BA LẦN GẢ CHO ỈN LƯỜI

65. Vì sao lại còn gọi y là lão phụ nhân... ở đêm tân hôn, ở đêm tân hôn thứ hai chứ.

Trong mấy ngày chờ xuất giá, Lâm Thanh Vũ vẫn luôn ở trong Lâm phủ, không đi chỗ nào khác. Rất nhiều công việc trong đám cưới đều có người khác lo cho y, mỗi ngày y chỉ việc đọc sách, chơi với em nhỏ, đảo mắt một cái đã đến đêm trước ngày cưới.

Đêm nay, Lâm Thanh Vũ chìm vào giấc ngủ chưa được hai canh giờ, hỉ nương do phủ tướng quân mời đã đến. Lâm Thanh Vũ còn nhớ lúc y gả cho Lục Vãn Thừa, Hầu phủ cũng phái hỉ nương đến. Không biết có phải do cảm xúc hay không, nhưng hai hỉ nương lần trước y gặp, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy rất đáng ghét, dù biết người ta chỉ phụng mệnh làm việc, nhưng y vẫn mang thù, mặc dù cuối cùng y cũng không tìm người ta để báo thù.


Hỉ nương đến lần này là hai thiếu nữ trẻ tuổi đoan trang, hầu hạ y rửa mặt chải đầu thay quần áo.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ta nhớ, trước khi rửa mặt phải tắm rửa sạch sẽ?" Sau khi tắm xong, bất kể là nam hay nữ đều phải bôi thuốc mỡ lên nơi đó, để cho dễ động phòng với phu quân.

Hỉ nương cười nói: "Quy củ là thế. Nhưng Cố đại tướng quân nói, làm sao cho Lâm đại phu dễ chịu là được."

Lâm Thanh Vũ cười thành tiếng: "Hắn còn rất tri kỷ."

Lâm Thanh Vũ vẫn đi tắm. Không vì điều gì, chỉ vì để rửa sạch những điều xui xẻo trong cung. Sau đó, hỉ nương lau khô mái tóc dài cho y, chải thật mượt rồi hỏi: "Lâm đại phu có muốn đội mũ cưới không ạ?"

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ta cũng quyết định chuyện này?"

"Đúng ạ. Nghe ý của Đại tướng quân, cho dù Lâm thái y có muốn mặc đồ thường gả đi, hắn cũng không có ý kiến."


Nào lại không có ý kiến. Nếu y không mặc đồ cưới gả qua, tám phần là người kia sẽ cười mỉm cọp, nhưng trong đầu lại chẳng biết giận dỗi hết bao lâu.

"Bình thường các ngươi điểm trang cho nam tử thế nào, thì cứ làm cho ta như thế ấy."

Hỉ nương nhìn kỹ khuôn mặt của Lâm Thanh Vũ: "Ta phải bắt đầu thế nào đây chứ. Dù là vẽ gì lên mặt của Lâm đại phu, ta cũng cảm thấy đều là thừa."

Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt: "Miệng ngọt như vậy là muốn được thưởng phải không?"

Hỉ nương che miệng cười: "Nào dám ạ, ta chỉ nói sự thật." Nàng mở hộp ra, lấy một tờ son giấy, "Mời Lâm đại phu nhấp thứ này ở giữa môi."

Lâm Thanh Vũ hơi do dự, nhận son giấy thoáng nhấp môi hai lần, đôi môi nhạt màu được nhuộm một màu đỏ xinh đẹp.

Hỉ nương lại vẽ vài nét lên lông mày cho y, giữa trán cũng được dán hoa vàng, còn được gọi là hoa điền. Sau khi hoàn thành xong những chuyện này, hỉ nương hài lòng nói: "Màu da của Lâm đại phu vừa phải, trắng mịn không tì vết, ta thấy không cần phải thoa phấn."


Cho dù màu da có không đẹp y cũng không thoa, Cố Phù Châu nhìn cũng chẳng biết. Vẽ mày, son giấy và hoa điền đã là giới hạn chịu đựng của y.

