi đáy lòng anh nảy mầm, như măng mọc sau mưa điên cuồng đâm chồi nảy lộc.

Mãi cho đến khi tiếng mẹ Thẩm đột ngột truyền đến, mới đánh thức anh khỏi yêu pháp của tiểu yêu tinh kia.

Thẩm Thanh Yến bỗng hoàn hồn, hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, điềm nhiên như không có gì đứng lên, chỉ là tai với cổ đỏ bừng hết cả.

Tần Hiểu Đồng đứng ở cửa, vào cũng không được mà đi cũng không xong, thầm hối hận bản thân đến không đúng thời điểm, sao lại không nghĩ đến việc cứ đứng ở cửa nhìn trước rồi hãy vào.

Da mặt của thằng nhóc này mỏng thật, con gái nhà người ta còn chưa đỏ mặt tía tai, nó thì ngược lại xoắn suýt không thôi, Tần Hiểu Đồng thấy mà sốt ruột thay.

Bà để canh gà với cơm lên trên bàn, cười tươi nói: “Hai người các con từ từ ăn, mẹ phải đi cửa hàng gần đây mua ít đồ, chút nữa mẹ đến dọn hộp cơm sau.”

Tần Hiểu Đồng nói xong liền vội vàng rời đi.

Trong lòng Thẩm Thanh Yến vốn đã loạn cào cào, lại bị lời nói và hành động của mẹ làm cho càng loạn loạn hơn.

Anh nhìn về phía đầu sỏ gây họa đang ngồi trên giường, đối phương bây giờ mặt không đỏ tim không đập cười cười nhìn anh, vẻ mặt thậm chí có thể coi là mãn ý, khiến Thẩm Thanh Yến chỉ muốn phạt cô một trận ra trò.

Anh đi đến trước bàn, lấy cơm, canh gà với rau Tần Hiểu Đồng mang đến ra, mở hộp đựng cơm, gọi cô đến cùng ăn.

Xu Mạn ngồi bên cạnh anh, nhìn anh lấy ra hai cái bát nhỏ với hai cái thìa, múc hai bát canh gà thơm phức, để một bát trước mặt cô.

Thẩm Thanh Yến bị cô nhìn đến mức có chút không được tự nhiên, đưa cho cô một cái thìa, giải thích: “Vừa rồi… không phải tôi cố ý đâu. Xin lỗi!”

“Tại sao anh lại xin lỗi tôi? “Xu Mạn không hiểu: “Ban nãy chúng ta vừa hôn môi đúng không? Tôi cảm thấy rất thoải mái, môi của anh rất ấm rất mềm, giống như kẹo bông gòn anh mua cho tôi vậy.”

Mẹ nó! Khó khăn lắm anh mới bình tĩnh lại được, lại bị tiểu yêu tinh này làm cho rối như tơ vò.

Anh nên trả lời cô thế nào bây giờ?

Hoa lan nhỏ, đây không phải hôn môi, chúng ta chẳng qua chỉ là không cẩn thận môi chạm môi thôi sao?

Lời giải thích này nghe có vẻ hơi đê tiện nhỉ?

Chính nhân quân tử họ Thẩm xoắn suýt không thôi thầm thở dài một hơi, nói qua loa: “Không phải thật sự hôn môi, chỉ là một hiểu lầm do không cẩn thận thôi, em không cần để trong lòng. Cứ ăn cơm uống canh trước đi đã, cánh tay của em vẫn chưa khỏi hẳn, cần phải bồi bổ.”

Mùi hương canh gà thơm nồng, Xu Mạn nuốt nước miếng, cô cầm thìa xúc một thìa vào miệng… Canh nóng đến mức cô vội vàng phun ra.

Cô khó chịu nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh, không ngừng há mồm lắc lắc đầu, trong mắt dâng lên một tầng nước, trông vừa nôn nóng, lại vừa đáng thương.

“Nóng, nóng quá!”

Thẩm Thanh Yến vội vàng rót một cốc nước đưa cho cô, Xu Mạn uống nước xong mới đỡ hơn một chút, Thẩm Thanh Yến nhìn khóe môi cô đều đỏ cả lên, không khỏi có chút tự trách, không nhắc cô canh nóng.

