BA LẦN GẢ CHO ỈN LƯỜI

85. Đây là món quà tốt nhất, ta từng được nhận.

Lâm Thanh Vũ thay quần áo, ngồi xe ngựa đến Cẩm Tú hiên.

Cẩm Tú hiên là tòa lâu số một kinh thành, trừ khi là thời kỳ đặc biệt như quốc tang, còn không ngày thường đều kín chỗ ngồi, cực kỳ náo nhiệt. Mặc dù Lâm Thanh Vũ nghĩ Thẩm Hoài Thức sẽ ở kinh thành, nhưng cũng không ngờ hắn sẽ hẹn gặp mình ở Cẩm Tú hiên. Tuy rằng y đã lệnh cho Thiên Cơ doanh ngừng truy bắt Thẩm Hoài Thức, nhưng bản thân Thẩm Hoài Thức vẫn chưa biết việc này, vậy mà hắn còn dám hiện thân ở phố phường kinh thành, đây chính là sự tự tin với thân thủ của bản thân mình nhỉ.

Chiếu thư phế lập Thái tử đã chiêu cáo thiên hạ, lúc này Thẩm Hoài Thức tìm y, có lẽ là vì Tiêu Tranh. Không thể không nói, y có mấy phần chờ mong.


Lâm Thanh Vũ yêu cầu chưởng quỹ của Cẩm Tú hiên một gian nhã gian lầu hai, một ấm trà. Y ngồi bên cửa sổ uống trà, nhìn mọi người đến đi tựa như nước chảy. Phố Vĩnh Hưng vẫn phồn hoa như ngày nào, tiếng ồn ào của các cửa hàng và hàng rong, thần thái của người qua đường vội vã không khác gì ngày thường. Thiên tử bệnh nặng, trữ vị đổi chủ, có vẻ không hề ảnh hưởng gì đến những người dân bình thường này. Trong kinh thành còn thế thì đừng nói chi đến những nơi khác.

Dù cho Thái tử là ai, ngồi long ỷ là người nào, cầm ngự bút chưởng thiên hạ là ai, cuộc sống của những người dân thường vẫn sẽ luôn tiếp diễn.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Lâm Thanh Vũ nói 'vào đi'. Một người đàn ông đội mũ trùm đầu, che dấu dung mạo bước vào. Lâm Thanh Vũ để Hoan Đồng ở ngoài trông coi, người này cởi mũ, lộ ra một gương mặt bình thường, đảo mắt là quên mất.


Lâm Thanh Vũ nói: "Không ngờ được gặp lại ngươi sớm như vậy."

Thẩm Hoài Thức nở nụ cười nhợt nhạt: "Lâm đại phu."

Thẩm Hoài Thức còn cười được, xem ra không phải tìm y để hỏi tội, Lâm Thanh Vũ xắn tay áo chỉ vào chỗ đối diện bàn trà." Ngồi đi."

Thẩm Hoài Thức ngồi xuống trước mặt Lâm Thanh Vũ cùng với chút ngượng ngùng, nhưng nhìn nhìn chung vẫn rất bình tĩnh. Lâm Thanh Vũ hỏi hắn: "Sao lại hẹn gặp ta ở chỗ này, không phải trước đây đều ở chùa Trường sinh hay sao."

"Ta phải rời khỏi kinh thành, lần sau gặp ngươi không biết là ngày tháng năm nào." Thẩm Hoài Thức rũ mắt, "Trước khi đi, ta muốn cộng ẩm cùng ngươi một lần."

Lâm Thanh Vũ nhìn dáng vẻ trung thực của người đàn ông, cảm thấy có chút khó chịu vi diệu trong lòng. Y và Thẩm Hoài Thức quen biết đã lâu, mỗi lần gặp mặt không phải ở Thái y thự thì cũng là ở chùa Trường Sinh, hai người chưa bao giờ ngồi đối diện nhau cách một bàn thế này, trên bàn còn đặt một ấm trà ngon.


Trước đây y dùng Thẩm Hoài Thức như một quân cờ, người chơi và quân cơ đương nhiên không cần phải cộng ẩm với nhau. Bây giờ Tiêu Tranh đã thua, Thẩm Hoài Thức thậm chí còn không đủ tư cách để làm quân cờ trong tay y, nhưng cớ sao ở cạnh phu quân y lại không ở, còn lãng phí thời gian ở nơi này.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Vì sao lại muốn cộng ẩm cùng ta?"

