43. Tính đến hôm nay, bảy mươi ngày đã trôi qua.
Sau khi có được khẩu dụ của Hoàng đế, Lâm Thanh Vũ cũng không trì hoãn nữa, quay về Hầu phủ bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị chính thức phân rõ giới hạn với Nam An Hầu phủ.
Lúc y gả đến chỉ mang theo quần áo và y thư, cùng với một Hoan Đồng, nên lúc rời đi cũng chỉ mang theo những thứ đó. Phần còn lại, là gia sản y và người kia cướp được: Bạc cất trong tiền trang đổi thành ngân phiếu; Đồ cổ tranh chữ, ruộng đồng cửa hàng, phòng ốc khế đất, và đồ cưới của Ôn thị đều được mang theo hết.
Mấy người quản sự kiểm kê nửa ngày cũng chưa kiểm xong, vì thật sự quá nhiều đồ. Lâm Thanh Vũ nhìn người làm đóng đồ vào từng rương một, đáy lòng trồi lên cảm giác khoái trá khi được trả thù.
Đương nhiên y không cần dùng nhiều tiền như thế. Cha mẹ y không phải người xa hoa lãng phí, bản thân y cũng không có quá nhiều thứ cần dùng tiền. Nhưng y thà đem tiền này thưởng cho ăn mày ven đường, cũng không muốn để lại cho Nam An Hầu phủ.
Những gia sản này là do người kia cho y, dựa vào đâu y lại không lấy.
Phan thị vẫn luôn làm việc cho Lâm Thanh Vũ, lại quản chuyện nhà lâu ngày, đương nhiên phát hiện chuyện gia sản. Nàng nhìn Lam Phong các gần như đã được dọn sạch, đồ trong kho cũng vơi mất một nửa, nhưng nàng vẫn im lặng không nói. Chi này của Lục thị, đến đây coi như dứt, nhân khẩu tàn lụi, hương hỏa đã tàn, Hầu phủ to thế này chỉ còn lại Nam An Hầu là một chủ tử đứng đắn, cho dù có nhiều tiền tài hơn thì có ít gì. Nàng cũng đã đuổi hết những người hầu hạ Lương thị và con cái bà ta, còn những người còn lại nuôi cũng tốn không bao nhiêu bạc. Cuối cùng Lâm Thanh Vũ cũng không dọn sạch Hầu phủ, còn để lại cho họ chút ruộng đất cửa hàng, dựa vào những cái này, cũng đủ để nửa đời sau của nàng không lo cơm áo.
Hôm Lâm Thanh Vũ đi, Phan thị cố ý đến Lam Phong các tiễn y.
"Thiếu quân... Không đúng, phải gọi ngài là Lâm thái y." Phan thị cười dịu dàng, "Nguyện Lâm thái y ngày sau thuận lợi, trở thành danh y hành y tế thế giống Lâm Viện phán."
Cái này thì hơi khó. Với người có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi như y, thì y sao có thể trở thành người giống phụ thân được.
"Đa tạ." Lâm Thanh Vũ nói, "Ta để Trương Thế Toàn ở lại Hầu phủ. Ông ấy là người có thể dùng được, nếu ngươi không chê, có thể để ông ấy tiếp tục giúp đỡ quản lý chuyện nhà."
Người dù có đi, nhưng cũng muốn để một tay lại Nam An Hầu phủ. Nam An Hầu làm việc cho Hoàng đế nhiều năm, nói không chừng còn có chỗ lợi dụng.
Có lẽ Phan thị cũng nhìn ra thâm ý của y, không nói nhiều lời, chỉ gật đầu bảo được.
Phan thị là người thông minh ngoan ngoãn, Lâm Thanh Vũ rất ưng khi làm việc cùng loại người này. Y thấy Phan thị gầy đi nhiều, khóe mắt cũng hằn nếp nhăn, hiếm có khi nhiều lời vài câu: "Ta nhớ, năm đó ngươi bị bán vào Hầu phủ?"
Phan thị nói: "Đúng vậy. Năm đó sau khi mẫu thân ta đi, chỉ còn lại mình ta lẻ loi. Cho dù không vào Hầu phủ làm thiếp, cũng là đến nhà giàu người ta làm nô tỳ."