Điểm trang xong sớm, lại phải chờ thêm nửa canh giờ nữa tóc mới khô, lúc này hỉ nương mới đội mũ cưới chuyên dụng của nam tử lên cho y. Hai hạ nhân mỗi người cầm một bên hỉ phục. "Mời Lâm đại phu thay quần áo."

Hỉ nương muốn đỡ y dậy, Lâm Thanh Vũ nói: "Để ta tự làm."

Xỏ tay qua ống tay áo, hạ nhân khoác đồ cưới lên người y. Lúc hỉ nương thắt đai lưng cho y không khỏi cảm thán: "Eo của Lâm đại phu còn thon thả hơn con gái."

Một hỉ nương khác trêu ghẹo: "Ngươi nói sai rồi. Không phải người con gái nào cũng giữ được vòng eo gọn một tay là ôm hết được."

Cuối cùng, hỉ nương đội khăn cưới lên cho y, trong tầm mắt y chỉ còn lại một mảnh màu đỏ.
Cảnh tượng này dường như đã từng quen biết, đã từng là ký ức tủi nhục nhất trong đời y. Có lẽ lúc đó y cũng không nghĩ được rằng, có một ngày y lại cam tâm tình nguyện gả làm vợ cho người. Cho dù y và Cố Phù Châu chỉ là bất đắc dĩ vì tránh họa, nhưng cũng đủ khó tin.

Một ý niệm lóe lên trong đầu Lâm Thanh Vũ: Ngoài việc thành thân với Cố Phù Châu, chẳng lẽ thực sự không còn cách nào khác để giải quyết tình thế khó xử hiện tại hay sao?

Chưa hẳn là không có. Nhưng y vẫn lựa chọn gả cho Cố Phù Châu lần nữa.

Bận rộn hồi lâu, trời bên ngoài cũng đã sáng. Khi giờ lành đến, Lâm Thanh Vũ đi ra chính đường bái biệt cha mẹ. Đối với chuyện con trai xuất giá, Lâm phụ Lâm mẫu trước lạ sau quen, dù tâm trạng có phức tạp đến đâu thì cũng tốt hơn so với lần trước nhiều. Hai người chỉ dặn dò vài câu đơn giản với Lâm Thanh Vũ, đội ngũ đón dâu cũng đã đến.
Đến đón dâu đa số là võ tướng, cầm đầu là Ngô tướng quân giao hảo với Cố Phù Châu. Quân nhân đón dâu từ trước đến nay vẫn luôn náo nhiệt, nhưng hôm nay mấy người thô kệch này người này còn văn nhã hơn người kia, sau khi được Cố đại tướng quân dặn dò, bọn họ không dám lỗ mãng trước mặt đại mỹ nhân nữa, chỉ nghiêm túc mời người bước vào kiệu.

Đây là kiệu hoa tám người nâng. Ở Đại Du, chỉ có vợ cả mới được hưởng vinh hạnh này.

Lâm phủ gả lần thứ hai, thu hút không ít lão bách tính vây xem. Uy danh của Cố đại tướng quân nhà nhà đều biết, hơn ba mươi mới lần đầu lấy vợ, vị phu nhân này còn là nam thê vừa thủ tiết không bao lâu, đúng là sống lâu thì chuyện gì cũng gặp được.

"Từ khi Hoàng thượng ban hôn cho hai nam tử vào năm ngoái, dân gian cũng bắt đầu học theo. Nhị cữu của ta cũng vừa cưới một nam thê về nhà cách đây không lâu - thói đời ngày sau!"
"Ngươi nói xem, con gái ngoan ngoãn mấy người này không cưới, cưới nam thê về nhà làm gì, sinh con còn không sinh được!"

"Người ta lớn lên xinh đẹp, là ta thì ta cũng chịu..."

"Mỹ nhân họa thủy mà. Một lần gả đi là hại nhà, hai lần gả là hại quân, ba lần gả không phải là hại nước hay sao!"