Thẩm Hoài Thức ngẩng đầu nhìn lại: "Bởi vì, ta xem Lâm đại phu là bạn."

Lâm Thanh Vũ không khỏi nở nụ cười. Nụ cười này của y, khiến cho Thẩm Hoài Thức phải sững sờ một lúc, không nhịn được nói: "Hơn nữa, đôi mắt của ngươi rất giống Tĩnh Thuần."

Lâm Thanh Vũ nói đùa: "Nói thế, ngươi cũng xem ta là người thay thế của Tĩnh Thuần quận chúa?"

Thẩm Hoài Thức thề thốt phủ nhận: "Ta không có. Dung mạo ngươi rất đẹp, còn... còn đẹp hơn Tĩnh Thuần, tính cách của các ngươi cũng hoàn toàn khác biệt, ta sẽ không nhầm lẫn. Nhưng ngươi đã chữa thương cho ta, còn tìm Chu đại ca giúp ta, cho ta biết sự thật năm đó, ta rất biết ơn ngươi."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ta hỏi ngươi, sở dĩ ngươi vẫn còn ở trong kinh, có phải là không tin ta, cho rằng ta sẽ ra tay với Tĩnh Thuần đúng không?"

"Không phải ta không tin." Thẩm Hoài Thức khó khăn biện giải, "Ta chỉ là..."

"Nếu ngươi quan tâm đến Tĩnh Thuần như thế, sao không đến Bắc Cảnh gặp hắn?"

Thẩm Hoài Thức lắc đầu: "Hắn sống ở Bắc Cảnh hẳn là rất tốt, ta không muốn quấy rầy hắn."

Lâm Thanh Vũ nhìn hắn một hồi rồi hỏi: "Muốn uống rượu gì."

Mặt Thẩm Hoài Thức hiện lên vẻ vui mừng, khuôn mặt âm u tử khí cuối cùng cũng có chút thần thái: "Cứ uống cái ngươi thích là được."

Thẩm Hoài Thức hoàn toàn không nhắc tới chuyện của Tiêu Tranh, như thể hắn thật sự chỉ muốn uống rượu cùng Lâm Thanh Vũ. Lâm Thanh Vũ gọi một bình rượu trúc xanh chiêu bài của Cẩm Tú hiên, lại gọi thêm mấy món y thấy ngon. Thẩm Hoài Thức không giỏi ăn nói, nếu không cần thiết sẽ rất ít lời, Lâm Thanh Vũ cũng không phải người nói nhiều, bình thường toàn là do Cố Phù Châu nói. Hai người dùng bữa trong im lặng, cuối cùng Thẩm Hoài Thức nâng rượu lên nói: "Hôm nay từ biệt, chân trời góc bể khó gặp lại. Lâm đại phu, bảo trọng."
Lâm Thanh Vũ cũng nâng chén gửi lời, nhấp một hớp: "Ngươi định đi đâu - về làng chài Nam Việt à?"

Thẩm Hoài Thức tự giễu: "Ta còn chưa nghĩ kỹ. Thiên hạ rộng lớn, luôn có chỗ cho ta dung thân."

"Đáng tiếc lãng phí võ nghệ của ngươi, Thiên Cơ doanh chắc hẳn ngươi sẽ không về." Lâm Thanh Vũ ngừng lại, "Hoặc, ngươi đồng ý ở lại với ta và tướng quân không."

Lời mời của Lâm Thanh Vũ vượt xa mong đợi của Thẩm Hoài Thức: "Ý ngươi là... Cố đại tướng quân?"

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Bây giờ tướng quân đang phụ trách cấm vệ hoàng cung và thiết kỵ doanh của kinh sư, tìm cho ngươi một vị trí cũng không khó - chẳng phải ngươi vẫn luôn ngưỡng mộ tướng quân hay sao."

Sau khi kinh ngạc, Thẩm Hoài Thức cười: "Đa tạ ý tốt của Lâm đại phu, ta ngưỡng mộ tướng quân là thật, đáng tiếc ta không muốn ở lại kinh thành."
Lâm Thanh Vũ trầm ngâm: "Cho nên, ngươi vẫn là muốn trốn tránh."

"Không, ta chỉ muốn có một cuộc sống bình yên."

Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Nếu ngươi thật sự buông xuống hết tất cả, bây giờ ngươi sẽ không ở đây."

Thẩm Hoài Thức mím chặt môi, chìm vào yên lặng.

Nhân buổi đẹp trời đó, Lâm Thanh Vũ nói: "Hoài Thức, 'sự thật' ngày đó Chu Vĩnh Tân nói với ngươi cũng không hoàn toàn là sự thật."

Đồng tử của Thẩm Hoài Thức rút lại: "Cái gì?"

"Thiên Ngục môn bị diệt, có dính líu tới Tiêu Tranh là thật. Nhưng đến phút cuối cùng, gã đã dừng lại. Là Hoàng đế nhúng tay ở phía sau, vào lúc gã từ bỏ, lão lệnh cho tinh nhuệ của Thiên Cơ doanh dốc toàn bộ lực lượng, lấy danh Xích Nha tông, gϊếŧ sạch Thiên Ngục môn. Tiêu Tranh tốn không ít sức mới bảo vệ được tính mạng của ngươi." Lâm Thanh Vũ nói, "Nhưng Tiêu Tranh đã lên kế hoạch cho chuyện của Thiên Ngục môn, còn lừa gạt ngươi nhiều năm, trong mắt ta, gã và Hoàng đế đầu sỏ không khác gì nhau. Nhưng có lẽ, ngươi sẽ có cách nhìn khác."
Sắc mặt Thẩm Hoài Thức tái nhợt: "Sao đột nhiên ngươi lại nói cho ta biết sự thật."

Lâm Thanh Vũ bình tĩnh: "Không phải ngươi xem ta là bạn à. Ta không thể nói dối bạn mình."

Đương nhiên, y sẵn sàng nói cho Thẩm Hoài Thức biết sự thật, với điều quan trọng là Tiêu Tranh đã thất bại thảm hại, mạng còn chẳng biết giữ lại được bao lâu, không có cơ hội đông sơn tái khởi. Trong trường hợp này, 'sự thật' cũng không còn quá quan trọng.

Thẩm Hoài Thức im lặng, chỉ có hơi thở dần trở nên nặng nề.

Lâm Thanh Vũ nhìn kỹ nét mặt của hắn, mỉm cười: "Sao vậy, hối hận vì đã đâm Tiêu Tranh một kiếm?"

Lúc Thẩm Hoài Thức mở miệng, giọng đã khàn đi: "Vì sao ngươi lại gạt ta?"

Lâm Thanh Vũ nói thẳng: "Ta sợ ngươi mềm lòng."

Thẩm Hoài Thức tràn ra một tiếng cười cổ quái: "Trong mắt ngươi, ta chỉ... ti tiện như vậy hay sao?"
Lâm Thanh Vũ hỏi lại: "Ngươi không ti tiện à."

Hơi thở của Thẩm Hoài Thức nghẹn lại, chợt đứng dậy, hai tay siết chặt: "Ta, ta đi đây."

Lâm Thanh Vũ nói sau lưng hắn: "Lừa ngươi, ta xin lỗi, nhưng ta không hối hận. Và trong hoàn cảnh đó, ngươi vẫn còn giữ lại cho Tiêu Tranh một mạng. Nếu ngươi biết Tiêu Tranh từng mềm lòng, chỉ sợ ngươi chẳng những không đả thương gã, mà còn thoải mái tha thứ cho gã, tiếp tục làm ấm giường bán mạng cho gã..."

Vẻ khinh thường không thèm che giấu trong giọng Lâm Thanh Vũ như cắm dao vào lòng Thẩm Hoài Thức, hai mắt hắn đỏ ngầu, buột miệng: "Ta sẽ không!"

Lâm Thanh Vũ buông chén rượu: "Vậy thì, ngươi làm cho ta nhìn xem."

Thẩm Hoài Thức nói như là gầm lên: "Ngươi muốn ta làm thế nào."

"Tiêu Tranh đang dưỡng bệnh ở Tấn Dương viên, ta có thể để ngươi gặp gã."
Giọng Thẩm Hoài Thức khàn khàn: "Gặp hắn...?"

