ẢNH ĐẾ TRỒNG MỘT GỐC LAN THÀNH TINH

Thuyền đung đưa, sóng xanh cuộn, cảnh xuân vô biên nơi sâu trong hồ sen. Thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng r.ên rỉ, làm giật mình những chú cò trắng đang bắt cá trong hồ sen.

Dần dần, biên độ dập dềnh của sóng nhỏ dần, nơi sâu trong hồ sen lại quay về với vẻ yên tĩnh vốn có.

Hai người sau khi vụng trộm vui vẻ nằm trên thuyền ôm nhau, khẽ lắc lư theo từng đợt sóng xanh trong hồ đập vào thuyền.

Những phiến lá xanh như ngọc trên đầu đã chắn gần hết ánh sáng, chỉ để lại những khoảng trống nhỏ để thỉnh thoảng ánh nắng mặt trời chiếu qua. Thẩm Thanh Yến ôm lấy người trong lòng, luôn cảm thấy tất cả những điều này giống như một giấc mơ, đẹp đến mức có chút hư ảo.

Bởi vì tối qua ngủ quá muộn, sáng nay lại dậy quá sớm, còn lăn lộn mấy lần với tiểu yêu tinh, Thẩm Thanh Yến cũng dần cảm thấy buồn ngủ.

Vừa nãy tiểu yêu tinh này bị anh giày vò liên tục xin tha, giờ đã ngủ say trong lòng anh rồi. Thẩm Thanh Yến ngửi mùi hương thanh thanh trên cơ thể cô, thần kinh căng thẳng cũng dần thả lòng, bèn ôm lấy cô nhắm mắt lại.

Trong hồ sen, từng làn gió mát rượi thổi qua những phiến lá sen to lớn, cũng thổi giấc mơ của hai người về nơi xa xăm…

Thẩm Thanh Yến cảm thấy cơ thể mình trở nên rất nhẹ, anh bất giác đến một hồ sen.

Anh chắc chắn mình chưa từng đến đây, nhưng từng cảnh vật ở đây lại quen thuộc đến lạ.

Thẩm Thanh Yến không nhìn thấy thân thể của mình ở đâu, nhưng lại nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ trên hồ sen, trên thuyền còn có… anh và Xu Mạn.

Không đúng, người đàn ông kia chỉ trông giống hệt anh mà thôi.

Nam nhân mặc long bào màu vàng tươi, Xu Mạn đứng bên cạnh cũng mặc một bộ đồ trong cung màu hồng.

Trên thuyền ngoài hai người họ, còn có mấy người nữa mặc đồ màu lam, quần áo của những người đó giống hệt nhau, chắc hẳn là thuộc hạ của hai người. Trong đó có một người mặc áo lam hái một đài sen đưa cho nam nhân: “Hoàng thượng, đây là đài sen mới hái, xin người và nương nương nếm thử.”

Nam nhân nhận lấy đài sen, bóc ra đưa đến bên miệng nữ tử nếm thử, rồi hỏi: “Ái phi, mùi vị thế nào?”

Nữ tử gật đầu: “Rất giòn, có mùi thanh thanh, người cũng thử đi.”

Nam nhân mỉm cười dịu dàng, xen lẫn chút trêu chọc nói: “Trẫm đút cho nàng rồi, hiện tại có phải nên đến lượt nàng bóc sen đút cho trẫm không?”

Nữ tử thực sự bóc một hạt set đút cho nam nhân, nam nhân nắm lấy tay nàng, khẽ hôn lên mu bàn tay nàng.

Sau khi ăn xong, nữ tử đứng dậy đi hái đài sen ở gần đó, nam nhân sợ nàng rơi xuống hồ, bèn giúp nàng kéo đài sen xuống, để tiện cho nàng ngắt. Hai người ở trên hồ sen chơi một lúc lâu, ngắt không ít đài sen, rồi mới đi đến đình nhỏ ở bên bờ nghỉ ngơi.

