*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 15. Hắn còn suy sụp đây này, dỗ đại mỹ nhân cái gì mà dỗ.
Không khí trong Lam Phong các gần đây khác hẳn mọi khi. Chim họa mi không hót, sáo cũng không gọi thầy lang lâm, còn tiểu Hầu gia... thì suy sụp.
Hắn suy sụp không chỉ vì thân thể, mà ngay cảm xúc cũng uể oải suy sụp. Chim không thèm dắt, hoa không thèm thưởng, bình cũng không thèm ném, hai mắt nhắm chặt, thân thể liệt ra, du͙ƈ vọиɠ thế tục, không liên quan gì đến hắn.
Hạ nhân được ở lại Lam Phong các rất thích chủ tử của họ. Tiểu Hầu gia hóm hỉnh hào phóng, bình thường tìm được thứ gì vui cũng chơi cùng hạ nhân. Nay hắn héo queo, trong viện cũng trở nên ngột ngạt, không nghe được nửa tiếng cười đùa.
Hoa Lộ và Hoan Đồng ở gần chủ tử nhất, đương nhiên cũng cảm nhận sâu sắc nhất. Hai người đều đồng ý cho rằng, dường như thiếu gia và thiếu quân cãi nhau, bây giờ không ai để ý đến ai.
Hoan Đồng chắc chắn: "Chắc cú là tiểu Hầu gia ghẹo thiếu gia nhà ta luôn." Theo cậu chàng quan sát, thỉnh thoảng tiểu Hầu gia sẽ ngứa miệng trước mặt thiếu gia, chọc thiếu gia nhà cậu lạnh mặt trừng mắt, rồi mới ỏn ẻn kéo ống tay áo của người ta xin lỗi, cũng không biết đang mưu toan điều gì.
Hoa Lộ thở dài: "Hay nói vợ chồng cãi nhau đầu giường cãi cuối giường hòa, mong hai người sớm hòa giải."
Hoan Đồng nói toạc chân tướng: "Vấn đề là đến giờ họ vẫn chưa chung giường nha."
Lâm Thanh Vũ biết Lục Vãn Thừa phiền muộn, nhưng y thật sự không hiểu tại sao Lục Vãn Thừa lại phiền muộn đến vậy. Y chưa nói tác dụng phụ của thuốc với Lục Vãn Thừa là sơ suất của y, nhưng nếu y không dùng những loại này mà làm theo đơn thuốc ban đầu của phụ thân, thì Lục Vãn Thừa uống xong sẽ đau không chịu nổi. Nên so ra, không cứng cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Quan trọng nhất là, cho dù Lục Vãn Thừa có thể cứng thì cũng hoàn toàn không có đất dụng võ --- Ngay cả bản thân hắn còn lười động đậy kia kìa.
Chỉ mong Lục Vãn Thừa có thể sớm ngày thông suốt, vui lên.
Mưa rơi dầm dề gần nửa tháng, thư phòng cũng vương mùi ẩm mốc, ảnh hưởng đến tâm trạng đọc sách của mọi người. Lâm Thanh Vũ chuẩn bị một ít hương liệu có tác dụng khử mùi, cho người đốt lên thông phòng, rồi kêu mấy người hạ nhân đem sách đã mốc meo ra phơi khô.
Trong thư phòng nhộn nhịp, Lâm Thanh Vũ không tĩnh tâm để đọc sách được, đơn giản đứng dậy thu dọn cùng mọi người. Y tiện tay mở một quyển ra xem, nhìn thấy một hàng chú thích thì hỏi: "Đây là sách của tiểu Hầu gia à?"
Hoa Lộ nhìn sang thưa: "Vâng, năm ngoái tiểu Hầu đọc cuốn này, còn nói với ta muốn đi Lâm An xem phong cảnh Giang Nam."
Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Vậy chữ này cũng là do hắn viết?"
"Chắc chắn ạ."
Lâm Thanh Vũ nhìn dòng chữ chăm chú, càng xem càng thấy không đúng.
Nét chữ Lục Vãn Thừa viết trong thư cho Ôn Quốc công lần trước có phần tương tự với nét bút năm ngoái, nhưng không phải rất giống, mà là... giống như hắn đang cố tình bắt chước. Tuy hình dạng của chữ thì có thể bắt chước, nhưng cái hồn của chữ sẽ phản ánh tâm cảnh tính cách của mỗi một người. Dù "hình dạng" có giống nhau tới đâu, thì "cái hồn" sẽ luôn khác biệt.