"Sau khi gặp mặt, ngươi muốn lấy mạng của gã, báo thù cho Thiên Ngục môn, hay giữ mạng của gã lại sẵn tiện nối lại tình xưa, hay cứ để gã nửa chết nửa sống, trơ mắt nhìn ngươi phong hoa tuyết với người khác, không thể nói chuyện yêu đương, cả đời làm tù nhân cho ngươi - chỉ cần một câu của ngươi, ta có thể thỏa mãn tất cả." Lâm Thanh Vũ cong môi, trong chất giọng lạnh lùng mang theo mê hoặc khó kháng cự, "Nhưng ta sẽ không ép ngươi, quyền lựa chọn, nằm trong tay ngươi."

Thẩm Hoài Thức sững sờ thật lâu, từ từ ngồi xuống. Lâm Thanh Vũ lại đứng lên: "Ngươi nghĩ xong rồi, thì lại đến tìm ta."

Sau tết Đoan ngọ, thời tiết càng ngày càng nóng bức. Đã hai tháng trời kinh thành không có lấy một giọt mưa, ruộng đồng rạn nứt, suối sông khô cạn. Nhìn thấy cảnh đại hạn trong kinh, Thái tử tân nhiệm Tiêu Giới và quốc sư cùng nhau đến núi Thiên Nhai cầu mưa, đến nay vẫn chưa về.
Mặt trời thiêu đốt, tiếng ve rền vang, Lâm Thanh Vũ ở trong Tàng thư lâu của Thái y thự hết nửa ngày, quyển [Dược giám của Đại Du] đã hoàn thành được một nửa. Chợt, vai y bị ai đó chạm vào, y vô thức nhìn sang bên phải, xung quanh không có ai, lúc quay đầu lại, thì thấy một người đàn ông ba mươi tuổi ngồi ngay bên trái.

Lâm Thanh Vũ ngạc nhiên: "Sao huynh lại tới đây?"

Thời tiết càng nóng, Cố Phù Châu càng lười. Suốt giữa mùa hè, y không thấy Cố Phù Châu ra cửa được mấy lần. Có thể bốc Cố Phù Châu dậy dưới cái nắng thiếu đốt đến Thái y thự tìm y, hẳn là có chuyện lớn.

Trên trán của Cố Phù Châu rịn một lớp mồ hôi mỏng, một tay để sau lưng, một tay khép quyển sách trước mặt Lâm Thanh Vũ lại, đẩy qua một bên, cười nói: "Ta có thứ này muốn tặng em."

"Thứ gì."
Cố Phù Châu đưa tay để sau lưng ra, trong tay là một cái bình sứ. Hắn nói rất bình tĩnh: "Từ khi bé cạp của vợ lớn chết dưới chân Hoan Đồng, cả ngày em đều ủ rũ, lấy nước mắt rửa mặt, người làm phu quân như ta đây nhìn không đành lòng, cho nên..."

Tim của Lâm Thanh Vũ rộn nhịp lên: "Chẳng lẽ huynh..."

"Ừm, ta tặng em một ổ cổ trùng nhỏ." Cố Phù Châu mở nắp, "Ta phái người đến Nam Cương tìm cổ vương, hẳn là phù hợp với yêu cầu của em."

Lâm Thanh Vũ xem cẩn thận, cổ trùng Cố Phù Châu tặng y, thoạt nhìn thì đúng là loại y muốn. Còn về phần có hiệu quả hay không, phải nuôi rồi mới biết. Nhưng điều này cũng đã tiết kiệm cho y hơn một nửa thời gian.

Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Đây là món quà tốt nhất, ta từng được nhận."

Tâm tình của Cố Phù Châu trở nên vi diệu: "Ừm... còn thích hơn cả nhẫn cầu hôn ta tặng em?"
Thành thật mà nói, một ổ cổ trùng còn hữu dụng với y hơn cả nhẫn. Bởi vì y phải thường xuyên bào chế thuốc, tay không tiện mang trang sức, chiếc nhẫn Cố Phù Châu tặng y đã được y cất kỹ, cất chung với những vật quan trọng khác. Nhưng bây giờ, Lâm Thanh Vũ cảm thấy mình có thể nói một lời nói dối vô hại. Y lấy ống tay áo chậm mồ hôi trên trán Cố Phù Châu: "Đương nhiên là vẫn thích nhẫn hơn rồi."

Cố Phù Châu thả lỏng người, ngồi dựa lưng, nhưng dù vậy hắn vẫn cao hơn nhiều so với Lâm Thanh Vũ đang đứng. Cố Phù Châu thản nhiên nắm lấy tay y, Lâm Thanh Vũ bị kéo tới một bước, lọt thỏm vào giữa đôi chân dài.

