BA LẦN GẢ CHO ỈN LƯỜI

112. Nhưng Hoàng thượng ngài ấy... ngài ấy vẫn còn là trẻ con mà.

Thái hậu bên kia còn đang dạy Giang Tỉnh đọc viết cơ bản, Lâm Thanh Vũ bên này đã có một kế hoạch 'hoành tráng'.

Hôm đó, thừa dịp Giang Tỉnh đang ngủ trưa, Lâm Thanh Vũ đến Từ An cung thỉnh an Thái hậu. Thái hậu đang thưởng thức một bài thơ do Giang Tỉnh chép, thấy y đến thì cười: "Thanh Vũ, ngươi mau tới đây xem này, chữ của Hoàng thượng rất đẹp, rất có khí thế."

Lâm Thanh Vũ liếc nhìn. Rõ ràng là Giang Tỉnh cố ý viết chữ tròn trịa trẻ con, chỉ có Thái hậu mới cảm thấy khí thế. "Thái hậu, nếu Hoàng thượng đã biết đọc sách viết chữ, cũng nên mời một đế sư để chuyên dạy cho Hoàng thượng."


Thái hậu do dự: "Hoàng thượng còn nhỏ, trước cứ để bên cạnh ai gia để ai gia dạy bảo từ từ cũng được."

"Có nhiều thứ, chỉ sợ ngài cũng không dạy được cho ngài ấy."

Thái hậu không giấu được vẻ xót xa: "Nhưng Hoàng thượng... nó vẫn còn là trẻ con mà."

Lâm Thanh Vũ nhắc nhở nàng: "Cuối năm Hoàng thượng đã tròn mười tám." Không biết có phải trùng hợp hay không, sinh nhật của Tiêu Ly và Giang Tỉnh là cùng một ngày.

"Không thể nói vậy được." Thái hậu trách cứ, "Mặc dù Hoàng thượng đã sắp mười tám, nhưng tâm trí vẫn là một đứa trẻ bảy tám tuổi."

"Hoàng tử triều ta năm tuổi đã đi học, Hoàng thượng đã 'bảy, tám' tuổi rồi, ngài còn dung túng nữa, là muốn người khác giữ giang sơn cho hắn cả đời hay sao."

Lời của Lâm Thanh Vũ hơi nặng, sắc mặt của Thái hậu tái đi, nhưng sự thật đúng là lý đó. Hoàng thượng muốn ngồi vững giang sơn, phải tự mình chấp chính càng sớm càng tốt. Sau khi châm chước, Thái hậu nói: "Ngươi có ứng cử đế sư nào chưa?"


Lâm Thanh Vũ nhanh chóng tìm được người thích hợp. Quản Trung Khải, ba tuổi làm thơ, năm tuổi ngâm phú, còn trẻ đã thi đậu tú tài, sau này trúng tam nguyên, đề tên bảng vàng. Lúc Tiên đế còn, ông từng phụ trách quân cơ, giữ chức vụ quan trọng ở Lại bộ và Hộ bộ. Năm năm trước ông cáo lão hồi hương, bây giờ đã sáu mươi lăm tuổi.

Người này là ân sư của Lý Sàn, do Lý Sàn đề cử cho Lâm Thanh Vũ. Lâm tướng tự viết một bức thư tay, lời lẽ trong thư khiêm tốn khẩn thiết, mời Quản lão về kinh thành, nhậm chức thái phó.

Ngày hôm trước Giang Tỉnh còn có thể viết đại mấy chữ ứng phó với Thái hậu, ngày hôm sau đã gặp một vị đế sư thông kim bác cổ.

Lâm Thanh Vũ nói: "Từ ngày hôm nay, Hoàng thượng không cần đến Từ An cung đọc sách viết chữ nữa. Hoàng tử Đại Du học thế nào, Hoàng thượng cứ học thế ấy."


Quản thái phó có mái tóc bạc tung bay, rất có dáng dấp tiên phong đạo cốt, hành lễ cũng là lễ lớn: "Thần, Quản Trung Khải, tham kiến bệ hạ."

Giang Tỉnh có linh cảm không tốt, nhưng vẫn rất nể mặt đáp lễ lại, dù sao tôn sư trọng đạo cũng là thứ đã được khắc sâu vào xương dù cho đang ở thời đại nào. Sau đó, cậu chuyển hướng qua Lâm Thanh Vũ, dùng giọng điệu trẻ con ngây thơ bảy tám tuổi nói: "Thừa tướng ca ca, xin qua đây một chút."

Lâm Thanh Vũ bị Giang Tỉnh kéo qua một bên: "Sao."

Giang Tỉnh nhỏ giọng hỏi: "Hoàng tử Đại Du học thế nào?"