Lâm Thanh Vũ trầm tư hồi lâu: "Tiểu Hầu gia đã dậy chưa."
Hoa Lộ đáp: "Đã dậy từ nửa canh giờ trước, Quốc công gia sai người đưa tới mấy ma ma và quản sự, đại thiếu gia đang nói chuyện với họ ở phòng chính."
Lâm Thanh Vũ đi tới cửa, đang muốn bước vào thì nghe tiếng của Lục Vãn Thừa: "Các ngưi là người ông ngoại đưa tới, đương nhiên là ta tin tưởng được. Chắc hẳn không cần ta nói, mọi người cũng biết nên làm thế nào."
Một giọng xa lạ vang lên: "Xin tiểu Hầu gia yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng hết sức để chia sẻ lo lắng cho tiểu Hầu gia."
"Sai rồi, không phải chia sẻ vì ta, là chia sẻ cho thiếu quân." Giọng Lục Vãn Thừa nhàn nhạt, "Dù sao tan cũng không qua được mùa đông năm sau. Chờ ta đi rồi, thiếu quân sẽ quay về Lâm phủ. Ta hi vọng thời điểm y đi, có thể mang theo hơn nửa gia sản Hầu phủ, mà không bị phu nhân Hầu gia làm khó dễ -- Mọi người hiểu rõ ý ta chứ?"
Sau một hồi im lặng, mọi người đồng thanh đáp: "Chúng ta sẽ vì tiểu Hầu gia, thiếu quân làm thiên lôi sai đâu đánh đó."
Lục Vãn Thừa có chút hài lòng: "Sau khi làm tốt mọi chuyện, lợi ích sẽ không thiếu phần mọi người."
Trong lòng Lâm Thanh Vũ hơi nghẹn ngào, không khỏi nhắm mắt thở dài.
Lục Vãn Thừa đuổi mọi người đi thì bưng trà trên bàn lên nhấp, vừa nhấp đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng 'chào thiếu quân'. Hắn khẽ dừng tay rồi lại vờ như không nghe thấy, tự mình nếm trà.
Lâm Thanh Vũ bước tới nói: "Tiểu Hầu gia."
Lục Vãn Thừa dè dặt 'ừm' một tiếng. Lâm Thanh Vũ gọi một tiếng rồi không nói gì nữa, như thể đang tìm từ.
Việc liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, Lục Vãn Thừa không muốn thỏa hiệp quá sớm. Không bế được đại mỹ nhân đã rất mất mặt, vậy mà đại mỹ nhân còn lấy luôn tôn nghiêm đàn ông của hắn. Cái này thì mẹ nó ai mà nhịn được?
Cũng không phải hắn trách Lâm Thanh Vũ, sao hắn không biết Lâm Thanh Vũ là vì cứu hắn mới làm những việc này. Nhưng có thể nói trước một tiếng với hắn mà, chuyện này đáng sợ lắm chứ bộ. Hắn thừa nhận mình lười, nhưng dù sao hắn cũng là đàn ông, sao có thể thờ ơ với loại chuyện này được.
Há, hắn còn đang ngừng hót đây này, còn dỗ dành đại mỹ nhân gì nữa. Đại mỹ nhân nên giao cho nam chính một đêm bảy lần dỗ mới đúng, còn hắn cứ nằm yên chờ chết đi thôi.
Lục Vãn Thừa đặt chén trà xuống: "Nếu như anh đến xin lỗi, vậy thì không cần đâu."
Lâm Thanh Vũ nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không phải đến xin lỗi."
Lục Vãn Thừa: "..." Được, mạnh mẽ lắm.
Lâm Thanh Vũ trầm ngâm: "Không thì, chúng ta kết nghĩa kim lan đi."
Lục Vãn Thừa giật mình rồi tức phát cười: "Tôi bị anh thiến rồi còn phải kết nghĩa kim lan với anh? Tôi vẫn có giá lắm nhé"
Lâm Thanh Vũ kiên nhẫn: "Ta không có thiến ngươi. Ngươi không cứng được là do thuốc, ta châm cho ngươi mấy cái là được chứ gì."
