ẢNH ĐẾ TRỒNG MỘT GỐC LAN THÀNH TINH

Nhiều năm sau, Thanh Huyền tiên quân lại lần nữa trở lại Lăng Tiêu Đạo. Nhưng lần này hắn lại không phải trở về một mình, mà mang về một đóa hoa lan thành tinh xinh đẹp.

Nhã Văn đi theo sau lưng Thanh Huyền tiên quân, đánh giá hắn trên dưới một vòng: “Xem ra bảo mệnh phù của bổn tiên vẫn là rất hữu dụng.”

“Đa tạ sư huynh.” Thanh Huyền tiên quân nói.

“Chậc chậc! Sao lần này ngươi đi một chuyến đến nhân gian trở về, cả người đều giống như thay đổi nhỉ?” Nhã Văn tiên quân hình như có mấy phần suy nghĩ. 

Thanh Huyền tiên quân: “Trước tiên bổn tọa muốn nghỉ ngơi hai ngày cùng với Xu Mạn.”

“Nàng cũng tên Xu Mạn?”Nhã Văn tiên quân hiếu kì hỏi.

Thanh Huyền tiên quân: “Ừm.”

“Chẳng lẽ nó chính là con tiểu Mộng Mô kia à?”Nhã Văn tiên quân ngạc nhiên nói.

Xu Mạn không thích Nhã Văn tiên quân lắm, nhưng nhìn ở công hắn cứu được Thanh Huyền tiên quân, nàng cũng không so đo với Nhã Văn tiên quân, giải thích nói: “Kiếp trước ta chính là Mộng Mô.”

“Ngươi biết ta sao? Còn giữ trí nhớ của kiếp trước à?” Nhã Văn tiên quân lấy làm kinh hãi.

Xu Mạn gật gật đầu: “Ngươi là Nhã Văn tiên quân.”

“Vậy chúng ta quen biết lúc nào? Ngươi nói xem.” Hứng thú của Nhã Văn tiên quân đã lên, nâng cằm lên chờ lấy Xu Mạn trả lời.

Xu Mạn liền nói từng chuyện lần thứ nhất bọn họ gặp mặt cho hắn nghe: “Lần thứ nhất ngươi nhìn thấy ta, liền xách phần gáy của ta lên, còn muốn để cho ta đến quý phủ của ngươi làm giúp việc…”

“Chỗ của ta không phải là làm giúp việc, mà là bảo ngươi đến làm thú cưng của ta thôi…” Nhã Văn tiên quân sửa lại.

Thanh Huyền tiên quân bên kia nghe không nổi nữa: “Được rồi, ta và Xu Mạn còn có chuyện quan trọng. Dật Phong, đưa sư bá của ngươi hồi phủ.”

“Này! Ngươi hạ lệnh đuổi khách như vậy đấy à!”

“Sư bá bớt giận, sư tôn độ kiếp trở về, cần nghỉ ngơi.” Dật Phong khuyên giải nói.

“Ngươi lại hướng về sư tôn ngươi! Ngươi dứt khoát sang đây làm đại đệ tử cho ta, ta nhất định bồi dưỡng ngươi thành người đệ nhất Lăng Tiêu Đạo…” Nhã Văn tiên quân một bên đi ra ngoài, một bên lại lặp ngôn luận đào góc tường mấy trăm năm như một ngày của hắn.

Đợi đến sau khi mọi người đám người tản đi, Thanh Huyền tiên quân liền kéo Xu Mạn trở lại sân nhỏ bọn họ ở lại trước đó.

Nơi này một cọng cỏ một vật vẫn không khác bao nhiều so với trước kia, Dật Phong vẫn luôn chờ đợi hắn trở về, dọn dẹp nơi này đến mức không nhuốm bụi trần, tất cả mọi thứ đều giữ vững bộ dáng lúc trước.

Một trận chiến Tiên Ma phảng phất giống như cách một thế hệ, Thanh Huyền tiên quân mang theo Xu Mạn đi đến bên trong gian phòng ngồi xuống.

