BA LẦN GẢ CHO ỈN LƯỜI

83. Đã yêu nhau rồi, sao thầy lang Lâm còn dữ quá vậy.

Hề Dung cân nhắc không bao lâu đã cho Lâm Thanh Vũ câu trả lời chắc chắn. Hắn đồng ý ba điều kiện của Lâm Thanh Vũ, sai người đưa lệnh bài của Thiên Cơ doanh đến phủ tướng quân, cũng lấy danh thân vương giám quốc, trao cho Cố Phù Châu thống lĩnh cấm vệ, chịu trách nhiệm an nguy của hoàng cung và kinh sư.

"Đồng ý cũng hơi bị nhanh quá rồi đó." Cố Phù Châu cầm lệnh bài của Thiên Cơ doanh gõ gõ lên bàn, "Không giống tác phong của Hề Dung."

Lâm Thanh Vũ đồng ý: "Đương nhiên hắn sẽ chuẩn bị hậu chiêu."

Ngày đó y đưa ra ba điều kiện, căn bản không mong đợi Hề Dung sẽ đồng ý. Với dã tâm của Hề Dung, sao có thể chịu cho Tiêu Giới đăng cơ khi có một đàn sói vây quanh, cản tay khắp nơi. Bây giờ Hề Dung chịu đồng ý, đơn giản là vì gót chân của hắn và Tiêu Giới chưa vững, tạm thời không thể rời khỏi sự nâng đỡ của y và Cố Phù Châu. Chờ đến lúc thời cơ chín muồi, nếu hắn thật sự muốn qua sông đoạn cầu, thì luôn có thể tìm được cách.


"Không phải em cũng giữ lại hậu chiêu à - 'Nếu Tiêu Giới và Hề Dung không nghe lời, đổi họ đi là được', đây là nguyên văn em nói."

Lâm Thanh Vũ nhìn lệnh bài có thể điều động tất cả thích khách tinh nhuệ của Thiên Cơ doanh: "Hoàng đế chỉ có mấy người con trai, diệt Tiêu Tranh, đổi Tiêu Giới, chỉ còn lại một người."

Cố Phù Châu cầm lệnh bài của Thiên Cơ doanh gõ theo nhịp, buồn ngủ nói: "Để đồ đần làm Hoàng đế cũng rất khác người."

"Ta cũng không muốn làm chuyện khác người, chỉ mong Hề Dung biết nghe lời, đừng ép ta đổi người - huynh đừng gõ nữa." Lâm Thanh Vũ không nhịn được, "Tay huynh không chịu ở yên hả, phải cầm nắm thứ để chơi mới chịu được?"

Cố Phù Châu dừng động tác, tủi thân: "Đã yêu nhau rồi, sao thầy lang Lâm còn hung dữ quá vậy."

Lâm Thanh Vũ buồn cười: "Nói tay huynh không chịu ở yên là nói thật, sao lại thành hung dữ?"


"Người ta buồn mà, nên phải tìm thứ để chơi." Cố Phù Châu thờ ơ nói, "Em cũng không chơi với ta, suốt ngày chỉ chơi quyền mưu y thuật, em nên bớt thì giờ để chơi trò yêu đương với ta đi, thầy lang Lâm. Nói đến đây ta lại ghen tị với hai cái người trong đầu chỉ toàn chuyện yêu đương ở Bắc Cảnh kia kìa."

Khoảng thời gian này, Lâm Thanh Vũ bận rộn lo chuyện ở mọi nơi, thật sự là không có thời gian để chơi trò tình cảm với Giang công tử. Cố Phù Châu không cần vào triều sớm, cũng không tiến cung, còn y lại ngày ngày chạy vào trong cung, lúc quá bận còn ngủ luôn trong Thái y viện. Cố Phù Châu ngủ một mình lâu ngày, khó tránh khỏi sẽ có chút lời oán giận.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Sao hả, huynh cũng muốn trong đầu chỉ có chuyện yêu đương thôi à?"

Cố Phù Châu nhún vai: "Em lại không thích đầu chỉ biết mỗi yêu đương, nên ta còn yêu đương cái gì nữa. Ta phải trở thành một chàng trai thành thục thầy lang Lâm thích."


Lâm Thanh Vũ chế nhạo: "Ta không thích mấy tên lười, sao không thấy huynh siêng năng lên."

