ẢNH ĐẾ TRỒNG MỘT GỐC LAN THÀNH TINH

Chuyện Thanh Huyền tiên quân cao ngạo lạnh lùng mang một con thú bốn chân về làm thú cưng đã làm dậy sóng cả Lăng Tiêu Đạo.

Mặc dù việc tiên nhân trong Lăng Tiêu Đạo nuôi dưỡng thú cưng không phải chuyện hiếm lạ, nhưng tiên nhân này không bao gồm Thanh Huyền Tiên quân.

Phải biết rằng dù Thanh Huyền tiên quân là một vị tiên tử vô cùng xuất chúng, nhưng tính cách thật sự khó nói.

Hắn giống như tuyết trên ngọn núi đối diện quanh năm không tan vậy, cao ngạo lạnh lùng không thể với tới, cứ như thể không có gì có thể lọt vào mắt hắn, thế nào cũng không giống người sẽ nuôi thú cưng.

Nghe nói con thú bốn chân này là thượng cổ thần thú Mộng Mô, tuy rằng Mộng Mô lúc nhỏ trông rất đáng yêu, nhưng Mộng Mô trưởng thành thật sự không có chút liên quan gì đến chữ “đẹp” cả. Hơn nữa tiên thú Mộng Mô không dễ thuần hóa, cũng không biết Thanh Huyền tiên quân rốt cuộc nghĩ thế nào, phía sau núi của Lăng Tiêu Đạo có vô vàn loài thú quý hiếm, sao lại muốn nuôi một con Mộng Mô chứ? 

Chẳng nhẽ Thanh Huyền tiên quân muốn để nó làm thần thú giữ cửa như Khai Minh sao?

Ban đầu mọi người đều háo hức chờ đợi, thậm chí có người còn bí mật đặt cược, cược xem Thanh Huyền tiên quân cao ngạo lạnh lùng có thể ở cùng tiểu Mộng Mô kia bao lâu. Mới đầu mọi người đều đồn thổi đôi về tình cảm của chủ thú này, nhưng hiện thực lại cho họ một cái tát thật mạnh.

Thanh Huyền tiên quân không trái tim không ha.m muốn lại yêu thương có thừa với tiểu Mộng Mô, dù đi đâu cũng mang theo bên người.

Tiểu Mộng Mô cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết, ngược lại rất đáng yêu, mắt tròn mặt tròn mũi nhỏ miệng bé, sau mông còn vung vẩy một chiếc đuôi xinh đẹp. Chẳng trách Thanh Huyền tiên quân bị sự đáng yêu của nó đánh gục, nhận nó làm thú cưng.

Thanh Huyền tiên quân có tiểu Mộng Mô cũng ít khi đến trước gương Phù Thế xem chuyện trước đây.

Nhưng nói cũng lạ, Thanh Huyền tiên quân trăm năm trước hạ phàm lịch kiếp, cũng không biết gặp phải chuyện gì, sau khi trở về lại biến thành như này, lại còn thích đứng cả ngày trước gương Phù Thế.

Tu vi của hăn ở Lăng Tiêu Đạo là cao nhất, không ai có thể so bì. Lúc hắn không cười, không khí xung quanh như giảm xuống mấy độ, những tiên nhân canh giữ ở trước Kính Hoa Đài thường bị khí thế của Thanh Huyền tiên quân dọa run lẩy bẩy, ai cũng không dám chơi bời lơ là nhiệm vụ khi đang canh giữ.

Sau khi có thú cưng Thanh Huyền tiên quân rất hiếm khi đến Kính Hoa Đài nhìn gương xem chuyện xưa nữa, chỉ thỉnh thoảng dẫn theo tiểu Mộng Mô ngồi dưới gốc cây mai ở Kính Hoa Đài gẩy mấy khúc nhạc. Đối với những tiểu tiên canh giữ Kính Hoa Đài mà nói, đây có thể coi như là một điều đáng mừng.

Thanh Huyền tiên quân có thú cưng trở nên dịu dàng hơn, mặc dù vẫn chỉ có thể ngắm nhìn không thể với tới, nhưng ít ra trên mặt cũng có thêm sự dịu dàng hiếm có.