"Suỵt - Ngươi nói lời này là không cần đầu nữa phải không?"

Kiệu hoa được nâng lên, bước từng bước một đi về phủ tướng quân, bỏ lại những lời đàm tiếu ở phía sau. Theo sau kiệu hoa là một đám người, cùng với của hồi môn nhìn không thấy điểm cuối.

Đội ngũ đón dâu đi vòng nửa kinh thành, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa phủ tướng quân. Quan lễ nghi cao giọng: "Hạ kiệu - "

Sau đó, màn kiệu được vén lên, Lâm Thanh Vũ được dìu đi vào phủ tướng quân. Vừa bước qua ngưỡng cửa, một bàn tay xuất hiện dưới khăn cưới.
Bàn tay này to lớn nhưng ôn hòa hiền hậu, lòng bàn tay có không ít những vết chai dày, lốm đốm thô ráp, nhìn là biết tay của người tập võ.

Khi đặt tay lên, Lâm Thanh Vũ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, giọng điệu đầy kinh ngạc: "Thầy lang Lâm của chúng ta mặc đồ cưới này."

Nào có ai lại thì thầm to nhỏ vào lúc này.

Lâm Thanh Vũ biết như vậy là không đúng quy củ, nhưng vẫn đáp một câu: "Lần này không cần gà trống bái đường thay nữa ha."

Hai người thì thầm bị hỉ nương phát hiện. Hỉ nương nhắc nhở: "Tướng quân, lúc này ngài không được nói chuyện với phu nhân đâu nha."

Hiếm khi Cố Phù Châu ngoan ngoãn chịu ngậm miệng lại. Lâm Thanh Vũ cầm tú cầu trong tay, Cố Phù Châu cầm một đầu khác, hai người cùng bước vào chính đường.

Cố Phù Châu không cha không mẹ, cũng không có trưởng bối thân thích. Ngồi trên ghế chính là Võ Quốc công càng già càng dẻo dai, ông nhận lễ từ đôi tân nhân, cười đến không ngậm miệng được, liên tục khen ngợi hai người.
Sau khi bái đường, Lâm Thanh Vũ được đưa vào phòng trước, Cố Phù Châu phải ở lại sảnh để tiếp khách. Mỹ nhân vừa đi, võ tướng đã bắt đầu bung lụa, chen chúc đến chỗ của Cố Phù Châu.

Lần xã giao này của Cố Phù Châu bắt đầu từ rạng sáng đến đêm đen. Hắn cũng không muốn, nhưng mấy võ tướng kia thật sự rất bám người. Cố Phù Châu chưa bao giờ là nhân vật chính trong tiệc rượu, hôm này là lần đầu tiên, đối thủ còn là Ngô tướng quân thuộc loại uống sống uống chết, chuốc cho hắn đến không rõ đông tây nam bắc. Cuối cùng vẫn là do Võ Quốc công giải vây cho hắn, nói không thể chuốc say người ta, say mèm rồi lấy gì động phòng, điều này làm cho một đám đàn ông cười vang lên.

Cố Phù Châu thầm nghĩ, động phòng chắc là không động được, nhưng hắn có thể tận dụng men say để sờ mó một chút. Chẳng hạn như, vuốt tóc, lừa mỹ nhân gọi chồng bla bla.
Trên đường về phòng cưới, bước chân của Cố Phù Châu bay bay. Càng tới gần, bước chân của hắn càng bay, đến cuối cùng, cả người cùng bay, mọi thứ trước mắt đều như cảnh trong mơ.

Hắn lại cưới Lâm Thanh Vũ về nhà lần nữa, là tự hắn bái đường, chút nữa hắn còn vén khăn cưới của Thanh Vũ lên, uống rượu hợp cẩn với y.

Truyền thống văn hóa thật đẹp, hắn rất thích.

Cố Phù Châu hít sâu một hơi, để tay lên chữ 'Hỉ' trên cửa hồi lâu, một lúc sau mới nhẹ nhàng đẩy cửa.