"Giờ dần (3-5h am) mỗi ngày phải đến thư phòng chuẩn bị bài tập trước, giờ mão (5-7h) bắt đầu giờ học, kéo dài đến tận trưa."

Nghe hai chữ 'giờ dần', Giang Tỉnh suýt chút nữa tắt thở: "Không phải chứ... Thanh Vũ, bây giờ người ta vẫn đang tuổi lớn mà, ngủ không đủ sẽ không cao lên được."
Lâm Thanh Vũ ngửa đầu nhìn cậu: "Buổi chiều, các hoàng tử phải học cưỡi ngựa bắn cung. Nhưng đời trước đã học rồi nên đời này có thể miễn."

"Vậy có phải buổi chiều được chơi không?"

Lâm Thanh Vũ nói một cách tàn nhẫn: "Buổi chiều tiếp tục học bài."

Giang Tỉnh tức tới bật cười: "Huynh muốn ta quay lại thời lớp mười hai hả?"

Giang Tỉnh đã từng nói về việc học của mình hồi còn ở quê với Lâm Thanh Vũ, Lâm Thanh Vũ cũng biết một hai: "Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi. Hồi học mười hai, một tháng được nghỉ mấy ngày?"

Giang Tỉnh tỏ vẻ phòng bị: "Tám ngày."

Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Một năm hoàng tử chỉ được nghỉ hai ngày, một ngày là mùng một đầu năm, một ngày là sinh nhật của hoàng tử."

Giang Tỉnh nghẹn thở: "Trâu ngoài ruộng còn không phải cày thế này. Trẫm là thiên tử, sao lại phải chịu khổ sở như vậy?"
"Vì đệ là thiên tử, nên phải học nhiều hơn người khác."

"Nhưng trẫm chỉ muốn làm thiên tử ăn hại."

"Vậy giang sơn của đệ phải làm sao đây." Lâm Thanh Vũ lạnh lùng khinh thường, "Đệ muốn dựa vào ta cả đời à, cơm chùa chắc ngon?"

Giang Tỉnh cười: "Khá là ngon."

Lâm Thanh Vũ liếc một cái sắc lẻm, Giang Tỉnh vội sửa lời: "Thanh Vũ, huynh đã nghe thuyết pháp 'vô vi mà trị, thuận theo tự nhiên' chưa? Ta cảm thấy..."

Lâm Thanh Vũ nói: "Ban ngày đệ học, ban đêm đệ vẫn có thời gian để chơi."

"Vậy huynh chơi với ta hả?"

"Nếu không bận thì ừm."

Giang Tỉnh thở dài, thỏa hiệp: "Vậy được rồi."

Cho dù Giang Tỉnh có đồng ý hay không, thì cuộc sống học hành gian khổ vẫn bắt đầu với thân xác mười bảy, tâm lý hai mốt của cậu. Ở quê mình cậu đã được học những điều cơ bản, nhưng cũng chỉ ngẫu nhiên trong một hai câu thơ để tán tỉnh vợ, trình độ văn viết không thể so với tài tử Đại Du. Còn Quản Trung Khải chắc chắn là một vị lương sư, nhưng ông cứ dùng giọng đều đều để giảng giải trong lớp, làm cho Giang Tỉnh nghe đến gà gật.
Lâm Thanh Vũ không tìm thư đồng cho Giang Tỉnh, nên trong thư phòng chỉ có một mình cậu là học trò. Cậu cố gắng để không ngủ gật, nhưng đây quả thật không phải là chuyện người bình thường có thể kiểm soát được.

May mắn là, dù sao cậu cũng là thiên tử, không phải hoàng tử. Không có phụ hoàng hỏi han bài tập, mẫu hậu lại chiều chuộng hết mực. Vợ thì thỉnh thoảng hỏi tới, cậu chỉ cần làm vài ba chuyện là đánh lạc hướng được sự chú ý của Lâm Thanh Vũ.

Cứ thế học hành được ba tháng, Lâm Thanh Vũ mang theo Giang Tỉnh lên triều. Giang Tỉnh không hứng thú lắm, bày dáng vẻ sao cũng được: "Ta đi hay không cũng có liên quan gì đâu, dù sao cũng có huynh rồi."

Lâm Thanh Vũ đã thấu Giang Tỉnh từ lâu, người này trước giờ vẫn luôn vậy, chẳng hứng thú với thứ gì. Nhưng chỉ cần cậu biết cậu có trách nhiệm phải làm, thì dù có lười biếng đến đâu, cuối cùng cũng sẽ miễn cưỡng làm tốt mọi chuyện. Hành quân đánh trận như thế, trị quốc cũng như thế.
Chuyện không thích cũng có thể làm tốt, vậy chuyện thích chẳng phải là hạ bút thành văn hay sao. Nhưng tiếc là, dường như ngoài việc ngủ, Giang Tỉnh không có hứng thú với bất kỳ việc gì.