“ Bị bỏng ở đâu? Tôi xem nào.” Thẩm Thanh Yến lo lắng hỏi.

Xu Mạn vươn đầu lưỡi ra, nói: “Chỗ này, đau quá.”

Răng của cô không cẩn thận đụng vào chỗ bị bỏng, đau đến nỗi cô hít một hơi lạnh, đáy mắt cũng bắt đầu gợn sóng.

Thẩm Thanh Yến nhìn qua, đầu lưỡi nhỏ nhắn bị đỏ cả một vùng, khóe môi cũng có dấu vết bị bỏng, nhìn dáng vẻ nhíu chặt lông mày của cô, lòng Thẩm Thanh Yến cũng theo đó xoắn xuýt cả lên.

Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nhẹ nhàng thổi đầu lưỡi bị bỏng của cô.

Từ từ!

Anh rốt cuộc đang làm gì vậy?

Thẩm Thanh Yến có chút mê mang, trong lòng anh cố gắng tìm ra một lý do thích hợp: Hoa lan nhỏ của anh bị bỏng đầu lưỡi, anh giúp cô thổi vết thương thôi, cũng không có gì là không đúng cả, phải không?

Cô chỉ là một gốc hoa mà thôi.

Ngay tại thời điểm anh vô cùng hoang mang, gốc hoa kia hơi rướn người lên phía trước, đầu lưỡi khéo léo vẽ một vòng quanh môi anh…

Xúc cảm nhẹ nhàng mềm mại khiến anh ngẩn người, môi anh như bị đốt lên một ngọn lửa, cứ như thể người bị bỏng là anh vậy.

Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, thiêu đốt thẳng đến đáy mắt anh.

Chết tiệt!

Thẩm Thanh Yến đè lại bả vai cô, cố định cô tại chỗ ngồi, bình ổn lại hô hấp, nhìn cô không chớp mắt.

Xu Mạn chớp mắt nhìn anh, anh đang tức giận sao?

Cô chỉ là không kìm lòng nổi muốn thử vị kẹo bông gòn thôi mà.

Thẩm Thanh Yến nhìn chằm chằm cô được nửa phút, ngọn lửa ở đáy mắt mới tắt dần, anh tìm lại lý trí, nghiêm túc nói: “Nam nữ khác biệt, không thể tùy tiện cùng người khác hôn môi, không thể vươn đầu lưỡi ra… cũng không thể để người khác hôn em, chạm vào thân thể em…”

Anh như một người cha già hết lòng vì con cái.

Liên tiếp nghe vài điều không thể, Xu Mạn có chút khó hiểu hỏi: “Không phải thích một người, thì sẽ cùng người đó ôm hôn sao?”

Cô xem những đôi nam nữ yêu nhau sâu sắc trong phim ảnh, đều kìm lòng không đậu.

Nghĩ đến đây, cô lại có chút mất mát: “Anh không thích tôi sao?”

Thẩm Thanh Yến quả thật không có cách nào đối phó với cô, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa nhẹ gáy cô: “Thích cũng được chia thành nhiều loại, không phải mỗi người mình thích đều có thể hôn môi.”

“Thích còn có thể chia nhiều loại?”

“Thích cũng chia thành tình thân, tình bạn, tình yêu, em…” Thẩm Thanh Yến ngừng lại, thu lại bàn tay đặt sau gáy cô, gắp rau với thịt vào bát cô, điều chỉnh lại tâm trạng, sắp xếp từ ngữ: “Chỉ có người chung sống với em cả đời, mới có thể cùng em hôn môi.”

Xu Mạn như đã hiểu ra gật đầu.

Thẩm Thanh Yến cho rằng cuối cùng cô cũng ngừng lại rồi, không ngờ lại nghe cô hỏi: “Vậy anh có bằng lòng sống chung với tôi cả đời không?”

Hô hấp của Thẩm Thanh Yến như ngừng lại, tiểu yêu tinh này chuyên đến để chỉnh anh sao?

Tim anh hôm nay cứ như tàu lượn siêu tốc vậy, lên xuống không ngừng.