Thanh Huyền tiên quân sống ở nơi cao nhất của Lăng Tiêu Đạo, phía sau nơi ở của hắn chính là sau núi của Lăng Tiêu Dạo.

Thông thường Thanh Huyền tiên quân thường luyện công ngồi thiên trong phủ của mình, tiểu Mộng Mô thì ra sau núi của Lăng Tiêu Đạo vui chơi. Dù sao nó trời sinh là tiên thú, loài thú có thời kỳ thức tỉnh của riêng mình, ấu thú đều ham chơi, không có hứng thú với việc tu tiên của loài người.

Phía sau núi của Lăng Tiêu Đạo là một vùng đất phong thủy, địa khí linh thiêng, chim chóc, hoa cỏ, muông thú, yêu tinh sống trên núi đều đã có trăm năm tuổi đời, đều có thể tu luyện hóa hình, trở thành một phần của Lăng Tiêu Đạo.

Tiểu Mộng Mô trước đây sống ở Du Mộng Tiên Cảnh, nơi đó chỉ có Mộng Mô, chưa từng thấy nhiều loài như vậy, bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước… loài nào cũng có.

Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều loài thú khác, tiểu Mộng Mô ngập tràn tò mò với mọi thứ.

Nhưng nó thích nhất vần là chim phượng hoàng đậu trên cây sú màu tím. Đối phương toàn thân được bao phủ bởi lớp lông vàng, nhất là lông đuôi dài thướt kia, khi sải cánh bay lên còn đẹp hơn cả váy áo của các tiên tử, lung linh rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.

Tâm hồn yêu cái đẹp ai cũng có, dù tiểu Mộng Mô không phải là người, nhưng tâm hồn yêu cái đẹp cũng không khác nhân loại là bao.

Nó ngưỡng mộ lớp lông vàng rực rỡ trên người chim phượng hoàng, phượng hoàng nhỏ nghe nói nó là thú cưng của Thanh Huyền tiên quân, cũng vô cùng ngưỡng mộ. Một thú một chim ngưỡng mộ lẫn nhau, rất nhanh đã trở thành bạn tốt.

Một này nọ, tiểu Mộng Mô đi tìm phượng hoàng nhỏ, không ngờ lại bắt gặp phượng hoàng đang đẻ trứng.

Tiểu Mộng Mô thấy một quả trứng chim tròn vo rơi xuống từ mông phượng hoàng nhỏ, nằm yên ổn trong tổ chim, tò mò không thôi: “Tiểu Phượng, cái thứ tròn tròn rơi xuống từ mông ngươi là gì thế?”

Phượng hoàng đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng sinh được quả trứng chim đầu tiên, bèn kiên nhẫn giải thích cho tiểu Mộng Mô: “Đây là trứng phượng hoàng do ta sinh, cũng là con của ta, sau này ta sẽ ấp nở nó, một khoảng thời gian nữa từ trong quả trứng này sẽ có một phượng hoàng bé con ra đời.”

Tiểu Mộng Mô không ngờ phượng hoàng nhỏ giỏi như vậy, còn có thể đẻ trứng.

“Ngươi cũng nở ra từ trứng chim sao?” Tiểu Mộng Mô kinh ngạc hỏi.

Nó vẫn luôn cho rằng chỉ có những loài chim nhỏ như chim sẻ, quạ, chim chích chòe… mới nở ra từ trứng chim, không ngờ một con phượng hoàng đẹp như vậy cũng nở ra từ trứng chim.

Nhưng chắc phượng hoàng cũng là một loài chim nhỉ? Vừa nghĩ đến đây, dường như mọi thứ đều thông suốt rồi.

“Không phải trứng chim, là trứng phượng hoàng, khác hoàn toàn với trứng chim đó hiểu không?” Phượng hoàng nhỏ rất ghét người khác so sánh nó với những loài chim thấp kém kia.