"Vậy chỉ có thể nói, lười như ta thế này còn có thể được đệ nhất mỹ nhân Đại Du thích, vậy thì đó là bản lĩnh của ta." Cố Phù Châu không chỉ không thấy xấu hổ, ngược lại còn tự hào, "Em thích cũng thích rồi, bây giờ có hối hận cũng đã muộn."

Lâm Thanh Vũ thở dài: "Là ta tính sai."

Cố Phù Châu cười tủm tỉm: "Đừng vậy mà, tuy ta lười, nhưng ta ủng hộ em gây dựng sự nghiệp. Em cứ yên tâm mạnh dạn làm, xảy ra chuyện gì lại đến tìm ta, ta giúp em giải quyết hậu quả."

Lâm Thanh Vũ nói: "Không xảy ra chuyện gì thì không được tìm huynh hửm? Không phải huynh nói chán hay sao. Nếu đúng là vậy, ta có một đống chuyện cần giao cho huynh đi làm đây."

"Thôi thôi." Cố Phù Châu gục xuống bàn xua tay, "Trừ khi là vì em, nếu không ta tình nguyện ở nhà chán đến mốc meo, cũng không muốn đứng dậy làm việc."
Lâm Thanh Vũ giơ tay lên, như có như không chạm vào vết sẹo ngắn ngay thái dương của Cố Phù Châu: "Huynh làm việc giúp ta, ta mới có thời gian để chơi trò tình cảm với huynh."

Cố Phù Châu nhíu mà: "Thật à, vậy em viết giấy đi."

Lâm Thanh Vũ bật cười: "Huynh muốn viết thế nào."

Cố Phù Châu lấy giấy bút: "Thì viết sau khi làm xong mọi chuyện, em phải ở trong phủ với ta một ngày. Một ngày mười hai canh giờ, thiếu một khắc cũng không phải một ngày."

Mấy ngày sau, văn võ bá quan phát hiện thị vệ trong cung lặng lẽ đổi một nhóm. Những cấm vệ này phần lớn đều lạ mặt, bọn họ tuần tra trong cung theo trình tự không phân ngày đêm, gác tám cửa cung lớn, mười hai cung đông tây, sáu cục hai mươi bốn ti. Có người hiểu chuyện hỏi thăm, mới biết nhóm cấm quân này là do Cố đại tướng quân tự mình lựa chọn thành lập, tất cả đều trung thành tận tâm với Cố đại tướng quân.
Cùng lúc đó, lão thái giám Tiết Anh đã hầu hạ bên cạnh Hoàng đế nhiều năm, không biết sao lại chợt muốn cáo lão hồi hương. Ông ta vừa đi, thái giám cung nữ đi theo Hoàng đế cũng đổi người. Bây giờ, là do Lai Phúc công công bên Phượng Nghi cung chưởng sự.

Cả ngày Hoàng hậu hầu bệnh trước long sàng, các phi tần công chúa muốn đến hầu đều bị nàng lấy lý do Hoàng thượng cần tĩnh dưỡng, không gặp mặt đuổi về hậu cung. Trên triều hậu cung, người có thể gặp Hoàng thượng trừ bên Phượng Nghi cung, thì chỉ có Lâm thái y của Thái y viện.

Tất cả mọi người đều biết, trong cung sắp có biến.

Ngày hôm đó, Cố đại tướng quân lâu ngày không vào triều mang theo một đám người xuất hiện ở Hộ bộ, Hộ bộ thượng thư đương nhiệm Nam An Hầu tự mình đón tiếp hắn. Trong một đám quan văn, Cố Phù Châu mặc phục sức quan võ trông rất đặc biệt, thậm chí còn mang theo đao bên hông.
Cố Phù Châu cho những người khác tạm thời lui xuống trước, chỉ giữ lại một mình Nam An Hầu. Nam An Hầu lo sợ: "Không biết Cố đại tướng quân giá lâm Hộ bộ, là có gì muốn làm hay sao?"

Nam An Hầu nhập sĩ nhiều năm, chưa từng tham gia tranh đấu, chỉ ra sức cho một mình thiên tử, thiên tử chính là chỗ dựa duy nhất của ông ta. Bây giờ thiên tử bệnh nặng, chỗ dựa lung lay sắp đổ, cách đối nhân xử thế của ông ta còn cẩn thận chặt chẽ hơn so với ngày thường. Thái tử cũng được, Ninh vương cũng được, mặc cho tân đế là ai, ông ta vẫn có thể giữ vững vinh hoa của mình.