Anh không thể chịu đựng được nữa, cong ngón trỏ gõ nhẹ chóp mũi cô quát một tiếng: “Chờ em sau này hiểu được cái gì là chung sống cả đời, chúng ta lại nói tiếp đến vấn đề này, giờ ăn cơm trước đã, canh đã nguội hết cả rồi.”

Xu Mạn vô cùng khó hiểu, chung sống cả đời còn có ý nghĩa khác nữa sao? Giống như cô với Thanh Huyền tiên quân vậy, Thanh Huyền tiên quân cùng cô trải qua một cuộc đời ngắn ngủi, mặc dù chỉ có vài trăm năm ngắn ngủi, nhưng mỗi khi nhớ lại, cô vẫn hoài niệm những ngày tháng tiêu dao ở Lăng Tiêu Đạo.

Hai người ăn cơm xong, Tần Hiểu Đồng vẫn chưa trở lại, nhưng người bên bệnh viện đến rồi, cầm theo giỏ hoa quả cảm ơn Thẩm Thanh Yến đã cứu cô gái định nhảy lầu kia.

Thẩm Thanh Yến khiêm tốn nói rằng đó chỉ là sự giúp đỡ nho nhỏ, không đáng nhắc đến, là mọi người cùng cố gắng mới tránh để xảy ra bi kịch.

Buổi chiều, Thẩm Thanh Yến để Bác sĩ Thiệu kiểm tra lại nhịp tim của Xu Mạn một lần nữa, lần này nhịp tim của cô vô cùng bình thường. Sau khi bác sĩ Thiệu xác nhận lại nhiều lần, lại thấy trạng thái của Xu Mạn rất tốt, tràn đầy sức sống, cũng không nhất quyết bảo cô đi kiểm tra hạng mục về tim nữa.

Mà lúc kiểm tra Xu Mạn, bác sĩ phát hiện tốc độ hồi phục vết thương của cô đặc biệt nhanh, loại thương tổn đến cả phần xương như này, người bình thường phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể hồi phục được, nhưng Xu Mạn lại chỉ mất hai, ba ngày đã hồi phục tương đối ổn rồi.

“Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi tốt, ngã gãy xương chỉ mất có hai ngày đã hồi phục rồi, ông cụ bị ngã ở phòng số 23 bên kia, nằm viện nửa tháng cũng chẳng khá hơn là bao.” Cuối cùng bác sĩ cũng không khỏi cảm thán một câu người trẻ tuổi thật tốt.

“Vậy lúc nào chúng tôi có thể xuất viện? Tối nay có được không?” Thẩm Thanh Yến hỏi.

Anh quả thực không thích môi trường của bệnh viện này, nhất là sau khi chuyện anh cứu người ở bệnh viện hôm nay bị truyền ra ngoài, có mấy nhóm fans đến đây, thậm chí còn có bên truyền thông muốn đến phỏng vấn nhưng bị nhân viên công tác ở bệnh viện cản lại.

Nhưng như này tạo thành phiền phức rất lớn cho cuộc sống của anh với Xu Mạn.

Bác sĩ Thiệu xét đến thân phận đặc biệt của anh, lại thấy vết thương của Xu Mạn đã đủ tiêu chuẩn xuất viện, cuối cùng trao đổi với chủ nhiệm Trương một chút, đồng ý cho Xu Mạn xuất viện, chẳng qua hai ngày sau cần phải đến khám lại.

Không ngờ nhanh như vậy đã có thể xuất viện, Xu Mạn có chút không nỡ, ở đây từ sáng đến tối đều có thể tìm thấy con mồi, thật sự là nơi tuyệt vời để tăng linh lực.

Nhưng mà, có một điều khiến cô khó chịu đó chính là người đến đây tìm Thẩm Thanh Yến nhiều quá, luôn có cảm giác khó chịu vì đồ của mình bị người khác cướp đi mất.

Ở viện một ngày, cô vẫn có chút hoài niệm căn chung cư, ở đó vừa sạch sẽ lại yên tĩnh, còn có thể ngắm nhìn phong cảnh thành phố. Ở đây đâu đâu cũng là mùi thuốc khử trùng, không khí cũng đặc biệt vẩn đục, cũng xem như là có cả lợi lẫn hại.

