ẢNH ĐẾ TRỒNG MỘT GỐC LAN THÀNH TINH

Làn gió thổi nhè nhẹ, sương mù dày đặc. Thẩm Thanh Yến ngủ dậy không thấy bóng dáng của Xu Mạn, trong lòng không khỏi lo lắng một chút.

Anh gọi Xu Mạn hai tiếng, lại không có ai trả lời. Sương mù che khuất tầm mắt, xung quanh đầy yên tĩnh, sự yên tĩnh làm cho anh hoảng sợ.

Anh đi dọc theo biển hoa tìm kiếm bóng dáng của Xu Mạn.

Trong màn sương mù có một bóng người, anh chạy về phía người đó. Sau đó anh mới phát hiện đó là một cô gái mặc trang phục cổ trang màu vàng nhạt, dáng người thướt tha, eo thon nhỏ nhắn.

Thẩm Thanh Yến đang muốn mở miệng gọi cô ấy xem có nhìn thấy Xu Mạn hay không, không ngờ cổ họng của anh căng lên, không phát ra được tiếng nào.

Cô gái kia cũng không nhìn thấy anh, tiếp tục đi về phía trước, Thẩm Thanh Yến chỉ có thể chạy theo. Nếu anh chạy đến trước mặt cô ấy, đối phương sẽ chú ý tới mình, anh cũng có thể hỏi thăm Xu Mạn.

Lúc anh sắp đuổi kịp, trong biển hoa yên tĩnh đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm trầm: “Mạn Mạn, nàng đã đến rồi, trầm chờ nàng ở đây lâu lắm rồi.”

Giọng nói này có chút quen thuộc, vô cùng giống anh.

Thẩm Thanh Yến nhìn qua, chỉ thấy có một chàng trai mặc long bào đứng trong đình hóng gió cách đó không xa, chàng trai có một khuôn mặt giống anh như đúc.

Cô gái nghiêng người qua, vô cùng giống Xu Mạn.

Chàng trai mỉm cười, thong thả đi về phía cô gái: “Đi thôi, trẫm đưa nàng đi xem cánh đồng hoa mà trẫm đã xây cho nàng.”

Chàng trai nắm tay cô gái bước đi trong biển hoa, hồn nhiên không nhìn thấy Thẩm Thanh Yến.

“Hoàng Thượng có lòng rồi, đáng tiếc những hoa cỏ hiếm có trong vườn Lạc Anh đã bị cháy thành tro bụi.” Cô gái khẽ than thở.

“Nếu nàng thích, trẫm sẽ xây lại một vườn hoa giống như vậy.” Chàng trai nói.

Cô gái lắc đầu: “Có xây lại cũng không giống như vườn Lạc Anh lúc trước, cánh đồng hoa lan cũng khá tốt, thần thiếp rất thích. Để vườn Lạc Anh tồn tại trong ký ức của chúng ta, chỉ cần người ở đây là được rồi.”

Chàng trai ôm cô gái vào lòng: “Nào, trẫm đưa nàng đi xem một thứ.”

Chàng trai kéo cô gái đi đến tảng đá lớn: “Trầm nghe nói tảng đá này tên là Tam Sinh Thạch, chỉ cần khắc tên người yêu nhau lên đó thì sẽ ở bên nhau đời đời kiếp kiếp.”

“Chúng ta thử một lần nhé?” Cô gái nói.

Chàng trai kéo tay cô gái, khắc tên lên tảng đá trước mắt Thẩm Thanh Yến, Xu Mạn, mãi mãi một lòng.

Sương mù ngày càng dày đặc, hai người bỗng rời đi, Thẩm Thanh Yến không đuổi kịp, cuối cùng lạc trong biển hoa.

Thẩm Thanh Yến lo lắng, bỗng dưng mở mắt ra, sắc trời không rõ ngoài cửa sổ, gió thổi nhẹ qua, mang theo sự ấm áp của mùa xuân, thì ra đây là một giấc mơ. Nội dung giấc mơ này trùng khớp với hai lần trước, không lẽ giấc mơ hoa lan lúc trước có nguồn gốc từ đây sao?