Cố Phù Châu ngắm nghía vẻ mặt của Lâm Thanh Vũ: "Lại lừa người ta rồi thầy lang Lâm, rõ ràng là em thích cổ trùng hơn. Chậc, suýt chút lại bị em gạt."
Đôi mắt Lâm Thanh Vũ mang theo ý cười: "Dù sao cũng đều là huynh tặng, có gì khác nhau."

Cố Phù Châu nhướng đôi mày kiếm: "Vậy quà đáp lễ của ta đâu?"

Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn: "Về phủ rồi cho huynh."

Cố Phù Châu có vẻ không hài lòng, ôm Lâm Thanh Vũ không cho y đi: "... Hửm? Sao em không nói qua năm rồi cho ta luôn."

Lâm Thanh Vũ nhắc nhở hắn: "Đang ở Tàng thư lâu đấy, có thể sẽ có học trò của Thái y thự tới đây."

Cố Phù Châu cười buông y ra: "Vậy à."

Trước khi rời đi, Lâm Thanh Vũ phải trả lại mấy quyển y thư trên bàn. Cố Phù Châu ôm sách đi theo sau y, đưa quyển nào y cất quyển đó. Khi còn lại một quyển cuối cùng, đột nhiên Cố Phù Châu gọi y: "Thanh Vũ."

Ngay khi Lâm Thanh Vũ vừa xoay lại, đã bị người phía sau đẩy nhẹ, lưng trực tiếp tựa vào giá sách. Y còn chưa kịp phản ứng, Cố Phù Châu đã cúi người, hôn xuống môi y.
Trong phút chốc, Lâm Thanh Vũ bối rối đến mức đứng sững tại chỗ. Đây không phải trong phủ tướng quân, không phải trong phòng ngủ của họ, bọn họ đang ở trong Tàng thư lâu, ngoài cửa còn có hai thị vệ trong chừng. Cho dù không bị người ta nhìn thấy, nhưng đây là nơi y nghiên cứu y thuật hằng ngày, sao Cố Phù Châu... có thể hôn y ở đây.

Mãi đến khi môi bị cắn một cái, Lâm Thanh Vũ mới định thần lại, y nghe Cố Phù Châu nói: "Thanh Vũ, há miệng."

Lâm Thanh Vũ ôm quyển y thư cuối cùng trong lòng, hai má đỏ bừng, bất giác gọi một tiếng: "Giang..."

Y mở đôi môi, đầu lưỡi nhỏ của Giang công tử đúng hạn mà tới, thậm chí còn phát ra vài âm thanh khó mà nói rõ được.

Không biết sắc trời bên ngoài đã thay đổi từ lúc nào, một tia chớp xẹt ngang qua không trung, sau tiếng sấm, gió chợt nổi lên, mưa giông ập đến. Nước mưa rửa sạch cửa sổ, bên trong Tàng thư lâu tối như màn đêm.
Lâm Thanh Vũ dựa lưng vào giá sách, nhắm mắt lại, mi dài khẽ run, để cho Cố Phù Châu tùy ý hôn mình.

Dịu dàng nhưng mãnh liệt.

Đây là trận mưa đầu tiên, và cũng là cuối cùng của mùa hè.

Tháng tám, tiền Thái tử Tiêu Tranh hoăng thệ ở Tấn Dương viên; Tháng mười, Hoàng đế băng hà vì bệnh nặng, Thái tử Tiêu Giới đăng cơ, niên hiệu Sơ Hi; nhận Ôn hoàng hậu là Hoàng thái hậu duy nhất của Đại Du, buông rèm chấp chính.

Tác giả: Tiểu kịch trường: Cuộc sống thường ngày của bạn học Giang và đại mỹ nhân.

Sau một khoảng thời gian, bạn học Giang làm thẻ căn cước, hộ khẩu cho đại mỹ nhân, cuối cùng đại mỹ nhân không còn là dân cơ nhỡ nữa.

Sau đó, bạn học Giang chưa đầy mười tám tuổi, đã dùng dùng thẻ căn cước của vợ mình để ràng buộc acc game -
Bạn học Giang: Thanh Vũ Thanh Vũ, set faceID cho em để tránh nghiện game ie, yêu anh!

Bình luận

Truyện đang đọc