“Mạn Mạn, thích nơi này sao?”

Xu Mạn gật gật đầu: “Thích, nhưng ta càng thích nông trường hạnh phúc của chúng ta. Cả một đời của nhân loại thật sự là quá ngắn ngủi, chúng ta mới ở nhân gian qua sáu mươi năm ngắn ngủi, luôn cảm thấy còn chưa sống đủ.”

“Nàng thích dạng nào của ta? Hay là bây giờ ta làm Thẩm Thanh Yến?” Thanh Huyền tiên quân hỏi.

“Đều thích, nhưng có lời phải nói, ta vẫn càng thích anh Thanh Yến, bởi vì sẽ vui vẻ hơn.” Xu Mạn nói chi tiết.

Thanh Huyền tiên quân nghe xong, biểu cảm trên mặt vẫn là nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ gì. Bàn tay dưới ống tay áo siết lại, thì ra Xu Mạn thích dạng đó của ta.

Y đi lên trước, nhẹ nhàng thay nàng cột tóc: “Chẳng lẽ Mạn Mạn ở cùng ta bây giờ không vui vẻ?” 

Thanh âm của hắn so với lúc ở nhân thế lạnh lẽo không ít, nghe vào có một cảm giác lạnh, kỳ thật mấy trăm năm trước Xu Mạn sớm đã quen thuộc thanh âm như vậy của hắn. Nhưng kể từ khi biết Thanh Huyền tiên quân chính là Thẩm Thanh Yến về sau, đột nhiên đối mặt Thanh Huyền tiên quân như thế, còn có một loại xa cách và kỳ lạ không nói ra được.

Tay của Thanh Huyền tiên quân dọc theo vành tai của nàng hướng xuống, một mực nhẹ nhàng vu.ốt ve mặt của nàng, tròng mắt của hắn nhìn chằm chằm Xu Mạn, thấy Xu Mạn trong lòng có chút run lên.

Cách một hồi, Thanh Huyền tiên quân đột nhiên cúi người hôn một cái lên môi nàng: “Vui vẻ như thế này sao?” 

Rốt cuộc Xu Mạn biết loại cảm giác kì lạ từ đâu tới, Thanh Huyền tiên quân trước kia chưa bao giờ sẽ hôn nàng như vậy, bởi vì tu tiên coi trọng bài trừ thất tình lục dục, Thanh Huyền tiên quân cũng là người vô tình vô dục.

Nhưng là hiện tại, Thanh Huyền tiên quân vô tình vô dục vậy mà hôn nàng…

Nàng chậm rãi trợn to hai mắt, dường như có mấy phần không dám tin.

Thanh Huyền tiên quân thấy thế, đưa tay đè lên đôi môi đỏ hồng của nàng: “Thế nào? Từ nhân gian đi một chuyến trở về liền thành ngốc rồi?”

“Không phải, chủ nhân, người…”

“Nàng đã gọi bổn tọa là chủ nhân, sau này phải ngoan ngoãn nghe bổn tọa, theo ta cùng đến phòng luyện đan.”

Xu Mạn vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong lúc khiếp sợ, liền bị Thanh Huyền tiên quân kéo đến phòng luyện đan.

Dật Phong vẫn còn phụ trách tất cả phòng luyện đan, đan lô này đã đốt mấy trăm năm, khoảng cách thời gian ném một loại vật liệu vào cuối cùng vừa vặn sáu mươi năm, hôm nay chính là ngày hoàn tâm đan hoàn thành.

Lửa Tam Muội phía dưới đan lô đã không còn nhiều, Thanh Huyền tiên quân vung tay áo lên, mở nắp lò ra, một viên hoàn tâm đan kim quang lóng lánh đã luyện thành.

Thanh Huyền tiên quân trực tiếp đánh vào vị trí nửa tim bên trái của Xu Mạn, động tác của hắn nhanh đến mức khiến Xu Mạn trở tay không kịp. Xu Mạn chỉ cảm thấy tim xiết chặt, chỗ kia ấm áp.