Lâm Thanh Vũ nghe động tĩnh, ngẩng đầu lên khỏi sách: "Về rồi."

Cố Phù Châu mặc đồ cưới đỏ thắm giống y như y, anh khí vĩ ngạn, mày kiếm mắt sáng, dù cho nhìn từ góc nào thì cũng là một người đàn ông thành thục. Chỉ có đôi mắt ấy, đôi mắt khi nhìn y, sẽ mơ hồ lộ ra khí phách thiếu niên người khác không cảm nhận được.
Hai người nhìn nhau, Cố Phù Châu mở miệng thở dốc, không nói lời nào, không ngờ lại lui ra ngoài, đóng cửa lại lần nữa.

Lâm Thanh Vũ: "...?"

Không chờ Lâm Thanh Vũ kịp định hình, cánh cửa lại được đẩy ra lần nữa. Cố Phù Châu xác định rằng mình không nhìn lầm, hoang mang nói: "Khăn trùm đầu màu đỏ của ta đâu? Một cái khăn voan đỏ đi đâu rồi!"

"Huynh nói khăn cưới?" Lâm Thanh Vũ nhìn qua bàn, "Ta để ở kia."

Vẻ mặt Cố Phù Châu sững lại, nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Thanh Vũ, lên án: "Em làm thế này có phải không ổn lắm không? Khăn cưới phải do ta lấy xuống chứ?"

"Đội khăn cưới vướng víu." Phu quân ở ngoài uống rượu suиɠ sướиɠ, còn thê tử chỉ biết ngồi trong phòng tân hôn chờ hết nửa ngày. Y nghĩ dù sao đây cũng không phải lần đầu kết hôn, y và Cố Phù Châu cũng quen thuộc với nhau, lễ gì có thể miễn được thì miễn hết. Được rảnh nửa ngày, y có thể đọc hết một quyển sách.
Cả người Cố Phù Châu tỏa ra oán khí sâu kín: "Em nói em sai rồi đi, em nói em sai ta sẽ không giận nữa."

Lâm Thanh Vũ không nghĩ rằng hành vi tự lấy khăn cưới xuống không có gì là không ổn, nhưng thấy dáng vẻ Cố Phù Châu như bị sét đánh, còn nói thêm một câu: "Nhưng ta còn chưa tẩy trang, cũng chưa cởϊ áσ."

Lâm Thanh Vũ có chút khó chịu. Y mặc áo cưới, vẽ hoa giữa mày, thậm chí trên môi còn có chút son. Dù không quen nhưng y vẫn chưa rửa, vậy mà Cố Phù Châu còn chỉ trích y.

Cố Phù Châu đột ngột phản ứng lại, ngơ ngác nhìn Lâm Thanh Vũ. Nhìn đóa hoa giữa mày của y, nhìn sóng mắt đong đưa, nhìn đôi môi đỏ mọng, nhìn vòng eo thon thả - nhìn đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, mặc áo cưới do hắn chọn lựa, lặng lẽ nhìn lại hắn, trong mắt còn chứa vài phần oán trách, như thể đang nói: "Sao giờ huynh mới đến."
Sau lưng Lâm Thanh Vũ là ánh nến mờ ảo và một chữ 'Hỉ' đoan chính.

Đào tơ mơn mởn xinh tươi, hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong*. (Đào yêu, Kinh thi.)

Cố Phù Châu chớp chớp mắt: "Ầy, hình như được em dỗ nguôi rồi."

Lâm Thanh Vũ nhướng mày: "Dễ thế à?"

"Ta dễ dỗ lắm." Cố Phù Châu lảo đảo đi về phía Lâm Thanh Vũ, "Không giống thầy lang Lâm, siêu khó dỗ, lần nào cũng phải dỗ dành rất lâu..."