Cố Phù Châu nhìn dáng vẻ như giẫm lên băng mỏng của người mình từng gọi là 'phụ thân', cảm thấy có chút muốn cười: "Hầu gia không thấy phu nhân của ta à, sao lại không vấn an y."

Sắc mặt Nam An Hầu cứng đờ, một Hầu tước nhất phẩm như ông ta lại phải vấn an một thái y, còn chưa nói đến thái y này từng là nam thê trong phủ của ông ta.
Lâm Thanh Vũ nói: "Tướng quân cứ nói chính sự là được."

"Được rồi." Cố Phù Châu nói, "Bản tướng quân có một chuyện không hiểu, đặc biệt đến đây để thỉnh giáo Nam An Hầu."

Nam An Hầu: "Mời Đại tướng quân nói."

Cố Phù Châu ngại nói chuyện quá mệt, chủ động đưa quyền phát biểu cho Lâm Thanh Vũ: "Phu nhân."

Lâm Thanh Vũ: "Trần quý phi bị phế, Hoàng thượng Thái tử ốm nặng cùng lúc, Ninh vương giám quốc đã lâu. Tướng quân tò mò, trong trường hợp thế này, vì sao trong quan văn lại không có một ai đứng ra tỏ thái độ."

Nam An Hầu hồi hộp trong lòng. Ý này của Lâm Thanh Vũ rất rõ ràng, ông ta cũng đã sớm dự cảm chuyện này sẽ rơi xuống đầu ông ta. Lúc trước, Lâm Thanh Vũ lấy chuyện muối lậu uy hiếp để ông ta thỉnh phong cho Tứ hoàng tử, ông ta còn tưởng Tứ hoàng tử chỉ muốn một tước vị thân vương. Bây giờ xem ra, khi đó Lâm Thanh Vũ đã bày sẵn cờ, mời ông ta vào.
Giọng Nam An Hầu lạnh lùng: "Thừa tướng đứng đầu quan văn, Thôi tướng không tỏ thái độ, lấy gì đến lượt bản Hầu lên tiếng."

Lâm Thanh Vũ xem thường: "Việc này dễ thôi. Ngươi nói chuyện với Thôi tướng, lại liên danh trình sổ con là được."

Cố Phù Châu nói: "Phu nhân nói đúng."

Nam An Hầu lộ vẻ khó xử: "Chuyện này... Đại tướng quân muốn chúng ta trình thế nào?"

Cố Phù Châu như lơ đãng nắm chuôi đao: "Hầu gia là người thông minh, hẳn là không cần bản tướng quân phải nói thẳng."

Nam An Hầu lau mồ hôi, lấy cam đảm nói: "Dù Trần quý phạm sai lầm lớn, nhưng chưa liên lụy đến Thái tử, có vẻ Thánh thượng cũng không có ý phế Thái tử. Nếu ta thấy Thái tử ốm đau, Ninh vương giám quốc, đã sắp đặt thỉnh Hoàng thượng phế lập Thái tử, chẳng phải là thành người nịnh nọt, mượn gió bẻ măng hay sao."
Lâm Thanh Vũ nói: "Hầu gia nói đùa, cái này sao lại thành nịnh nọt, mượn gió bẻ măng được? Đại tướng quân chẳng qua là muốn ngươi - thuận thế mà làm thôi."

Cố Phù Châu gật đầu: "Phu nhân nói rất đúng."

Nam An Hầu sững sờ: "Thuận thế mà làm? Nhưng mà..."

"Ngày đó Hầu gia thỉnh phong cho Vương gia, là đã lên thuyền của Vương gia. Lúc ấy Tứ hoàng tử còn chưa có chiến tích, không có thánh tâm, Hầu gia lại có thể ra tay tương trợ, Vương gia vẫn nhớ kỹ phần ân tình này. Bây giờ Vương gia có chiến tích, còn có dân tâm, Hầu gia nhất định muốn rời thuyền vào lúc này, không giúp hắn một tay, để hắn cầm lái một mình hay sao."

Nam An Hầu như bị thuyết phục, trong mắt có tia dao động.

Lâm Thanh Vũ lại nói: "Chỉ cần Hầu gia có thể thu phục lòng người thay Vương gia, để cho nhiều văn thần ngôn quan làm việc vì Vương gia, đừng nói một chức Hộ bộ thượng thư, ngay cả chức Thừa tướng, Vương gia cũng có thể thưởng cho Hầu gia.
Ngay khi Nam An Hầu vẫn đang do dự chưa đáp ứng, một câu của Cố Phù Châu làm cho ông ta hạ quyết tâm: "Xem như là vì vinh quang của một tộc Lục thị, vì đứa con nhỏ tuổi của ngươi."