"Nếu như ngươi cũng muốn rời khỏi Hầu phủ, ta có thể giúp ngươi tìm cách."
Phan thị sửng sốt, siết chặt khăn lụa trong tay.
Lâm Thanh Vũ thấy nàng không đồng ý ngay, cũng biết đáp án đại khái: "Hay là, ngươi muốn tiếp tục trông coi Nam An Hầu?"
"Ta..." Phan thị nhàn nhạt thở dài, "Ta ở Hầu phủ đã hơn mười năm, nơi này chính là nhà ta. Rời khỏi nhà, ta còn có thể đi đâu."
Lâm Thanh Vũ nói: "Ta đã giúp ngươi rời phủ, đương nhiên sẽ không để ngày sau của ngươi sống tệ hơn bây giờ."
Phan thị lắc đầu, cười khổ: "Ý tốt của Lâm thái y, thiếp thân khắc sâu trong lòng trong dạ. Chỉ là, dù gì Hầu gia cũng là phu quân của ta. Một nữ tử, sao có thể rời khỏi phu quân của mình chứ."
Lâm Thanh Vũ không dám gật bừa: "Không có ai là không thể rời khỏi một người nào đó, càng không có ai rời khỏi một người nào đó là không sống nổi." Y nhìn về phía bài vị, giọng điệu lãnh đạm, "Quen là được."
Giống như y bây giờ, không phải cũng sống tốt lắm sao.
Phan thị không muốn đi, nhưng Hoa Lộ lại quỳ xuống xin Lâm Thanh Vũ mang nàng đi. Hoa Lộ vốn là tỳ nữ của Ôn quốc công đưa cho Lục Vãn Thừa, đối với Nam An Hầu phủ cũng không có bao nhiêu tình cảm. Lâm Thanh Vũ vốn định để nàng về phủ quốc công, nhưng nàng lại muốn ở lại bên cạnh Lâm Thanh Vũ.
"Trước khi tiểu Hầu gia đi, điều lo lắng nhất chính là thiếu quân. Hoa Lộ đã đáp ứng với tiểu Hầu gia, phải tận tâm hầu hạ thiếu quân, sau khi hắn đi rồi thì phải đốc thúc thiếu quân ăn cơm thật ngon, ngủ thật ngon." Hoa Lộ đỏ mắt ngấn lệ, "Van cầu thiếu quân mang Hoa Lộ theo cùng!"
Lâm Thanh Vũ cười khẽ: "Nói thế thế?"
Họ Giangnày tưởng rằng hắn vừa đi, y sẽ cơm không ngon ngủ không yên hay sao. Tự đề cao bản thân quá rồi.
Hoa Lộ gật đầu: "Thiếu quân, ngài mang Hoa Lộ theo đi!"
Lâm Thanh Vũ nói: "Ngày mai, ta sẽ phái người đến phủ quốc công lấy khế bán mình của ngươi."
Hoa Lộ vừa bất ngờ vừa mừng rỡ: "Cảm ơn thiếu quân!"
"Ngươi thành người của Lâm phủ, sau này đừng gọi ta là 'thiếu quân' nữa."
Hoa Lộ gật đầu như giã tỏi: "Cảm ơn thiếu gia!"
Trước khi đi, Lâm Thanh Vũ cho Nam An Hầu chút thể diện cuối cùng, tự mình đi cầu kiến bái biệt, nhưng Nam An Hầu không muốn gặp y.
Năm ngoái lúc Lâm Thanh Vũ gả vào Hầu phủ, Nam An Hầu vẫn là phụ tá đắc lực của Thánh thượng, phụ trách toàn Hộ bộ, là phong quang hiển hách cỡ nào. Nay chỉ mới qua một năm, đã trở thành một người tóc trắng bạc phơ, lòng như tro nguội, ngay cả gia sản bị móc rỗng cũng không biết. Nhưng dù ông ta có biết thì đã sao.
Cuối cùng, Lâm Thanh Vũ đi một chuyến đến từ đường Lục thị, thắp cho Lục Vãn Thừa sáu nén nhang. Ba cây trong đó, là y thắp thay người kia.