Lâm Thanh Vũ tiến lên đỡ lấy hắn, ngửi thấy mùi rượu, hỏi: "Cuối cùng thì huynh uống hết bao nhiêu rượu vậy?"

Cố Phù Châu vùi đầu vào cổ Lâm Thanh Vũ: "Ta cũng không muốn uống, bọn họ chuốc cho ta uống..."

Cố Phù Châu quá nặng, một Lâm Thanh Vũ không thể đỡ được, hai người cùng nghiêng ngả lảo đảo đến bên giường cưới. Cố Phù Châu nằm ịch xuống rồi như dính luôn trên đó, không dậy nổi nữa.
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ai chuốc huynh? Lần sau chuốc lại."

Cố Phù Châu xòe tay ra đếm, đếm từng ngón một. Lâm Thanh Vũ nói: "Huynh cứ đếm đi, ta đi gọi người nấu canh tỉnh rượu cho huynh."

Lâm Thanh Vũ cố gắng xoay người, Cố Phù Châu đang say khướt chợt đưa tay ra, ôm lấy eo y từ đằng sau, kéo y trở lại. Lâm Thanh Vũ ngã xuống giường, nằm trong lòng Cố Phù Châu.

"Thanh Vũ."

"Ừm?"

"Lão bà*..."

Vì sao lại còn gọi y là lão phụ nhân... ở đêm tân hôn, ở đêm tân hôn thứ hai chứ.

Lâm Thanh Vũ dùng gậy ông đập lưng ông: "Đừng gọi bậy bạ, chồng."

Cố Phù Châu nở nụ cười, vẫn luôn nhìn y mỉm cười, cười đến hai mắt cong cong, sáng như sao trời. Khi hắn cười đủ rồi thì làm động tác 'Em lại đây'. Lâm Thanh Vũ nghiêng người về phía trước. Cố Phù Châu để hai tay bên môi, như thể muốn nói với y bí mật gì đó: "Ta cong rồi..."
Lâm Thanh Vũ: "Cong ở đâu?"

Cố Phù Châu ngẩn người, nằm vật lại, lấy tay che mắt, tủi thân nói: "Đầu sỏ em gây tội không muốn chịu trách nhiệm thì cũng thôi đi, còn mẹ nó tri kỷ gì chứ. Nhưng ta lại không thể bẻ cong em khi em còn chưa đồng ý... Ta sắp phiền chết đây này."

Lâm Thanh Vũ cái hiểu cái không: "Cuối cùng thì 'cong' nghĩa là sao."

Cố Phù Châu nhắm mắt, nhẹ giọng: "Là thích em, muốn hẹn hò với em."

Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Nói rõ hơn chút nhé?"

Cố Phù Châu: "..."

Lâm Thanh Vũ lại nói: "Còn chưa uống rượu hợp cẩn đấy, huynh có chắc muốn ngủ không?"

Cố Phù Châu như đã chìm vào giấc ngủ, đáp lại y chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Tác giả: Cho dù ủn ỉn là người ở đâu, hắn vẫn giao tiếp bằng tiếng phổ thông, nên không có khẩu âm!

Nhưng điều đó không cản được hắn nói tiếng địa phương, lúc hát tiếng địa phương rất đẹp trai đó!!! (Tui mặc kệ vậy đó hí hí!)
Rêu: Chỗ lão phụ nhân và chồng, ở Đại Du nơi Vũ sống lão bà = lão phụ nhân = vợ, mà Giang công tẻo gọi Vũ, nên vào tai Vũ lão bà = lão phụ nhân (đứng ở góc nghe của Vũ), còn Vũ gọi lão công, nhưng người nghe là Giang công tẻo, mà Giang công tẻo muốn nghe thành chồng, nên sẽ nghe thành chồng, nói chung là hai đứa vẫn râu ông nọ cắm cằm bà kia ((((. = giống như trầm cảm, gen XY vẫn là là trầm cảm, còn gen Z thì thành trèm zn, tui vd vậy cho mọi người dễ hiểu nha.

Bình luận

Truyện đang đọc