Trên bàn đá trong đình có bày bút, mực, giấy, bên trên có một bức tranh thủy mặc, vẽ phong cảnh nơi đây, mực trên cuộn tranh đã khô.

Nam nhân suy nghĩ một lúc, lại nhấc bút lên, ở bên cạnh đề một hàng chữ nhỏ: “Thải liên nam đường thu, liên hoa quá nhân đầu. Đê đầu lộng liên tử, liên tử thanh như thủy. Trí liên hoài tụ trung, liên tâm triệt để hồng. Ức lang lang bất chí, ngưỡng thủ vọng phi hồng.”

Nữ tử nhìn thấy nam nhân viết chữ như bay, bèn hỏi: “Người viết gì vậy?”

Nam nhân đặt bút xuống, khẽ nhếch khóe miệng: “Đây là mấy câu thơ trong bài ‘Tây Châu Khúc’, ‘Thải liên nam đường thu…Ngưỡng thủ vọng phi hồng’. Bài thơ này nói về…”

Giọng của nam nhân ấm áp nho nhã, lúc ngâm thơ trầm bổng du dương, rất hợp cảnh. Nam nhân rất hào hứng kể cho nữ tử nghe nguồn gốc và ý nghĩa của bài thơ này, nữ tử ngồi ở bên cạnh, chống tay lên bàn đá, nhìn hắn đầy ngưỡng mộ, như thể nghe rất say mê.

“Thải liên nam đường thu, liên hoa quá nhân đầu…” Nữ tử lặp lại câu thơ nam nhân vừa nói, nhưng có vẻ như nàng không có thiên phú về mặt này, nên một đoạn thơ ngắn như vậy cũng không nhớ được.

Nam nhân thấy thế thì bật cười, lại kiên nhẫn dạy lại cho nàng những câu thơ này một lần nữa.

Thẩm Thanh Yến nhìn cảnh này, nhớ đến lời Xu Mạn nói với anh lúc này, chẳng lẽ thật sự là anh dạy Xu Mạn sao? Đây là chuyện kiếp trước của anh với Xu Mạn ư?

Thật ra Thẩm Thanh Yến không hề tin vào thuyết luân hồi, nhưng từ khi anh phát hiện ra Xu Mạn là hoa lan thành tinh biến hóa thành, anh cũng đã bắt đầu trở nên mê tín.

Nếu như đây là kiếp trước của anh với Xu Mạn, vậy thì cũng rất tốt, ít nhất bọn họ đời đời kiếp kiếp đều yêu nhau. Thẩm Thanh Yến vừa nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào.

Chỉ là, tại sao mình lại nhìn thấy cảnh như vậy chứ?

Đây chỉ là ngẫu nhiên thôi sao? Thẩm Thanh Yến có chút bối rồi.

Tần Hiểu Đồng dạo gần đây rất lo lắng về chuyện của Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn.

Vốn dĩ cả hai đã đăng ký kết hôn rồi, dự định tổ chức đám cưới vào năm ngoái, ngay cả thiệp cưới cũng đã phát rồi. Vậy mà gần đến ngày cưới, Xu Mạn lại biến mất đột ngột. Bà hỏi Thẩm Thanh Yến vô số lần, cũng không hỏi được bất cứ tin gì.

Bởi vì đám cưới của Thẩm Thanh Yến không diễn ra đúng như dự định, trên mạng xuất hiện vô số tin đồn, người thân bạn bè cũng liên tục hỏi thăm, nhưng Thẩm Thanh Yến không lên tiếng giải thích, Tần Hiểu Đồng cũng không biết hai đứa nhỏ rốt cuộc đã có mâu thuẫn gì.

Chính vì chuyện này, rất nhiều người đều nói Thẩm Thanh Yến bị lừa rồi, Xu Mạn có lai lịch không rõ ràng, vừa nhìn đã biết là kẻ lừa đảo.