Lục Vãn Thừa được an ủi, nhưng trên mặt vẫn giễu cợt: "Không cần đâu, tôi thấy thuốc vậy là tốt lắm rồi. Dù sao thì tôi cũng không dùng được, không cần để ý."
"Đừng quậy." Lâm Thanh Vũ nghiêng người về phía trước, nhẹ giọng: "Không phải ngươi vẫn muốn xưng huynh gọi đệ với ta sao."
Hai chữ 'xưng huynh' làm Lục Vãn Thừa ngước mắt lên, nhìn mỹ nhân như ngạo tuyết lăng mai trước mặtt.
Nếu có thể làm Lâm Thanh Vũ mở miệng gọi hai chữ 'ca ca', thì dù có bị coi thường vẫn được quá chứ nhỉ?
Lục Vãn Thừa chống cằm nhướng mắt: "Anh nghiêm túc?"
Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Quân tử nhất ngôn."
Lục Vãn Thừa che miệng ho rồi nói: "Vậy thì... kết thêm lần nữa."
Cả hai đều không có kinh nghiệm kết bái, vì vậy Lục Vãn Thừa dựa theo mớ thoại bản hắn đọc, lại bảo Hoan Đồng chuẩn bị lư hương, dao, rượu hoa hạnh, đệm ngồi, rồi để một cái bàn dưới mái hiên, bày xếp mọi thứ đối xứng lên trên.
Hoa Lộ chưa từng thấy trận kết bái nào thế này, hiếu kỳ hỏi: "Thiếu gia và thiếu quân đang làm gì vậy nhỉ?"
Hoan Đồng hớn hở: "Cái này còn không nhìn ra hả? Họ đang kết bái huynh đệ."
Hoa Lộ mở trừng mắt, hoảng sợ: "Bái cái gì?"
"Kết bái huynh đệ --- 'uống xong ly rượu này, huynh đệ ta cùng đi' kiểu thế á."
Đôi mắt Hoa Lộ càng thêm bối rối: "Nhưng, họ là phu thê kết tóc mà!"
Lục Vãn Thừa cầm dao găm lên, ngập ngừng nói: "Trên sách viết, kết nghĩa phải uống máu ăn thề..."
Lâm Thanh Vũ ôm tâm tư chơi đùa với đệ đệ: "Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ. Chỉ cần có thành ý, có uống máu hay không cũng không quan trọng."
"Anh nói đúng." Lục Vãn Thừa thắp ba nén nhang cắm vào lư hương, "Chúng ta cứ bái luôn đi."
Hai người cầm rượu trên tay, cả hai cùng quỳ xuống đệm lót. Lục Vãn Thừa làm dáng làm vẻ: "Hoàng thiên ở trên, hậu thổ làm chứng. Hôm nay Lục Vãn Thừa tôi và Lâm Thanh Vũ kết làm huynh đệ khác họ, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng..." Lục Vãn Thừa tạm dừng, cười đổi giọng, "Tương lai cùng hội cùng thuyền, đá tảng cũng làm bánh bao để nhấm. Đồng tâm hiệp lực vàng cũng vỡ, uống một ly nước nóng cũng vui vẻ.*" (tác giả lấy trên mạng)
Lâm Thanh Vũ: "..."
Hai người uống rượu kết nghĩa cùng nhau xong, Lâm Thanh Vũ bảo Hoan Đồng tới đỡ Lục Vãn Thừa đứng dậy. Thấy mặt mày Lục Vãn Thừa toàn là ý cười, Lâm Thanh Vũ lành lạnh hỏi: "Giờ đã vui chưa?"
Lục Vãn Thừa nhếch mép cười xấu xa: "Thêm một người anh em thì đương nhiên vui rồi. Anh thì sao, Thanh Vũ đệ đệ?" Dứt lời, hắn trông mong nhìn Lâm Thanh Vũ.
Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt: "Ta vẫn ổn, Vãn Thừa huynh."
Nụ cười của Lục Vãn Thừa cứng đơ trên mặt: "Không không không, tôi gọi anh là 'Thanh Vũ đệ đệ', anh phải gọi tôi là 'Vãn Thừa ca ca', thế mới công bằng."