“Ò~” Tiểu Mộng Mô cũng không quá để ý đến phượng hoàng nhỏ đang không vui, giờ nó vẫn đang ngạc nhiên về việc bạn phượng hoàng của mình biết đẻ trứng, nếu như nó cũng có thể đẻ trứng thì tốt rồi.

Nghĩ đến đây, tiểu Mộng Mô bèn khiêm tốn học hỏi: “Phượng hoàng nhỏ, ngươi có thể dạy ta đẻ trứng không?”

Phượng hoàng nhỏ vui mừng truyền lại công thức bí mật của tổ tiên cho nó: “Bí quyết đẻ trứng chính là phải ăn nhiều thứ cứ.ng rắn, như vậy mới có thể giúp ích cho việc hình thành trứng. Ngươi xem bình thường không có gì làm ta thường mổ một vài viên đá với vài loại hạt cứng chính vì nguyên nhân này, đây cũng là phương pháp mẹ ta truyền lại cho ta, giờ ta cũng sẽ truyền lại hết cho ngươi.”

“Hóa ra ngươi ăn đá nhỏ là vì nguyên nhân này?” Tiểu Mộng Mô bỗng hiểu ra.

Phượng hoàng nhỏ từ trên cây bay xuống, dùng chiếc nhỏ nhọn của nó nhậm một viên sỏi nhỏ trên mặt đất, làm mẫu cho tiểu Mộng Mô xem: “Đây, chính là thế này. Thật ra không chỉ mình ta, tất cả những loài có thể đẻ trứng đều thích nhặt đá nhỏ, ngươi xem những loài không ăn đá hầu như đều không biết đẻ trứng.”

Tiểu Mộng Mô suy nghĩ, cảm thấy phượng hoàng nhỏ nói rất đúng, nhưng dường như lại có gì đó không đúng. Chỉ là nó còn là ấu thú không biết nhiều, không nghĩ ra nổi có chỗ nào không đúng.

Có được bí quyết của phượng hoàng nhỏ, tiểu Mộng Mô từ đó bắt đầu ngày ngày luyện tập kỹ năng đẻ trứng.

Sau khi ăn đá, nó cảm thấy bụng mình có chút đau, bèn đi hỏi phượng hoàng nhỏ: “Ngày nào ta cũng dựa theo phương pháp ngươi truyền thụ luyện tập, nhưng tại sao vẫn chưa đẻ trứng, mà bụng lại bắt đầu đau vậy?”

Phượng hoàng nhỏ nói với nó: “Đẻ trứng không phải là một chuyện dễ dàng, ngươi xem ta ăn bao nhiêu là đá nhỏ, đến bây giờ chẳng phải mới chỉ đẻ được mỗi một quả trứng thôi sao? Hơn nữa đẻ trứng giống như nhân loại sinh con vậy, sẽ có lúc đau quặn từng cơn, đây là phản ứng bình thường của việc mang thai, ngươi cố chịu một chút, nói không chừng đến mai là có thể đẻ trứng rồi.”

Phượng hoàng nhỏ lớn hơn tiểu Mộng Mô gần trăm tuổi, tiểu Mộng Mô nghĩ nó thấy nhiều biết nhiều, nói cũng có vẻ đúng. Vì để có thể sinh được một quả trứng Mộng Mô của riêng mình, tiểu Mộng Mô cắn răng kiên trì chịu đựng.

Song, đến đêm hôm đó, tiểu Mộng Mô cảm thấy bụng mình càng ngày càng đau, đau đến mức nó không thể ngủ nổi.

Nó cảm thấy mình sắp không xong rồi, rõ ràng lúc phượng hoàng nhỏ đẻ trứng chỉ đơn giản như đánh rắm mà thôi, sao đến lượt nó lại gian nan như vậy?

Tiểu Mộng Mô nản lòng thoái chí, nhưng bụng nó thực sự đau quá, nó bèn nằm trong ổ bắt đầu kêu thút thít.

Thanh Huyền tiên quân đang chơi cờ một người dưới ngọn đèn, nghe thấy tiếng kêu thút thít của tiểu Mộng Mô, bèn ném cờ trong tay, đi về phía tiểu Mộng Mô.

Bình luận

Truyện đang đọc