Lâm Thanh Vũ nói: "Đệ đi theo nghe đi, chỉ lợi không hại."

"Được rồi, ban ngày nghe lời phu nhân."

Lâm Thanh Vũ mơ hồ cảm thấy sai sai, hỏi: "Vậy tối thì sao?"

Giang Tỉnh cười: "Tối cũng nghe."

Lâm Thanh Vũ: "..." Lại bắt đầu nói nhảm.

Sáng sớm Giang Tỉnh bị đánh thức, mặc cho cả đám người giày vò. Sau khi mặc quần áo xong, cậu được bế lên kiệu liễn, đi vào điện Kim Loan thượng triều.

Cậu ngồi ở chỗ cao nhất trên điện Kim Loan, chán nản buồn bực đánh giá quần thần xuyên qua chuỗi rèm ngọc. Sau khi Sơ Hi đế thoái vị, quan viên tiền triều thay máu, Lâm Thanh Vũ và Thái hậu chèn ép vài lão thần, đề bạt không ít người mới, trong đó có không ít thanh niên tài tuấn giống Lý Sàn. Nhưng Lâm Thanh Vũ vẫn là xuất chúng nhất, đẹp nhất, thậm chí dùng hạc giữa bầy gà để miêu tả cũng không quá.
Trong buổi triều sớm, Lâm Thanh Vũ trầm tĩnh lạnh lùng, ít nói ít cười, khí thế uy nghiêm, như là hai người hoàn toàn khác nhau với người vùi trong lòng cậu. Giang Tỉnh vừa thưởng thức mỹ nhân, vừa nghe quần thần nghị sự, hiếm khi không buồn ngủ.

Lúc tan triều, thiếu niên thiên tử không nói mấy câu chợt mở miệng: "Thừa tướng, ngươi đứng đấy có mệt không?"

Lâm Thanh Vũ thưa: "Thưa Hoàng thượng, thần không mệt."

"Nhưng trẫm thấy ngươi mệt." Giang Tỉnh đang đóng vai ngây thơ vô tội, không rành thế sự, "Về sau Thừa tướng cứ ngồi thượng triều đi thôi."

Trong phút chốc, cả đại điện lặng ngắt như tờ. Lâm Thanh Vũ ngước mắt nhìn Giang Tỉnh, quỳ xuống hành lễ: "Thần khấu tạ hoàng ân."

Sau hôm đó, trên điện Kim Loan có thêm một cái ghế bành. Trong lòng mọi người đều biết, trước khi Hoàng thượng tự mình chấp chính, Lâm tướng ngồi trên ghế kia, mới là long ỷ chân chính.
Hạ triều, Lâm Thanh Vũ rảnh rỗi, mời Quản Trung Khải đến dò hỏi việc học của Giang Tỉnh: "Quản thái phó, gần đây Hoàng thượng học thế nào?"

Quản Trung Khải bày vẻ mặt khó xử: "Chuyện này..."

Lâm Thanh Vũ nói: "Thái phó cứ nói đừng ngại."

Quản Trung Khải lắc đầu: "Không dối gạt Thừa tướng, Hoàng thượng không mấy để ý đến việc học. Nếu nói chú tâm là mười phần, thì Hoàng thượng chỉ dành ra bốn năm phần. Nhưng cứ cố tình văn chương lại không quá tệ, hỏi gì đáp nấy, làm người ta không tìm được sai sót... Lão phu thật không biết khuyên can thế nào."

Lâm Thanh Vũ cong môi: "Xưa nay Hoàng thượng vẫn luôn vậy."

"Lão phu cho rằng, Hoàng thượng tài giỏi hơn người, nếu có thể chuyên tâm vào việc học, nhất định sẽ không thua Thái tư năm đó."

Lâm Thanh Vũ trầm ngâm: "Ta đã biết."
Sau khi vào hạ, Lâm Thanh Vũ bỗng trở nên bận rộn hơn. Ngoài lúc tảo triều Giang Tỉnh còn gặp được y, những lúc còn lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Mới đầu cậu còn chưa thấy hoảng, vì nghĩ dù sao buổi tối Lâm Thanh Vũ cũng sẽ đến Hưng Khánh cung thị tẩm. Ai ngờ cậu chờ đến gà gật trên giường vẫn không thấy Lâm Thanh Vũ đâu. Hỏi Tiểu Tùng Tử mới biết, Lâm Thanh Vũ còn đang ở Cần Chính điện, có vẻ là còn công vụ chưa xử lý xong.

Giang Tỉnh không ngủ một mình được, thay quần áo đi đến Cần Chính điện, quả nhiên thấy Lâm Thanh Vũ đang tăng ca một mình, như thể án thư phê mãi không hết, công văn viết mãi không xong, hình ảnh y vất vả dừng bên ô cửa sổ, làm cậu vừa đau lòng vừa thấy mệt.

- từ khi nào vợ cậu đã trở thành sen xã hội rồi.

Giang Tỉnh đi vào, nói: "Thanh Vũ, còn đang bận hở."
Lâm Thanh Vũ không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt 'ừ' một tiếng.

Giang Tỉnh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh: "Ta ở đây cùng huynh."

"Không cần, đệ đi chơi đi."

Giang Tỉnh nhíu mày: "Ta không chơi - đã mười canh giờ chúng ta không gặp nhau rồi, huynh không nhớ ta sao?"

Nhớ, sao lại không nhớ.

Giang Tỉnh không biết, y phải cố gắng bao nhiêu mới kềm lại được không đi tìm cậu.

"Vẫn được." Lâm Thanh Vũ nói, "Đệ muốn ở lại thì ở, nhưng không được làm phiền ta."

Giang Tỉnh thấy vẻ mệt mỏi giữa đôi mày của Lâm Thanh Vũ, hỏi: "Thanh Vũ, huynh còn phải xem bao nhiêu nữa, ta xem giúp huynh được không?"

Ý cười lóe lên trong mắt Lâm Thanh Vũ, "Không cần đâu, đệ không hiểu."

Giang Tỉnh cười: "Xin thứ lỗi vì ta không khiêm tốn. Nhưng ta cảm thấy vẫn ổn, vẫn hiểu được chút ít."

"Đệ cứ tập trung vào việc học đi. Khi Quản thái phó nói đệ ổn, đệ lại chia sẻ thay ta cũng không muộn."
Giang Tỉnh bừng tỉnh, nói chầm chậm: "Lâm tướng đang đổi cách khuyên trẫm học đây mà."

Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ đạm nhiên: "Vậy Hoàng thượng có nguyện ý nghiêm túc học tập không?"

Giang Tỉnh thở dài: "Người ta thật sự không có hứng thú mà, nhưng vì huynh... thì được thôi. Tiểu Tùng Tử. mang quyển [Sách luận] hôm nay trẫm chưa đọc xong ra đây."

Ngày hè thiêu đốt, trời dần dần oi bức, sau những tiếng sấm rền là cơn mưa như trút nước.

Ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi, Giang Tỉnh và Lâm Thanh Vũ đang ngồi cùng nhau, dùng chung một ngọn đèn, một người đọc sách, một người xử lý công việc, tay thỉnh thoảng chạm nhau.

Giang Tỉnh đọc sách mệt mỏi, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy người mình thích.

Trong một khoảnh khắc ngẩn ngơ, sự rung động không giải thích được như mang cậu về khi mình mười bảy tuổi.
Cậu không khỏi kêu thành tiếng: "Thanh Vũ."

"Ừm?" Ngay khi Lâm Thanh Vũ vừa ngẩng đầu, môi đã được thơm lấy.

Hai người đã thân mật rất nhiều lần, nhưng không biết Giang Tỉnh làm cách nào luôn có thể tập kích bất ngờ, làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Bởi vì gương mặt này của y?

Lâm Thanh Vũ suy nghĩ miên man, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh: "Hôn hoài hôn mãi, đệ không chán à."

Sau khi Giang Tỉnh nghiêm túc tự hỏi, đáp: "Không chán."

Lâm Thanh Vũ giấu dao trong mắt: "Lặp lại lần nữa xem?"

"Yêu đương chán quá, không thì... chúng ta thành thân sớm chút đi?" Giang Tỉnh cười, "Người ta sắp hai mươi hai rồi, ở quê ta đã đủ tuổi lãnh giấy."

Lâm Thanh Vũ sững sờ. Giang Tỉnh quay về thân thể của Tiêu Ly đã được một thời gian, nhưng y chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Không giống như hai lần trước, bây giờ Giang Tỉnh là thiên tử một triều, dù cho chuyện nam thê ở Đại Du ngày một nhiều hơn, nhưng cũng không tới lượt cậu cưới một nam thê. Thê tử của cậu phải là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, cho dù có là đàn ông, thì cũng không thể là một người đàn ông đã thủ tiết hai lần.
Với tình trạng bây giờ mà nói, Lâm Thanh Vũ đã rất hài lòng. Chỉ cần có thể ở cùng Giang Tỉnh, danh phận với y chẳng đáng là gì. Đương nhiên, y cũng sẽ không để Giang Tỉnh lập người khác làm Hoàng hậu, cùng lắm thì y cho Giang Tỉnh thêm mấy châm.

Lâm Thanh Vũ cười khẽ lắc đầu: "Đệ là quân, ta là thần, sao có thể thành thân?"

Giang Tỉnh mỉm cười, cúi đầu tiếp tục đọc sách: "Động não, sẽ có cách."

Bình luận

Truyện đang đọc