"'Xưng huynh gọi đệ', không gọi 'huynh' thì gọi gì?"
Lục Vãn Thừa như sét đánh giữa trời quang: "... Lâm Thanh Vũ, anh không có trái tim."
Lâm Thanh Vũ buồn cười: "Đùa giỡn lâu vậy rồi thì yên tĩnh chút đi. Quay về uống thuốc, uống xong ta châm cứu cho ngươi, lấy lại tự tôn nam tử của ngươi."
Giữa tháng tư, cuối cùng mưa cũng chịu tạnh. Bầu trời trong xanh, không một gợn mây, gió thoảng qua tay áo, quả là một ngày thuận lợi để du ngoạn. Lâm Thanh Vũ không trì hoãn nữa, chuẩn bị lên đường đến chùa Trường Sinh.
Trước khi đi y đến xem Lục Vãn Thừa. Lục Vãn Thừa thế mà đã tỉnh, nằm lì trên giường không biết đang nghĩ gì, tâm tình có vẻ rất tốt, lười biếng chào buổi sáng với y.
Lâm Thanh Vũ hiểu rõ, cười như không cười: "Tiểu Hầu gia là người gặp chuyện vui tinh thần sẽ thoải mái, xem ra châm cứu có hiệu quả.
Lục Vãn Thừa: "... Ờm."
"Vừa hay, cho ta nhìn nào."
Lục Vãn Thừa ngơ ngẩn, quấn chặt mền: "Anh muốn nhìn cái gì."
"Ngươi nói xem ta muốn nhìn cái gì." Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng nói: "Người học y, có gì mà chưa từng thấy, ngươi không cần phải xấu hổ."
Lục Vãn Thừa yếu ớt: "Thanh Vũ, tôi phát hiện anh càng ngày càng xấu."
Lâm Thanh Vũ cong môi: "Không phải tiểu Hầu gia đã nói, thích nhất là dáng vẻ ta làm chuyện xấu à."
Hai mắt Lục Vãn Thừa tối dần, khẽ cười: "Quả vậy. Thầy lang Lâm muốn nhìn, đương nhiên tôi phải cho rồi. Nhưng chẳng qua tôi lười động, phiền anh tự tới xem nha."
Lâm Thanh Vũ đùa: "Vậy thì thôi, dù sao cũng không có gì để nhìn."
Lục Vãn Thừa còn muốn trả đũa, lại bị Hoan Đồng đúng lúc ngắt lời: "Thiếu gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi."
Lâm Thanh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa xuân đang nở rộ, ánh nắng vừa phải, hỏi: "Tiểu Hầu gia, ngươi có muốn ra ngoài giải sầu không?"
"Đi đâu?"
"Chùa Trường Sinh."
Lục Vãn Thừa suy nghĩ rồi nói: "Được." Vừa lúc hắn muốn gặp một người.
Vì thế, Lâm Thanh Vũ dẫn theo Lục Vãn Thừa và Hoan Đồng, ngồi xe ngựa đến chùa Trường Sinh ở ngoại ô kinh thành.
Chùa Trường Sinh là chùa đứng đầu ở triều đại này, bên trong thanh tịnh trang nghiêm, khách hành hương nối liền không dứt. Ngày thường dân chúng chỉ được thắp hương bái Phật ở điện trước, còn hậu viện là nơi chuyên tiếp đãi vọng tộc quyền quý địa phương. Một trong những kẻ thù của Lâm Thanh Vũ, người đã viết ngày sinh tháng đẻ của y cho Nam An Hầu phủ, quốc sư Đại Du, để tóc tu hành ở đây.
Lâm Thanh Vũ luôn muốn hỏi xem quốc sư tính ra bát tự của y có lợi cho Lục Vãn Thừa thế nào. Đến cùng là ý trời, hay là cố ý. Và quốc sư có biết hay chăng, một hàng chữ của hắn đã gần như hủy hoại cuộc đời của một người vô tội.
Chỉ tiếc, quốc sư bế quan quanh năm, ngoại trừ Thánh thượng, chớ nói đến người ngoài, ngay cả Hoàng hậu Thái tử muốn gặp hắn cũng không dễ, huống chi là một nam thê Hầu phủ như y.