Thẩm Thanh Yến thu dọn lại hết tất cả đồ đạc, khi đi qua phòng bệnh của Triệu Uyên, còn đi vào chào hỏi một tiếng, nhưng mẹ Triệu cũng ở đây nên bọn họ không nói gì nhiều, hàn huyên hai ba câu rồi rời đi.

Về đến nhà, Thẩm Thanh Yến lại bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc trong phòng, ngày đó đi vội vàng, cả nhà đều lộn xộn.

Xu Mạn nhàn rỗi buồn chán, bèn chạy đến chậu hoa, biến trở về làm hoa lan.

Mặc dù đất không ngon, nhưng thỉnh thoảng ăn một hai miếng cũng không tồi. Giống như mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị, thi thoảng ăn chút đồ bình dân, cũng rất mới mẻ.

Ôi, miếng thạch cao băng trên cánh tay cô rơi xuống đất vỡ tan tành, trên đấy còn có cả chữ ký của người đàn ông.

Thẩm Thanh Yến đi tới, đúng lúc nhìn thấy một đống quần áo cùng băng vải thạch cao trên mặt đất, anh không khỏi đỡ trán, nới với hoa lan nhỏ trong chậu: “Em như vậy, nếu chút nữa biến thành người thì chúng ta lại phải đi bệnh viện đó.”

Vậy cùng lắm thì tạm thời không biến thành người nữa.

Xu Mạn vươn lá, loại cảm giác thoải mái này đã lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được.

Thẩm Thanh Yến xem xét kỹ càng Xu Mạn khi biến trở về hình dáng thực vật, xem ra hiện tại tinh thần cô rất tốt, nụ hoa, phiến lá đều rất tươi tốt, không lưu lại vết thương nào.

Anh cũng không tiếp tục chú ý đến cô nữa, nhặt đống quần áo trên mặt đất, đi dọn dẹp phòng.

Xu Mạn ở trong chậu hoa ngủ một giấc, dưỡng chất trong đất có sự trợ giúp nhất định cho sự hồi phục vết thương và linh lực của cô. Ra ngoài lăn lộn hai ngày, cô mới phát hiện nơi thoải mái nhất vẫn là ở đây.

Đợi cô lần nữa tỉnh lại, Thẩm Thanh Yến đã dọn dẹp căn phòng sạch sẽ, khắp nơi đều yên tĩnh.

Cô biến thành người, ngửi mùi trên người mình, may là mùi đất thanh mát, không phải là mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.

Cô hài lòng mặc bộ đồ ngủ người đàn ông để ở đầu giường cho cô rồi đi ra ngoài.

Mùi thịt hầm thoang thoảng từ trong phòng bếp bay ra, tivi treo tường còn đang chiếu một bộ phim điện ảnh, chẳng qua âm thanh rất nhỏ.

Người đàn ông yên tĩnh nằm trên sofa, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Xu Mạn lặng lẽ đi đến, ngồm xổm xuống bên cạnh người đàn ông, dưới mắt anh có quầng thâm xanh, hai ngày nay anh chắc hẳn đã rất mệt mỏi. Đèn chùm pha lê treo trên trần nhà tỏa ra ánh sáng lạnh, chiếu lên khuôn mặt an tĩnh của anh, tạo ra cảm giác xa cách không chân thực.

Tầm mắt Xu Mạn rơi xuống đôi môi anh, cô lại nghĩ đến mùi vị kẹo bông gòn, mềm mềm, ngòn ngọt…

Cô kìm lòng không đậu nghiêng người về phía trước, vào lúc chỉ cách kẹo bông gòn trong gang tấc, lại bỗng dừng lại. Cô nhớ khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông, còn có anh từng nói không thể tùy tiện hôn người khác.

Xu Mạn nhụt chí lắc lắc đầu, chuẩn bị từ bỏ kẹo bông gòn mà cô yêu thích nhất.

Lúc này, kẹo bông gòn đang say giấc bỗng mở mắt…

Bình luận

Truyện đang đọc