Sau khi làm xong những chuyện này, Lâm Thanh Vũ mang theo mấy chục xe gia sản, mang theo giường tầng, mang theo bài vị của người kia, rời khỏi Nam An Hầu phủ.
Bước ra khỏi cổng, y quay lại nhìn cửa lớn màu son trang nghiêm của Hầu phủ, hai chữ 'Lục phủ' treo trên cao.
Cũng không biết trước khi Lương thị bị điên, trước lúc Nam An Hầu phủ dưỡng bệnh, có hối hận vì đã cưỡng ép cưới y vào cửa hay không; Trước khi Lục Kiều Tùng chết, Lục Niệm Đào hàng đêm phòng không gối chiếc, có hối hận đã từng nhục nhã y hay không.
Hối hận cũng được, y thích nhìn dáng vẻ kẻ đắc tội mình khóc lóc, biết thế trước chẳng làm.
Rời khỏi Hầu phủ, Lâm Thanh Vũ không về Lâm phủ. Trong mắt người khác, Nam An tiểu Hầu gia chết chưa được ba tháng, xương cốt còn chưa lạnh, người nam thê kia của hắn đã tự xin rời phủ, không an phận thủ tiết, còn xuất đầu lộ diện bên ngoài. Không lễ pháp như thế, cũng không sợ vong phu chết bệnh của y nửa đêm tìm đến cửa.
Lời đồn điềm xấu của nam thê ngày càng rộng rãi ở kinh thành, Lâm Thanh Vũ có thể không quan tâm lưu ngôn phỉ ngữ, nhưng y vẫn phải cân nhắc vì phụ mẫu và ấu đệ. Dù cho Lâm mẫu hy vọng y về Lâm phủ ở, nhưng y vẫn từ chối.
Trước khi xuôi nam, y đã để Trương Thế Toàn mua trạch viện ba gian. Không phải là đại trạch nhưng cũng đủ cho một mình y sống. Trạch viện cách hoàng cung và Lâm phủ cũng không quá xa, mọi thứ bên trong đã được thu dọn xong xuôi, chỉ chờ chủ nhân vào ở. Hạ nhân do Trương Thế Toàn đích thân tuyển chọn, thành thật ít lời, biết làm việc, thân thế cũng sạch sẽ. Lâm Thanh Vũ vừa vào cửa, quản gia đã dẫn theo mọi người đồng thanh hô lên: "Cung nghênh lão gia hồi phủ!"
Lâm Thanh Vũ: "... Lão gia?"
Hoan Đồng cười phụt thành tiếng: "Qua tết thiếu gia cũng chỉ mới mười chín, sao các ngươi đã kêu lão gia rồi, bắt y phải già sớm hả."
Quản gia cười giải thích: "Lão gia chia nhà, là chủ nhân duy nhất ở đây, vậy đương nhiên chính là lão gia."
"Đừng gọi ta như thế." Lâm Thanh Vũ nói, "Giống trước kia là được."
Lúc này hạ nhân mới đổi giọng: "Vâng, thiếu gia."
Lâm Thanh Vũ đem bài vị của người họ Giang nào đó để ở linh đường, lệnh cho hạ nhân coi chừng, cả ngày sáng trưa tối hương hỏa không ngừng. Đám người đi vào đi ra, vội vàng thu dọn đồ đạc. Bên cạnh cũng không có chuyện gì quan trọng, nên thư phòng và phòng thuốc y muốn tự mình thu dọn.
Lâm Thanh Vũ cất từng quyển từng quyển sách lên giá, Hoan Đồng chạy tới hỏi y: "Thiếu gia, cái giường tầng kia để ở đâu?"
Lâm Thanh Vũ suy nghĩ: "Để ở thư phòng đi."
Nếu sau này y không muốn về phòng ngủ, có thể nằm đó một đêm. Cho tới giờ y chưa từng nằm ở giường dưới.
Lúc này, Hoa Lộ mang một chậu trúc xanh vào, miệng thì thầm: "Đã qua tháng ba rồi sao lại còn có tuyết..."
"Tuyết rơi rồi?" Lâm Thanh Vũ dừng tay nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên, tuyết đang bay lơ lửng bên ngoài.