Nam An Hầu hít sâu một hơi: "Bên phía văn thần, ta sẽ làm việc thay Vương gia."

Không lâu sau, một sớ dâng do Nam An Hầu chủ bút và nhiều quan viên liên danh thượng tấu, đưa đến tẩm cung của Hoàng đế. Lâm Thanh Vũ dâng sớ cho Hoàng hậu: "Nương nương xem đã ổn chưa."

Sau khi Hoàng hậu xem qua, nói: "Ổn cả rồi."

"Vậy thì gọi Hoàng thượng dậy thôi."

Sau nhiều ngày, Lâm Thanh Vũ lại thi châm lần nữa cho Hoàng đế đang hôn mê. Sau khi Hoàng đế gian nan tỉnh lại, ánh mặt đục ngầu nhìn bên giường: "Hoàng hậu..."

"Hoàng thượng." Hoàng hậu dịu dàng nói, "Ngài tỉnh rồi."

Ngón tay của Hoàng đế động đậy, giọng khàn như cát đất: "Thái y đâu?"
Lâm Thanh Vũ lên tiếng: "Có thần."

Trong tẩm cung đốt một loại hương trầm không rõ tên. Hoàng đế nhìn Lâm Thanh Vũ, sắc mặt dần trở nên đờ đẫn."

"Thần thỉnh Hoàng thượng về, là có chuyện muốn Hoàng thượng đi làm." Giọng nói của Lâm Thanh Vũ rất nhẹ, giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ, "Hoàng thượng có thể làm tốt giúp thần không."

Hoàng đế đờ đẫn gật đầu.

Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Ngoan lắm." Y ngước mắt ra hiệu, Lai Phúc đứng bên cạnh bưng một cái bàn đặt ngay ở trước giường. Hoàng hậu đỡ Hoàng đế ngồi dậy, đưa ngự bút vào tay Hoàng đế.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Lai Phúc trình ngọc tỉ lên, Hoàng hậu cầm tay Hoàng đế, ấn lên chiếu thư. Sau khi làm xong những điều này, Hoàng đế lại ngủ mê man lần nữa. Hoàng hậu hững hờ đắp chăn cho lão, nói lẩm bẩm: "Hoàng thượng, ngươi không nên trách thần thiếp. Muốn trách thì trách bản thân ngươi, chỉ cần ngươi có một chút tình nghĩa với Ly nhi, thần thiếp cũng không trở thành thế này. Hoàng thượng có nhiều hoàng tử công chúa, nhưng thần thiếp chỉ có một Ly nhi. Thần thiếp chỉ muốn mẹ con đoàn tụ với Ly nhi, vì sao ngươi lại không chịu. Dù cho Ly nhi có ngu dại, thì cũng là thân sinh cốt nhục của ngươi, vì sao..."
Hoàng hậu nói rồi nghẹn ngào.

Lâm Thanh Vũ cất chiếu thư, "Nương nương, Lục điện hạ còn đang chờ ngài ở Tấn Dương viên."

Hoàng hậu vô cảm lau nước mắt: "Hoàng thượng đã từng nói, Tấn Dương viên đông ấm hè mát, khí hậu dễ chịu, là nơi thích hợp để dưỡng bệnh, cho nên lão mới để Ly nhi lớn lên ở đó. Theo bản cung thấy, sau khi Tam hoàng tử Tiêu Tranh chuyển khỏi Đông cung, cũng có thể đến Tấn Dương viên điều dưỡng, không có việc gì... thì đừng về nữa."

Lâm Thanh Vũ khẽ gật đầu: "Được."

Tác giả: Tiểu kịch trường cổ xuyên kim:

Bạn học Giang và đại mỹ nhân hẹn gặp nhau ở trung tâm thương mại, trong đó đông người, dù có gặp lừa đảo cũng không sợ.

Bạn học Giang đi tàu điện ngầm đến (Xin lỗi nhe, học sinh trung học 17 tủi không được lái xe), chờ một lúc lâu không thấy đại mỹ nhân đâu.
Cậu nhắn tin cho người lạ: Người đâu?

Người lạ: Vợ cậu không vào được.

Bạn học Giang: ?

Người lạ: Y không có ngựa khỏe. ==

Bình luận

Truyện đang đọc