Nhưng vì sao lúc trước anh lại nhìn thấy hoa lan trong mơ, hiện tại qua hai năm vẫn không mơ thấy? Thẩm Thanh Yến nghĩ mãi không ra.

Anh cúi đầu nhìn về phía người đang ngủ ngon trong lòng mình, ánh ban mai chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của cô, có vẻ càng thêm xinh đẹp. Anh vén tóc bay lộn xộn của cô, đắp chăn lên cho cô, lưu luyến hôn lên trán cô một cái.

Tiểu hoa lan của anh thật sự đưa trái tim cho anh sao? Thẩm Thanh Yến đã phân biết được trong mơ và hiện thực, chỉ có thể ôm chặt người trong lòng.

Gần đây Thẩm Thanh Yến rảnh rỗi không có việc gì, tìm bậc thầy khắc đá học khắc chữ.

Cuối tuần Tần Hiểu Đồng và Thẩm Xuân Quân không có việc gì nên đến nông trại chơi, thuận tiện thăm vợ chồng son, không ngờ bà lại nhìn thấy Thẩm Thanh Yến gõ gõ đánh đánh một cục đá, Tần Hiểu Đồng không vui nói: “Xu Mạn đâu? Sao chỉ có một mình con?”

Thẩm Thanh Yến đang bận rộn, không ngẩng đầu lên trả lời: “Xu Mạn ở sân sau.”

Ngày hôm qua không biết một con sếu trắng bị thương từ đâu bay tới, Xu Mạn dùng đan dược cứu nó, nhưng sếu trắng bị thương nặng, nhất thời chưa bay được. Xu Mạn rất thích con sếu trắng kia, sáng sớm đã đến sân sau thăm nó.

“Con đang làm gì vậy? Cả ngày không làm việc đàng hoàng!” Tần Hiểu Đồng oán giận: “Có chưa?”

Thẩm Thanh Yến: “Cái gì có chưa?”

Tần Hiểu Đồng nói: “Đừng giả ngu với mẹ, con và Xu Mạn kết hôn lâu như vậy…”

Thẩm Thanh Yến hiểu rõ, vội vàng cắt ngang lời Tần Hiểu Đồng nói: “Mạn Mạn còn nhỏ, hơn nữa con không thích trẻ con, cứ tùy duyên thôi. Có thì có, không có thì thôi.”

Xu Mạn cũng không phải là người mà là hoa lan thành tinh, bọn họ chưa chắc sinh ra đứa bé bình thường. Nếu anh và Xu Mạn sinh con thì nên để Tần Hiểu Đồng chuẩn bị tâm lý.

Tần Hiểu Đồng không vui: “Con không phải hòa thượng, tùy duyên cái gì!”

“Bọn nó mới kết hôn không bao lâu, bà gấp cái gì. Hơn nữa hiện tại suy nghĩ của người trẻ tuổi và chúng ta không giống nhau, bà đừng quản quá nhiều, sẽ mau già đấy.” Thẩm Xuân Quân khuyên.

“Sao lại không giống nhau? Không phải chỉ có hai mắt một miệng à, ông xem tính tình của nó giống ông đó, suốt ngày không học hành đàng hoàng, không lo kiếm tiền, hiện tại còn ghét bỏ tôi già…”

“Bố mẹ, hai người đến rồi sao?” Xu Mạn nghe thấy có tiếng người nên đi ra, nhìn thấy hai vợ chồng già nên cô chào hỏi.

Tần Hiểu Đồng mới dừng lại, nhưng sắc mặt của bà rất không tốt, kéo Xu Mạn bắt đầu kể khổ. Thẩm Thanh Yến nhẹ nhàng lắc đầu, tính cách thời kỳ mãn kinh của mẹ ngày càng nghiêm trọng, trước khi Tần Hiểu Đồng không về hưu không như vậy.