Ngày đầu tiên dọn nhà, Lâm Thanh Vũ sắp xếp ở thư phòng đến khuya, nên y dứt khoát ngủ ở thư phòng luôn. Y nằm ở giường dưới, nghe tiếng báo canh mơ hồ không rõ ở nơi xa, một chậm ba nhanh -đã là canh bốn.
Một ngày, lại trôi qua.
Cuối năm ngoái, người kia ra đi trong một đêm tuyết. Cho đến nay, đã ròng rã qua bảy mươi ngày.
Lâm Thanh Vũ đưa tay chạm vào tấm ván gỗ lót trên giường - Họ Giang bảo y ngủ ngon, nhưng đêm tuyết thế này, sao y có thể ngủ được.
Nếu họ Giang còn sống, sợ là ngủ ngon hơn hết thảy ai khác.
Cũng may chờ trận tuyết này chấm dứt, cũng là lúc xuân về.
Trận tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay kéo dài ba ngày. Lâm Thanh Vũ mặc quan phục chính thất phẩm, đạp tuyết trong tường thành cung điện.
Dẫn đường cho y là một tiểu thái giám dáng vẻ thanh tú. Tiểu thái giám vừa hầu người không lâu, lần đầu tiên được nhìn thấy một thái y mỹ nhân, không khỏi liên tục quay ra sau nhìn lại.
Quan phục của Đại Du chủ yếu là màu tối. Vị Lâm thái y này cao gầy, dung nhan hơn người, quan phục màu xanh đậm được y mặc, còn đẹp hơn đám nương nương trong hậu cung.
Hai người đi một lúc, tiểu thái giám chợt nghe thái y mỹ nhân gọi mình: "Công công."
Tiểu thái giám cho rằng mình nhìn lén bị phát hiện, chột dạ thưa: "Lâm thái y có gì phân phó?"
Lâm Thanh Vũ đáp: "Đông cung cách nơi này xa không."
"Không xa ạ." Tiểu thái giám, "Đi về phía trước rẽ trái, rối đi thêm nửa nén hương là đến."
Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Đa tạ công công."
Tiểu thái giám đỏ mặt: "Lâm thái y khách khí."
Đại Du trọng y học, Thái y thự và Hàn Lâm viện có địa vị ngang nhau, chia nhau ở phía tây bắc hoàng cung, nơi làm việc cách hoàng cung chỉ có một bức tường. Học sinh của Thái y thự sau khi học thành, là có thể đi qua bức tường này, trở thành thái y trong cung. Lâm Thanh Vũ dựa vào một đơn phối thuốc bệnh dịch, trở thành y sĩ chính thất phẩm của Thái y viện.
Tiểu thái giám dừng bước: "Lâm thái y, đã đến Thái y viện."
Lâm Thanh Vũ nhìn ba chữ 'Thái y viện' sáng vàng rực rỡ, trong lòng cảm thấy bình tĩnh đến mức y cũng không ngờ tới.
Cuối cùng, y cũng đã đến nơi này.
Từ Thái y viện đi về phía đông mất thời gian một nén nhang, là đến Cần Chính điện nơi Hoàng đế xử lý chính vụ và tạm nghỉ ngơi. Trong Cần chính điện lúc này, Hoàng đế đang thương nghị chuyện Cố Phù Châu muốn từ quan với trọng thần và Thái tử.
"Cố Phù Châu dâng liên tiếp mười bản sớ, muốn trẫm cho phép hắn hồi kinh ngay, cứ như thể ở Ung Lương thêm một ngày là sẽ lấy mạng hắn. Theo như Triệu Minh Uy nói, nửa đêm hắn không chịu ngủ, còn ngồi trên bàn viết sớ để dâng!" Hoàng đế nổi trận lôi đình, "Cái tên Cố Phù Châu này ngày trước tiếc chữ như vàng, bây giờ viết cả đống chữ như vậy, đến cùng là muốn làm gì hả!"
Dứt lời, Hoàng đế vung tay lên, quạt cả đống sớ trên long án bay xuống đất.
Đại thần quỳ rạp: "Hoàng thượng bớt giận."
Tiêu Tranh quỳ theo sau. Trên đất bừa bộn toàn là sớ, gã nhìn thấy mấy quyển sớ đang bung mở, mỗi một cuối trang đều viết một câu: "Thần xin được nhanh chóng trở về."