Mặc dù Tần Hiểu Đồng không ở cùng Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến, nhưng bà tin tưởng ánh mắt của mình sẽ không kém đến thế. Ban đầu trong vụ hỏa hoạn đó, Xu Mạn bất chấp tất cả chạy vào cứu Thẩm Thanh Yến đã đủ để nói rõ cô là người tốt bụng.

Hơn nữa khi Xu Mạn rời đi cũng không lấy bất cứ thứ gì của Thẩm Thanh Yến, thậm chí ngay cả giấy chứng nhận bất động sản đứng tên cô ở Hoán Hoa Khê cũng không mang theo, cách nói Xu Mạn lừa tiền này lại càng không có cơ sở.

Sau khi Xu Mạn rời đi, Thẩm Thanh Yến nhốt mình ở trong phòng, cũng không đi tìm cô, mà lại ngày ngày tưới nước bón phân cho chậu hoa lan của anh. Tần Hiểu Đồng luôn cảm thấy phản ứng của Thẩm Thanh Yến rất không bình thường, nhưng bà cũng không khuyên nổi anh, đừng nói là Thẩm Thanh Yến rất lo lắng, Thẩm Thanh Yến ngược lại còn mang theo hoa lan đi quay phim.

Thẩm Thanh Yến quay phim mà vẫn tập trung vào hoa lan, suýt chút nữa khiến Tần Hiểu Đồng tức chết.

Ngay sáng nay lúc bà ra ngoài, dì Vương ở tầng trên lại bắt đầu dò hỏi bà về tin tức của Thẩm Thanh Yến với Xu Mạn, khuyên bà rằng nếu như Xu Mạn không về được nữa thì cũng không thể để một chàng trai tốt như Thẩm Thanh Yến phải ở vậy cả đời, phải lên kế hoạch càng sớm càng tốt.

Tần Hiểu Đồng nghe vậy tức giận không thôi, nói với dì Vương rằng con dâu nhà mình vẫn rất khỏe, chỉ là có chuyện phải ra nước ngoài mà thôi.

Mặc dù Tần Hiểu Đồng nói như vậy với dì Vương, nhưng bà vẫn cảm thấy khó chịu trước thái độ của Thẩm Thanh Yến. Xu Mạn đi hơn một năm rồi mà anh vẫn mặc kệ, đừng nói là đi tìm cô, ngược lại còn làm như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Nghe Cao Khang Hạo nói gần đây Thẩm Thanh Yến đã hoàn thành công việc, trở về trang trại của mình. Không có Xu Mạn, cả người Thẩm Thanh Yến trầm lặng hơn nhiều, Tần Hiểu Đồng không yên tâm, quyết định đến trang trại xem thử.

Bà không thể hiểu được vì sao Thẩm Thanh Yến lại không nghiêm túc làm một minh tinh, lại chạy đi mở trang trại gì đó, Tần Hiểu Đồng không cảm thấy Thẩm Thanh Yến có chỗ nào thích hợp để mở trang trại cả. Nhưng kỳ lạ là Thẩm Thanh Yến lại như đã hạ quyết tâm vậy, còn thuê không ít nhân công với chuyên gia trong lĩnh vực nông nghiệp đến giúp anh trông coi trang trại.

Tần Hiểu Phương mở trang trại kinh doanh, Tần Hiểu Đồng cũng biết tình hình kinh doanh của bà ấy thế nào, biết rõ không kiếm được bao nhiêu tiền, nhất là so với ngành giải trí đâu đâu cũng có thể kiếm tiền, gần như không thể so sánh.

Thẩm Thanh Yến trông thì rất hiền lành, nhưng một khi anh đã hạ quyết tâm thì rất khó lay chuyển.

Bây giờ ai cũng biết Thẩm Thanh Yến mở trang trại, không biết còn tưởng rằng Thẩm Thanh Yến sắp chìm nghỉm trong giới giải trí rồi, bất đắc dĩ mới phải đổi nghề. Cũng may thành tích bộ phim điện ảnh mới quay của anh vô cùng nổi tiếng trong giới, những tin đồn đoán kiểu này cuối cùng mới lặng xuống.