Sau khi hai vợ chồng già ăn xong thì về khách sạn, Thẩm Thanh Yến đưa Xu Mạn đến tảng đá trong biển hoa.

Xu Mạn có chút khó hiểu nhìn Thẩm Thanh Yến lấy ra dụng cụ điêu khắc: “Anh Thẩm muốn khắc gì lên tảng đá?”

Thẩm Thanh Yến cười nói: “Đương nhiên là tên của chúng ta. Anh nghe nói khắc tên người mình yêu lên tảng đá này thì kiếp sau sẽ ở bên nhau, chúng ta thử xem nhé?”

Xu Mạn rất hào hứng nhìn Thẩm Thanh Yến gõ gõ đánh đánh lên tảng đá: “Xu Mạn Thẩm Thanh Yến, mãi mãi một lòng. Anh Thẩm, vì sao em cảm thấy câu này rất quen thuộc?”

Thẩm Thanh Yến nhớ tới giấc mơ thì cười cười: “Có lẽ đây là lời hẹn ước của chúng ta vào kiếp trước.”

“Kiếp trước?” Hai mắt Xu Mạn sáng lên: “Em cũng cảm nhận được cảm giác quen thuộc trên người anh, đôi khi anh giống như chủ nhân Thanh Huyền tiên quân của em ở kiếp trước, tuy rằng các người không giống nhau, nhưng em có thể nhìn thấy bóng dáng của ngài ấy ở trên người anh. Anh là ngài ấy sao?”

Xu Mạn nói xong thì ý thức được gì đó, có chút mất mát: “Thanh Huyền tiên quân không bao giờ chết.”

Thẩm Thanh Yến thấy phản ứng của cô thì nghiêng đầu hôn cô một cái: “Anh cũng không muốn làm hình bóng của người khác.”

“Thì ra anh Thẩm cũng sẽ ghen.” Xu Mạn cười: “Anh không phải là bóng dáng của ngài ấy, anh là người quan trọng nhất của em ở kiếp này, ngài ấy là quan trọng nhất của em ở kiếp trước, hiện tại người ở bên cạnh em là anh. Giống như người ở bên cạnh em kiếp trước không giống anh, cũng không ảnh hưởng đến việc em ở bên anh kiếp này.”

“Sao em biết kiếp trước anh không ở bên cạnh em?” Thẩm Thanh Yến đi đến vòi nước rửa tay.

Xu Mạn đi theo sau: “Em ở bên cạnh Thanh Huyền tiên quân mấy trăm năm, không biết anh đã trải qua bao nhiêu vòng luân hồi ở trần gian.”

Thẩm Thanh Yến nghe cô nói như vậy thì bỗng nhiên nhớ tới mình từng mơ thấy một tiên thú xinh đẹp, anh kéo tay Xu Mạn: “Mạn Mạn, anh bỗng nhiên có một linh cảm, muốn vẽ một bức tranh.”

“Hả?”

Hai người trở lại nhà gỗ nhỏ, Thẩm Thanh Yến lấy thuốc màu và bút vẽ bắt đầu vẽ tranh. Xu Mạn ở bên cạnh xem đến ngứa ngáy, Thẩm Thanh Yến cười nói: “Em muốn thử không? Anh dạy cho em.”

Xu Mạn ngồi xuống ghế, Thẩm Thanh Yến nắm tay cô dạy cô vẽ. Xu Mạn nhìn màu sắc trên giấy tạo thành phong cảnh thì cảm thấy thú vị.

Chẳng qua cô không kiên nhẫn, cô ngồi một tiếng thì không chịu nổi, cảm thấy tư thế vẽ tranh quá khó chịu, quả thực giống như ngồi thiền.

Thẩm Thanh Yến thấy cô xao nhãng thì đành phải khẽ cười một tiếng: “Em mệt thì qua kia nghỉ ngơi đi, anh sẽ hoàn thành phần còn lại.”