Sau khi tăng nhân dẫn đường biết thân phận của bọn họ thì cung kính nói: "Hóa ra là tiểu Hầu gia và thiếu quân. Xin mời hai vị đi theo ta, đèn trường minh Hầu gia chong ở thiên điện."
Lâm Thanh Vũ nói: "Có Tiểu Hầu gia đi xem đèn trường minh là đủ rồi, ta sẽ ở sảnh trước thắp hương cầu phúc."
Lục Vãn Thừa sao cũng được đáp: "Được."
Bệnh tình của Lục Vãn Thừa tạm thời được ngăn lại, nhưng dù sao cũng là người bệnh, bên cạnh không thể không có ai. Vì vậy Lâm Thanh Vũ để Hoan Đồng đi theo hắn.
Lâm Thanh Vũ đi đến trước tượng Phật, xin tăng nhân ba nén nhang, sau khi châm lửa, y quỳ trên đệm lót, nhắm mắt thiền định, tất cả những gì y nghĩ là gia đình mình.
Sau đó y cắm nhang vào trong lư, rồi chợt nhớ đến trò khôi hài kết nghĩa kim lan mấy ngày trước, không khỏi có chút muốn cười.
Bên Lục Vãn Thừa có vẻ sẽ mất thời gian khá lâu. Dòng người trước điện tới lui nên tăng nhân mời y đến sau viện chờ. Lâm Thanh Vũ đi theo một tiểu tăng vào sương phòng, nếu so với đằng trước thì nơi này hơi thiếu chút hơi người, con đường quanh co yên tĩnh tao nhã.
Xưa nay Lâm Thanh Vũ luôn thích yên tĩnh, lúc này không khỏi có ý muốn đi một mình, yên lặng tâm ý. Y thỉnh tiểu tăng rời đi trước, còn bản thân thì vu vơ đi dọc theo con đường, nhưng không nghĩ cuối đường mòn lại là một rừng đào nở rộ.
Giữa bóng hoa thấp thoáng có bày một bàn đá, và hai nam tử đang ngồi đối diện nhau. Một trong số đó là Lục Vãn Thừa thanh niên tuấn mỹ với y phục ửng đỏ, mà một người khác là một nam tử áo xanh tươi mát tuấn dật, khí chất xuất trần, Lục Vãn Thừa có cảm giác, người này hẳn là quốc sư Đại Du, Từ Quân Nguyện.
Từ Quân Nguyện thế mà là một mỹ nam hiếm có, nhưng Lục Vãn Thừa không những không lép vế, thậm chí còn trên cơ chút ít.
Nhưng thấy tư thế hắn lười biếng tùy ý ngồi dưới cây đào, sau lưng có hoa rơi như mưa, đúng là công tử thiên hạ tuấn mỹ, sáng như ngọc thụ đón gió.
Rõ ràng một canh giờ trước hắn còn như con heo lười nằm ịch trên giường.
Người này giả vờ quá giỏi. Chỉ cần có người ngoài, Lục Vãn Thừa luôn có thể chói mắt nhất, giống như một viên ngọc rực rỡ, phản chiếu mọi ánh sáng.
Nhưng lại chỉ bày bộ dáng không đàng hoàng trước mỗi mình y.
Lâm Thanh Vũ không khỏi nghĩ, nếu bình thường Lục Vãn Thừa được một phần của lúc này, thì y đã đỡ hao lòng hơn không ít.
Từ Quân Nguyện vén tay áo, tự mình pha chén trà cho Lục Vãn Thừa: "Không biết tiểu Hầu gia mang bệnh đến đây, là vì chuyện gì."
Lục Vãn Thừa khẽ gật đầu, khách khí lại xa cách cười nhạt: "Tôi có một chuyện, muốn hỏi cao kiến của quốc sư."
Từ Quân Nguyện cười: "Tiểu Hầu gia cứ hỏi đừng ngại."
Lục Vãn Thừa chậm rãi nói: "Trên đời này có chuyện, chết mà sống lại, hay... linh hồn đổi xác không?"
Tác giả: Có vài quý công tử trông thì sáng sủa xinh đẹp, nhưng thật chất lại bị vợ độc cho ngừng hót (đầu tró).
Rêu: Chúc mn 2022 vui vẻ khoẻ mạnh, cheer ?