Tần Hiểu Đồng lái xe đến trước sân nhà Thẩm Thanh Yến, gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Yến, nhưng không có ai nghe.

Tần Hiểu Đồng chỉ đành đỗ xe ở ngoài cổng, còn mình thì xuống xe xem thử, cổng lớn ngoài sân đang khóa. Nhưng lúc bà đi vào, bảo vệ gác cổng nói là Thẩm Thanh Yến đang ở nhà, không hề ra ngoài, chắc hẳn là đang ở sau núi rồi.

Từ khi Xu Mạn rời đi, Thẩm Thanh Yến thường đến sau núi trồng hoa lan, những loại cây trồng khác trong trang trại Thẩm Thanh Yến đều thuê người trồng, chỉ có hoa lan ở sau nói là đích thân anh trồng. Hơn nữa vừa trồng là trồng khắp sườn núi, còn không bao giờ chịu bán.

Những hạt giống hoa lan đó tốn của anh rất nhiều tiền, nếu như bán đi có thể bán được giá tốt, Tần Hiểu Đồng cũng không hiểu Thẩm Thanh Yến nghĩ gì trong đầu nữa.

Tần Hiểu Đồng đi về phía sau núi, lúc đi qua hồ sen, không ngờ lại nhìn thấy bên bờ hồ có hai đôi giày, một đôi là của Thẩm Thanh Yến, đôi còn lại là giày của nữ.

Hơn nữa thuyền nhỏ luôn đậu ở bên bờ hồ cũng biến mất rồi.

Chiếc thuyền đó được mua khi Xu Mạn vẫn còn, lúc đó Thẩm Thanh Yến nói mua rồi có thể chèo ở trong hồ, không ngờ mới mua chưa được bao lâu thì Xu Mạn biến mất rồi. Tần Hiểu Đồng từng đến đây vô số lần, lần nào cũng nhìn thấy chiếc thuyền đậu bên hồ.

Tần Hiểu Đồng có chút kinh ngạc, một suy nghĩ lóe lên trong đầu bà – Chẳng lẽ Xu Mạn trở về rồi?

Bà vội vàng nhìn về phía hồ sen, nhưng tầm nhìn lại bị lá sen dày đặc che khuất, không nhìn rõ tình hình bên trong.

“Thẩm Thanh Yến!” Tần Hiều Đồng gọi với vào trong.

Thẩm Thanh Yến đang chìm trong mộng đẹp, bỗng nghe thấy có người đang gọi mình, giật mình tỉnh dậy.

Hóa ra thật sự là một giấc mơ.

Xu Mạn vẫn nằm trong lòng anh, bên ngoài lại truyền đến tiếng của Tần Hiều Đồng, Xu Mạn ngẩng đầu, đôi mắt đen trong veo mang theo ý cười nhìn anh: “Anh Thanh Yến, dì đến rồi.”

Lần này Thẩm Thanh Yến ngủ rất thoải mái, còn có chút hoài niệm cảnh trong mơ. Anh nhớ ra đáp lại lời Tần Hiểu Đồng, nhưng cánh tay bị Xu Mạn gối lên có hơi tê, nhất thời vẫn chưa bình thường lại được.

Xu Mạn cũng đã hơn một năm rồi chưa gặp Tần Hiểu Đồng, giờ nghe thấy giọng nói của bà, cô còn vui hơn cả Thẩm Thanh Yến. Cô trực tiếp đáp lại: “Dì ơi, bọn con ở trong này, ra bây giờ đây ạ.”

Thẩm Thanh Yến thấy cô vui mừng khôn xiết, ngày cả quần áo cũng chưa chỉnh tề, vội vàng kéo cô lại: “Mặc đồ lót vào trước đã.”

Vừa nãy cô bảo mặc đồ lót đi ngủ không thoải mái, nên cởi ra ném lên đầu thuyền, nếu cứ thế này đi ra ngoài bị mẹ anh nhìn thấy thì xấu hổ lắm.

Tần Hiểu Đồng nghe thấy tiếng của Xu Mạn, trong lòng vui mừng không thôi.

Một lúc sau, Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn chèo thuyền ra khỏi bụi sen.

Xu Mạn vẫn không thay đổi gì, vẫn giống y như ngày trước, ngoan ngoãn xinh đẹp.

Thấy họ chèo thuyền đến mép hồ, Tần Hiểu Đồng lại đi qua kéo Xu Mạn lên bờ: “Mạn Mạn, thời gian vừa qua con đi đâu vậy? Làm dì lo chết đi được.”

“Con có chút chuyện gấp, bất đắc dĩ mới phải rời đi, xin lỗi dì. Lần sau con sẽ không biến mất như vậy nữa, con sẽ ở bên anh Thanh Yến cả đời.” Xu Mạn vội vàng giải thích.

Tuy nhiên, bây giờ cô cũng rất hiểu thế giới này, nếu như cô nói mình là hoa lan biến thành, nói không chừng thật sự sẽ dọa Tần Hiểu Đồng sợ chết khiếp, cứ để điều này trở thành bí mật giữa cô và Thẩm Thanh Yến là được rồi.

“Mẹ, Mạn Mạn vừa mới trở về, chuyện này cứ bỏ qua đi. Em ấy không cố ý không từ mà biệt thế đâu, lúc đầu chẳng phải con đã nói mọi người không cần phải lo, em ấy nhất định sẽ trở về mà. Bây giờ mẹ tin con chưa? Chúng ta vào nhà trước đã rồi nói chuyện tiếp.” Thẩm Thanh Yến vội vàng chuyển đề tài.

Trong lòng Tần Hiểu Đồng vẫn có chút tức giận: “Mạn Mạn trở về rồi mà con cũng không báo cho bố mẹ một câu, khiến bố mẹ ngày nào cũng lo lắng.”

Thẩm Thanh Yến giải thích: “Sáng sớm nay em ấy mới trở về, vốn dĩ con định ngày mai dẫn em ấy về, tạo bất ngờ cho bố mẹ, ai dè mẹ lại đến đây trước.”

Ba người vừa nói chuyện vừa đi vào trong sân, Tần Hiểu Đồng nhìn thấy khắp sân đều là cây cỏ, lại bắt đầu càu nhàu về Thẩm Thanh Yến: “Mạn Mạn, bây giờ con về rồi, hãy nói chuyện với nó, tiền dễ kiếm thì lại chẳng chịu kiếm, lại chạy đến nơi rừng sâu núi xa này mở trang trại, như thể đang tiêu tiền phá của vậy.”

“Dì ơi, ý tưởng mở trang trại là của con đấy, không liên quan đến anh Thanh Yến đâu.” Xu Mạn nói.

Tần Hiểu Đồng bị lời này của cô chặn họng, Thẩm Thanh Yến lại nói: “Mẹ, con cảm thấy ở đây rất tốt, không khí trong lành, lại không có đám phóng viên làm phiền, còn có thể ăn rau sạch. Chẳng phải trước đây mẹ thích nhất đến chỗ bác hai sao?”

Tần Hiều Đồng trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Yến, Thẩm Thanh Yến lại vờ như không hiểu sự tức giận trong mắt bà.

Bởi vì Tần Hiểu Đồng đến rồi, Thẩm Thanh Yến phải chuẩn bị bữa tối, giờ Tần Hiểu Đồng đang giảm cân, không muốn ăn đồ dầu mỡ quá, Thẩm Thanh Yến bèn đi ra hồ cá bắt mấy con cá lên, định làm canh cá.

Còn Tần Hiểu Đồng thì kéo lấy Xu Mạn bắt đầu nói những chuyện xảy ra trong một năm này, giọng điệu đương nhiên không khỏi có chút hờn giận, giận nhất là Thẩm Thanh Yến hơn một năm này không quan tâm hỏi han, mà còn chạy đi quay phim.

Dù Tẩn Hiểu Đồng oán giận cái gì, Xu Mạn cũng đều nói đỡ cho Thẩm Thanh Yến, cơn giận của Tần Hiểu Đồng cuối cùng cũng biến mất.

Bậc làm cha làm mẹ đương nhiên mong con cái mình có thể tìm được người mình yêu, sống hạnh phúc cả đời, mà Xu Mạn trước giờ không hề nói xấu gì Thẩm Thanh Yến. Hơn nữa mỗi lần Tần Hiểu Đồng oán giận Thẩm Thanh Yến có chỗ nào đó không đúng, Xu Mạn cũng sẽ nói đỡ cho anh, hai người bao dung lẫn nhau, như vậy mới có thể lâu dài.

Còn về một năm Xu Mạn rời đi kia, rốt cuộc cô đã đi đâu, tại sao lại bặt vô âm tín, Tần Hiểu Đồng hỏi một lần không có đáp án, cũng không hỏi lại nữa. Bà tin mắt nhìn người của mình, cũng tin mắt nhìn người của Thẩm Thanh Yến.

Tần Hiểu Đồng gọi điện thoại cho Thẩm Xuân Quân, nói tình hình bên này, bảo Thẩm Xuân Quân mau qua đây ăn tối.

Xế chiều, Thẩm Thanh Yến đã nấu xong canh cá, một nhà bốn người ngồi quanh bàn ăn cùng ăn cơm.

Trên bàn cơm, Tần Hiểu Đồng có chút xúc động và tiếc nuối: “Đáng ra năm ngoái hai đứa đã phải tổ chức đám cưới rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa tổ chức được. Nếu như Mạn Mạn đã trở về rồi, những chuyện như đám cưới không nên để lâu, chi bằng tổ chức sớm một chút, tránh đêm dài lắm mộng. Dù sao tuổi của hai đứa cũng không còn nhỏ nữa rồi, làm đám cưới sớm một chút, sinh con sớm một chút.”

Thẩm Xuân Quân cũng nói: “Hai người các con đã đăng ký kết hôn được một hai năm rồi, quả thật nên tổ chức đám cưới sớm một chút, đặt khách sạn, chọn ngày cũng phải tốn không ít thời gian.”

Xu Mạn nhìn Thẩm Thanh Yến đầy mong đợi, con người kết hôn là một chuyện rất thiêng liêng, cô cũng rất muốn khoác lên mình bộ váy cưới xinh đẹp gả cho Thẩm Thanh Yến, nghĩ thôi đã cảm thấy rất có ý nghĩa.

Thẩm Thanh Yến nhìn thấy sự mong chờ trong mắt cô, dịu dàng cười: “Bố mẹ, chuyện này con sẽ đích thân sắp xếp, không phiền bố mẹ phải lo lắng nữa, hai người cứ chờ sự sắp xếp của con đi.”

Tần Hiểu Đồng và Thẩm Xuân Quân nghe anh nói vậy cũng yên tâm hơn. Thẩm Thanh Yến làm việc vẫn khá ổn thỏa, hai ông bà cũng có thể nhìn ra Thẩm Thanh Yến rất thích Xu Mạn, tin rằng Thẩm Thanh Yến cũng có tính toán và sắp xếp riêng.

Tần Hiểu Đồng gắp một miếng cá cho Xu Mạn: “Mạn Mạn ăn nhiều vào, hàm lượng protein trong cá cao, hàm lượng chất béo lại thấp. Ngon lắm.”

Xu Mạn cắn một miếng, lúc nuốt xuống bỗng cảm thấy cổ họng đau nhói…

Bình luận

Truyện đang đọc