Anh vốn không trông cậy vào Xu Mạn có thể hoàn thành bức tranh này, vừa rồi anh thấy cô hứng thú nên mới gọi cô qua cùng vẽ tranh. Nhưng tiểu hoa lan hiếu động, không ngồi lâu được, Thẩm Thanh Yến kéo ghế ngồi xuống, tiếp tục hoàn thành bức tranh.

Xu Mạn đứng quan sát một lát thì buồn ngủ, cô dựa vào ghế nhắm mắt lại.

Thẩm Thanh Yến nghe thấy tiếng hô hấp đều đều bên tai thì không khỏi buồn cười, anh kéo ghế dựa ra cho cô nằm ngang, lại đi lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.

Xu Mạn mở mắt ra, Thẩm Thanh Yến đã không còn nữa, cô nhìn vào bức tranh, trên đó vẽ một tiên thú bốn chân xinh đẹp — đó là dáng vẻ của cô ở kiếp trước.

Cô đang chạy vào bụi cây, xung quanh đầy cây xanh, Thẩm Thanh Yến vẽ mắt cô rất đẹp, vừa đen vừa tròn, giống như có ngôi sao lấp lánh.

Xu Mạn có chút không dám tin, đây là cô sao? Cô xinh đẹp như thế à? Xu Mạn nhìn chằm chằm bức tranh, trong lòng đầy thắc mắc, vì sao Thẩm Thanh Yến có thể vẽ ra dáng vẻ của cô ở kiếp trước?

“Em tỉnh rồi sao?”

Xu Mạn đang nghĩ ngợi thì ngoài cửa truyền đến tiếng của Thẩm Thanh Yến, cô quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Thẩm Thanh Yến. Anh đi vào, Xu Mạn kinh ngạc nói: “Anh Thẩm, sao anh lại vẽ bức tranh này?”

“Nó xinh đẹp không? Anh từng mơ thấy, đúng lúc hôm nay anh hào hứng nên vẽ ra.”

“Anh từng mơ thấy sao?” Xu Mạn càng thêm ngạc nhiên.

“Anh từng mơ thấy hai lần. Sao vậy? Em cũng mơ thấy sao?” Thẩm Thanh Yến cố ý cười hỏi.

Xu Mạn kích động kéo tay Thẩm Thanh Yến: “Đây là dáng vẻ của em ở kiếp trước, vì sao anh có thể mơ thấy em ở kiếp trước chứ?”

Thẩm Thanh Yến cũng không giải thích, ngược lại hỏi: “Không phải em có thể đi vào giấc mơ sao? Em đoán xem.”

“Em có thể đi vào giấc mơ của người khác, nhưng em không đi vào giấc mơ của anh và Thanh Huyền tiên quân được, trừ khi anh mơ đến biển hoa kia, anh nằm mơ chuyện khác thì em không đi vào được.” Xu Mạn nói.

“Ồ, thì ra là thế.” Thẩm Thanh Yến gật đầu, khó trách anh chỉ nhìn thấy Xu Mạn trong giấc mơ đó, lại không thấy cô ở giấc mơ khác.

Còn có một lần, anh mơ thấy mình mặc áo đạo sĩ…

“Anh Thẩm, anh còn chưa nói vì sao anh có thể thấy dáng vẻ của em ở kiếp trước?” Xu Mạn có chút vội vàng hỏi.

Thẩm Thanh Yến búng lên trán cô nói: “Nói không chừng ông trời đã sớm tạo ra duyên phận cho chúng ta, em đừng rối rắm vấn đề này nữa, nửa tháng sau là đêm từ thiện của Mỹ Nhân, hôm nay chúng ta quay về đường Cẩm Tú một ngày! Sáng mai anh đưa em đi thử lễ phục và giày.”

“Em cũng phải đi sao?” Xu Mạn kinh ngạc nói.

“Chị Mary cũng gửi thiệp mời cho em, cùng đi chứ! Đúng lúc anh thiếu một bạn nữa, em đi với anh là được.”

“Ừm, nhưng anh Thẩm, anh kể cho em về giấc mơ của anh đi! Em rất muốn nghe, ngoại trừ em thì anh còn nhìn thấy gì nữa?” Xu Mạn vô cùng tò mò giấc mơ của Thẩm Thanh Yến.

Thẩm Thanh Yến nhìn dáng vẻ mong chờ của cô thì không khỏi cười khẽ: “Em hy vọng anh nhìn thấy cái gì?”

Xu Mạn thấy anh không muốn nói, cô nghĩ tới Thẩm Thanh Yến sẽ ghen với Thanh Huyền tiên quân, vì thế đành phải im lặng.

Đêm từ thiện Mỹ Nhân, Thẩm Thanh Yến và vợ Xu Mạn cùng tham gia, hai người cộng quyên góp ba mươi triệu và hai chiếc xe.

Xu Mạn mặc lễ phục lụa mỏng bồng bềnh như tiên nữ, Thẩm Thanh Yến mặc tây trang, hai người giành lấy sự chú ý của ống kính, khiến phóng viên và cư dân mạng gọi là tiên nữ.

Sau đó Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn trở về đường Cẩm Tú, tuy rằng không có ai ở, nhưng Thẩm Thanh Yến vẫn luôn mời người đến dọn dẹp định kỳ, trong nhà sáng sủa sạch sẽ, cũng không có dấu vết của tro bụi.

Bọn họ từng ở đây một thời gian, dường như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Xu Mạn đứng ở trên ban công, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cảnh đêm xa xa. Thẩm Thanh Yến cầm ly nước ép trái cây đến đưa cho cô: “Em đang nghĩ gì thế?”

Xu Mạn cầm ly nước trái cây, cũng không uống ngay, cô nhìn về phía Thẩm Thanh Yến nói: “Anh Thẩm, chúng ta lâu rồi không đến đây. Nhưng em đứng ở chỗ này, cảm giác vẫn rất quen thuộc và ấm áp.”

Thẩm Thanh Yến cười nói: “Ừ, chỗ này là nơi chúng ta bắt đầu, có những ký ức vui vẻ.”

Hai người uống nước ép trái cây xong thì đi vào nhà rửa mặt rồi đi ngủ.

Bóng đêm yên tĩnh, Thẩm Thanh Yến ôm Xu Mạn, ngửi mùi hoa lan trên người cô, từng ký ức hiện lên ở trong đầu. Anh nhớ tới cô cho cá vàng của anh ăn no đến chết, nhớ tới dáng vẻ say rượu quyến rũ của cô, nhớ tới cô lần đầu tiên dùng sữa tắm bị ngã…

“Anh Thẩm.” Cô gọi anh.

Thẩm Thanh Yến vẫn đắm chìm trong ký ức của bọn họ, anh ừ nhẹ một tiếng: “Sao vậy?”

“Anh còn nhớ lần đó anh làm vỡ chậu hoa lan của em không?” Xu Mạn hỏi.

Đó không phải là một ký ức vui vẻ, lúc đó đoàn đội Khương Du bỏ thuốc anh, suýt nữa anh trở thành trò hề.

“Ừ, anh nhớ.” Thẩm Thanh Yến nói.

Xu Mạn lại nói: “Thật ra lần đó em cũng rất khó chịu, linh lực vẫn giảm xuống, nhưng chất lỏng trên người của anh đã cứu em.”

Chất lỏng? Thẩm Thanh Yến dừng lại, sau đó anh ý thức được cô đang nói về điều gì thì bàn tay ôm chặt eo cô hơn: “Cho nên? Hiện tại em không đủ linh lực sao?”

Xu Mạn dựa sát vào anh, hô hấp không ổn định, gật đầu: “Đúng vậy, có một chút.”

Thẩm Thanh Yến hơi nghiêng người, hôn lên đôi môi đỏ thắm: “Vậy anh cho em linh lực.”

Màn đêm đen tối lại truyền đến tiếng làm cho người ta đỏ mặt…

Bình luận

Truyện đang đọc