“Chủ nhân…” Xu Mạn sờ lên nơi bị đánh Kim Đan vào, nơi đó đang có nhịp đập, nàng quá sức vui mừng: “Đây là tim của ta?”

“Có cái này, sau này có thể giúp nàng tu thành tiên đạo.”

Kỳ thật cho tới bây giờ Xu Mạn chưa từng nghĩ tới muốn tu tiên đạo, bởi vì muốn tu tiên đạo trói buộc quá nhiều, hơn nữa không dễ dàng, nhất là đối với loài bẩm sinh thiếu khuyết tim như nàng mà nói.

Nhưng mà, tại sao viên đan dược kia đến bây giờ mới hình thành?

Xu Mạn nhớ tới một cái truyền thuyết, Thiềm Vương vạn năm ở núi Ngọc Thiền có hai trái tim, chẳng lẽ lần trước Thanh Huyền tiên quân rời đi lâu như vậy, chính là đến núi Ngọc Thiền tìm hai trái tim Thiềm Vương vạn năm?

Mặc dù nàng không có đi cùng, nhưng cũng tưởng tượng được một chuyến lộ trình gian khổ và khó khăn kia, Thiềm Vương vạn năm cũng không dễ đối phó… Khó trách Thanh Huyền tiên quân một mực không chịu mang nàng tiến đến, cũng không muốn tiết lộ cho nàng.   

Mà trước đó không lâu, nàng mới phát hiện chút vết thương cũ trên người Thanh Huyền tiên quân, trong đó một vết thương mười phần đặc biệt, vết thương khác đều đang khép lại, chỉ có một vết thương cũ, giống như là vĩnh viễn không cách nào khép lại.

Nàng đã từng nghe nói qua Thiềm Vương vạn năm lưu lại tổn thương, cần vạn năm mới có thể khép lại. Chẳng lẽ vết thương kia chính là lúc đánh nhau cùng Thiềm Vương vạn năm lưu lại?

Nếu như lúc trước hắn không phải mang thương ra trận, có lẽ đại chiến Tiên Ma lần đó, hắn căn bản sẽ không chết đi, cũng căn bản không cần đi nhân thế một chuyến, trải qua thăng trầm của nhân thế.

“Chủ nhân~” Xu Mạn nhẹ giọng kêu lên.

“Đi thôi, bổn tọa muốn đến Kính Hoa Đài ngắm phong cảnh.”

Thanh Huyền tiên quân không nói gì nữa, liền cùng nhau đến Kính Hoa Đài với Xu Mạn.

Ánh nắng ở Lăng Tiêu Đạo ấm áp như xuân, Thanh Huyền tiên quân đưa Xu Mạn cùng nhau ngự kiếm đến dưới cây mai ở Kính Hoa Đài.

Kính Hoa Đài trời tạnh sau cơn mưa khắp nơi đều là hương thơm hoa cỏ, cây mai trải qua nhiều năm nở rộ cao vút như bao bọc, một trận gió thổi tới, hương hoa giống như biển, như tuyết bay tán loạn.

Mà nơi xa, biển mây thành phiến biến hóa ra ánh sáng bảy màu dưới ánh mặt trời, đẹp không sao tả xiết.

“Thật sự là không nghĩ tới, ta còn có thể về tới đây.” Xu Mạn giang hai cánh tay, gió mát đến quất vào mặt, lay động mái tóc dài và tay áo của nàng, bồng bềnh như tiên. Nàng quay đầu lại gương mặt cong lên, đầy rẫy nhu tình: “Chủ nhân, có thể gặp người, là may mắn nhất, chuyện hạnh phúc nhất của ta!”

Thanh Huyền tiên quân đi qua, ôm nàng vào trong ngực, nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng: “Mạn Mạn, có nàng thật tốt!” 

“Sau này không cần gọi ta là chủ nhân, gọi ta Thanh Huyền đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc