BA LẦN GẢ CHO ỈN LƯỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

91. Hình như y chưa từng nghe thấy giọng của Tiêu Ly.

Lễ hội đèn lồng Thượng Nguyên bắt đầu vào buổi tối, Lâm Thanh Vũ muốn thương lượng với Thái hậu chuyện của Thôi Liễm nên y tiến cung rất sớm.

Đương kim Thánh thượng hiếu thuận, tất cả chi phí của Từ An cung đều là thứ tốt nhất trong cung. Hắn biết Thái hậu thích hoa cúc, còn cố ý sai người làm mấy chục đèn lồng hình hoa cúc để trong đình viện của Từ An cung. Khi sắc trời chỉ vừa hơi tối, đèn hoa đã bắt đầu rực rỡ trên nền đất tuyết, lộng lẫy yêu kiều, dạt dào như xuân.

Lai Phúc nhìn một biển hoa, cười nói: "Thái hậu, Hoàng thượng thật là có lòng với ngài."

Thái hậu không mấy hứng thú: "Tuy ai gia là mẹ cả của Hoàng đế, nhưng hai mươi năm qua cũng không có tình mẹ con gì, những thứ này chẳng qua chỉ là làm dáng mà thôi. Huống chi, với tính tình của Hoàng thượng, nào có thể nghĩ được những thủ đoạn này, nghĩ đến cũng chỉ là thái giám kia đưa ý kiến cho hắn."


Khi Lâm Thanh Vũ đến Từ An cung, nhà bếp của Từ An cung vừa nấu xong một nồi chè trôi nước, Thái hậu và tiểu Hoài vương đang thưởng thức. Nghe thấy Lai Phúc đến bẩm báo, Thái hậu cũng không nhìn ra ngoài đã cho Lai Phúc mời người đến thẳng đây.

Lâm Thanh Vũ đi vào nội điện, thấy Thái hậu và Tiêu Ly đang ngồi ở bàn. Rõ ràng Tiêu Ly đã được chăm chút cách ăn mặc, vận áo bào quận vương đơn mãng ngũ trảo, vòng eo thon gầy đeo ngọc bội, dù vóc người vẫn chưa trưởng thành, thì vẫn có thể thấy đó là một thiếu niên có ngũ quan xinh đẹp nhưng không kém phần tuấn tiếu. Vốn phải là thiếu niên lang gió trong trăng sáng, nhưng nay mắt lại vô thần, dại ra, không tìm được chút sinh khí trên cơ thể.

Lâm Thanh Vũ hành lễ với hai người: "Thỉnh an Thái hậu, Vương gia."

Vẻ mặt Thái hậu ôn hòa: "Thanh Vũ đến rồi, ngồi đi. Người đâu, dâng cho Lâm thái y một phần chè."


Lâm Thanh Vũ vẫn không quen được người khác gọi tên y ngoài người nhà và phu quân. Một năm nay, y và Thái hậu ở trên cùng một thuyền, bắt tay nhau làm một số chuyện tuyệt mật không thể nói cho người ngoài, có thể nói là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Dù cho Thái hậu chân tình cũng được, giả ý cũng được, thì vẫn đối đãi với y tốt hơn lúc y còn là vợ của Lục Vãn Thừa.

Lâm Thanh Vũ nhã nhặn từ chối: "Thần đã dùng trong phủ, không quấy rầy Thái hậu và Vương gia."

Thái hậu nói: "Dùng rồi cũng có thể dùng nữa. Ngươi là nam tử, chẳng lẽ chỉ một bát chè cũng ăn không vô. Ở Từ An cung chỉ có ai gia và Ly nhi, lúc nào cũng vắng vẻ. Ngươi tốt xấu gì cũng từng là vợ của cháu trai ai gia, là chị dâu của Ly nhi, cũng xem như là người một nhà. Từ An cung không có người ngoài, ngươi không cần phải giữ lễ tiết."


Thái hậu đã nói đến thế này, Lâm Thanh Vũ cũng nghe lời ngồi xuống. Bánh trôi trước mặt bốc khói nghi ngút, Lâm Thanh Vũ ăn thử một cái, gạo nếp bên ngoài thơm ngon mềm dẻo, nhân vừng bên trong có hơi ngọt với y.

Thái hậu chỉ lo cho Tiêu Ly, không màng đến việc ăn uống của mình. Nếu Tiêu Ly muốn ăn gì, cậu sẽ dùng tay cầm lấy nhét vào miệng. Tuy Từ An cung có ma ma chuyên chăm sóc ăn uống cho Tiêu Ly, nhưng Thái hậu cũng thường tự mình đút cho cậu.

Chè trôi nước được tới bên miệng, Tiêu Lý há miệng nuốt vào, nhai chậm nuốt kỹ. Cho dù tâm trí bị khuyết thiếu, nhưng lúc ăn cũng không lộ vẻ vụng về chật vật.

Thấy Tiêu Ly mở miệng ăn chè, ma ma chăm sóc Tiêu Ly cười nói: "Tiểu Vương gia của chúng ta rất thích ăn chè trôi nước, nhìn cậu ấy vui vẻ lắm."

Nghe giọng điệu của ma ma, còn tưởng rằng bà ấy đang nói một đứa bé chưa đầy một tuổi. Tiêu Ly vui vẻ gì chứ, rõ ràng trên mặt cậu không có biểu tình gì, lời này cũng chỉ có thể dỗ dành được Thái hậu.
Thái hậu xem con như mạng, bây giờ còn được dỗ dành, dịu dàng hỏi: "Ly nhi thích ăn chè trôi nước hả con?"

Đôi môi Tiêu Ly khẽ nhếch, nhìn chằm chằm vào cái muỗng trong tay Thái hậu.

"Ly nhi gọi mẫu hậu, mẫu hậu sẽ cho con ăn, được không? Ly nhi, gọi mẫu hậu - mẫu hậu." Thái hậu kiên nhẫn, "Ly nhi, học với mẫu hậu - mẫu, hậu."

Tiêu Ly như thể đang ở một thế giới khác, không nghe thấy giọng của Thái hậu, cũng không có bất kỳ phản ứng nào với lời của nàng.

Lâm Thanh Vũ nói: "Chè trôi nước tuy ngon, nhưng không nên ăn quá nhiều."

Thái hậu chán nản buông tay: "Vậy thì thôi. Dọn hết những thứ này đi."

Tiêu Ly không được ăn chè trôi nước, cũng không khóc không quấy, chỉ chầm chậm cúi đầu xuống, đắm chìm vào thế giới riêng của mình lần nữa.

Thái hậu khẽ thở dài, không giấu được vẻ mất mát: "Qua năm mới, Ly nhi cũng đã mười sáu. Tâm trí vẫn như đứa trẻ ba bốn tuổi, còn không bằng những đứa trẻ biết nói chuyện khác... cũng không biết đời này kiếp này, ai gia có thể nghe được Ly nhi gọi ai gia một tiếng 'mẫu hậu' hay không."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Vương gia có thể phát ra tiếng?" Hình như y chưa bao giờ nghe giọng của Tiêu Ly.

"Quốc sư nói, Ly nhi vẫn có đủ ngũ cảm, nhưng vì hồn không ở đây nên không phản ứng." Thái hậu cười khổ, "Hắn còn nói, hầu như những người bị chứng mất hồn đều có dung mạo đẹp, cũng may Ly nhi ở nhà đế vương, nếu nó chỉ là dân thường, lại có vẻ ngoài thế này, cũng không biết đã phải chịu bao nhiêu cực khổ."

Lâm Thanh Vũ nói: "Tiểu Vương gia quả thật là tướng mạo hơn người."

Thái hậu nhìn y: "Vẫn luôn không bằng ngươi."

"Tiểu Vương gia vẫn còn niên thiếu, chưa trưởng thành."

"Tướng mạo có đẹp thì có ích lợi gì, ai gia ngược lại mong tướng mạo của nó thường thường."

Cung nữ dọn chè trôi nước xuống, mang trái cây lên để tiêu thực. Lâm Thanh Vũ nhắc đến Thôi Liễm: "Thái hậu có từng thấy tấu sớ của Thôi tướng nói về chuyện nắm giữ ấn soái Tây Bắc chưa?"
Thái hậu cẩn thận nhớ lại, "Không có. Ai gia nhớ, khi thượng triều thái độ của Thôi tướng về chuyện này rất mập mờ, lão nói rất mơ hồ làm người ta khó hiểu."

Lâm Thanh Vũ nói: "Ta đã đọc tất cả sớ dâng có liên quan đến Tây Bắc, chỉ không nhìn thấy bút tích của Thôi tướng. Xem ra, có người cố tình giấu kín việc này, lợi dụng Thôi tướng, quạt gió về phía võ quan."

Người này là ai, Lâm Thanh Vũ và Thái hậu đều biết rõ trong lòng.

"Đến cùng vẫn là không cam tâm bị người khác khống chế." Thái hậu tháo hộ giáp xuống, tự tay lột quýt, "Có một chuyện, ai gia vẫn luôn không hiểu."

"Mời Thái hậu nói rõ."

"Có vẻ ngươi đã sớm biết hắn là người không an phận, vì sao lại còn cho hắn cơ hội."

Lâm Thanh Vũ nói: "Trong ba người con trai của Tiên đế, ngoại trừ phế Thái tử, chỉ còn lại đương kim Thánh thượng - Thứ cho thần mạo muội, nếu lúc ấy chúng ta nâng đỡ tiểu Vương gia, chớ nói đến văn võ bá quan có tin đó là di chiếu của Tiên đế hay không, chỉ riêng Tây Hạ và Bắc Cảnh biết thiên tử tương lai của Đại Du là người không đủ hần trí, thì bọn chúng sẽ cảm thấy thế nào. Cho nên, lựa chọn của chúng ta chỉ có Thánh thượng. Nhưng chí của Thánh thượng không ở trên triều, ta cần Hề Dung lập chiến tích thay hắn, mới có thể đẩy hắn lên hoàng vị dưới tình huống triều cương không loạn."
"Ai gia hiểu được." Thái hậu lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Tiêu Ly, "Ngươi làm rất tốt, Hoàng thượng cũng thuận lợi lên ngôi, sau này có ai gia và ngươi trong chừng giang sơn giúp Hoàng thượng. Hề Dung cũng không cần phải sống nữa, đúng không."

Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Thái hậu nói rất đúng. Nhưng Hề Dung không phải dạng vừa, hắn lôi kéo được tể tướng một triều, lại rất được sự coi trọng của thiên tử, tùy tiện ra tay, chỉ sợ đánh rắn động cỏ."

Thái hậu hừ lạnh: "Một thứ không có gốc rễ, ai gia cũng mỏi mắt chờ xem hắn làm thế nào."

Theo quan điểm của Thái hậu, Hề Dung chỉ là khôn vặt mà thôi, không thể làm nên chuyện gì. Nàng không biết Hề Dung và Tiêu Giới sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, gϊếŧ Hề Dung thì dễ, nhưng nếu vì vậy mà mất quân cờ Tiêu Giới, người ngồi lên hoàng vị này lại trở thành một vấn đề.
Lâm Thanh Vũ nâng mắt nhìn Tiêu Ly, ánh mắt có vài phần chuyển tối.

Đúng là khống chế Tiêu Ly dễ hơn những người khác, nhưng dù sao cậu ta cũng chỉ là một kẻ thiểu năng. Bây giờ Tây Bắc đang chiến loạn, nếu y và Thái hậu nâng đỡ một kẻ thiểu năng đăng cơ, chỉ sợ khó ổn định được quân tâm dân tâm.

Ít ra, phải chờ Cố Phù Châu quay về.

"Thái hậu." Lai Phúc tiến lên thưa: "Các vị lão vương phi của Vương gia, đến Từ An cung thỉnh an."

"Ai gia đi gặp họ." Thái hậu nói, "Tú Kiều, ngươi cho Vương gia ăn thêm chút hoa quả."

Vị ma ma tên Tú Kiều kia lại lột quýt đút cho Tiêu Ly ăn, Tiêu Ly mím môi, tỏ vẻ không có hứng thú gì với cam quýt. Tú Kiều ma ma nhẹ giọng dỗ dành: "Vương gia, ăn thêm một ít đi."

Ngoài người nhà và Cố Phù Châu ra, xưa nay Lâm Thanh Vũ luôn tỏ ra lạnh nhạt, lạnh lùng xa cách với người khác. Nhưng không biết vì sao, y chỉ mới gặp Tiêu Ly mấy lần, nhưng lại cảm thấy Vương gia ngu dại này thật dễ mến, mang đến cho y một cảm giác quen thuộc khó nói nên lời.
Lâm Thanh Vũ nói: "Ta thử xem."

Tú Kiều ma ma hơi do dự, nhưng vẫn lui xuống, chừa lại vị trí bên cạnh Tiêu Ly cho Lâm Thanh Vũ.

Lâm Thanh Vũ cầm một quả quýt, nói: "Tiểu Vương gia, há miệng."

Tiêu Ly nhìn y chằm chằm một hồi, ngoan ngoãn hé môi, để cho y đút quýt vào miệng mình, má phồng lên một đụn nhỏ.

"Ngọt không."

Lâm Thanh Vũ chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Tiêu Ly lại có phản ứng.

- Cậu cười.

Dung mạo của Tiêu Ly quả thật rất xuất sắc, lúc nhoẻn miệng cười, vẻ u mê trong mắt rút đi, đôi ngươi sáng như sao trời, còn có thể hút mất hồn một người chưa trải đời. Trong mắt thiếu niên hiện lên một thứ lúc thường không thấy, Cố Phù Châu đã từng nói với y về thứ này, tên là 'đường chân mi', hắn còn nói khuôn mặt ban đầu của hắn khi cười lên sẽ có đường chân mi này, cực kỳ đẹp luôn, đáng tiếc Lục Vãn Thừa và Cố Phù Châu không có.
Dưới mắt có được nét này, quả thật... cười lên rất đẹp.

Tiêu Ly chỉ cười trong một khoảnh khắc rất ngắn, sau đó cậu nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt vô hồn, như thể nụ cười vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của người khác.

Tú Kiều sững sờ ngây người, nửa ngày sau mới kịp phản ứng, vội vàng chạy đi bẩm báo cho Thái hậu: "Thái hậu, Vương gia cười!"

Thái hậu nghe vậy, không thèm đoái hoài tới các vương phi còn đang ở đây, đứng bật dậy: "Thật sao?"

"Thật ạ! Nô tỳ nhìn thấy rất rõ ràng, Lâm thái y cũng nhìn thấy."

Thái hậu kích động vạn phần: "Nhanh, nhanh đi mời quốc sư đến!"

Tác giả: Ngồi xuống ngồi xuống, Tam Tráng còn chưa xuyên đâu! Đại khái là do tàn hồn còn sót lại ảnh hưởng đến chủ nhân, nhìn thấy đại mỹ nhân thì muốn cười (hihi)
*đường chân mi (cái này ngta vẽ, mắt bạn nào có đường này hẵn sẽ biết)





Bình luận

Truyện đang đọc