BA LẦN GẢ CHO ỈN LƯỜI

63. Con quên Lục tiểu Hầu gia lâu rồi.

Sau khi Lâm Nhữ Thiện phục chức, bệnh tật của Hoàng đế cũng được giao lại cho ông, cuối cùng Lâm Thanh Vũ không cần phải đối mặt với Hoàng đế có ba bốn phần giống Tiêu Tranh mỗi ngày. Y thuật của Lâm phụ cao hơn Lâm Thanh Vũ, có bàn tay của ông, thân thể của Hoàng đế cũng ngày một khá hơn, dù chưa đến mức khỏi hẳn, nhưng tần suất đau đầu cũng giảm bớt, miễn đừng phát bệnh nữa thì không khác gì người bình thường.

Bên phía Đông cung, vết thương ngoài của Tiêu Tranh cũng đã khá hơn, nhưng một kiếm đó tổn thương đến gốc rễ của gã, dù có điều dưỡng thế nào cũng không thể hồi phục lại như trước. Việc uống thuốc mỗi ngày càng khiến tính tình gã vốn đã xấu nay lại càng ngang ngược hơn, ầm ĩ đến mức Đông cung chướng khí mịt mù, người người bất an.


Đã lâu Thiên Cơ doanh không có manh mối về Thẩm Hoài Thức, Tiêu Tranh không có tâm tư quản chuyện thiên hạ. Hoàng đế nể tình gã gặp phải đả kích nghiêm trọng, rất dung túng với những hành vi bất thường của gã, nhưng cũng phái Tiết Anh đến nói bóng nói gió để kiềm chế lại, nhưng không có mấy hiệu quả.

Người cuồng vọng tự phụ như Tiêu Tranh, thì sao có thể chịu được việc mình biến thành một ấm thuốc di động. Càng làm cho gã phẫn uất hơn là, người làm gã biến thành thế này là Thẩm Hoài Thức cùng lớn lên từ nhỏ.

Gã tốn không biết bao nhiêu âm mưu, gϊếŧ bao nhiêu người, mới đi đến được ngày hôm nay, cuối cùng lại rơi vào tay một ảnh vệ, hỏi gã làm sao cam tâm. Không mang được Thẩm Hoài Thức về để gã xâu xé, gã quyết sẽ không bỏ qua.

Trong tẩm cung của Hoàng đế, Lâm Nhữ Thiện vừa châm cứu cho Hoàng đế xong, thân thể lão ta thoải mái, nhưng trong lòng lại không mấy vui vẻ. Tuy Lâm Thanh Vũ và Lâm Nhữ Thiện là cha con, nhưng ngoại hình lại không giống nhau, Lâm Nhữ Thiện chỉ là nam tử tuấn tú dạng bình thường, mà Lâm Thanh Vũ lại có vẻ đẹp rực rỡ hiếm có trên đời. Nếu không phải do nam thê không may mắn, lão ta cũng không muốn đổi người.


Khi Lâm Nhữ Thiện cáo lui, Hoàng đế thuận miệng hỏi một câu: "Gần đây Lâm Thanh Vũ đang làm gì."

Sắc mặt Lâm Nhữ Thiện hơi đổi: "Mấy ngày nay khuyển tử luôn ở lại Thái y viện, phối thuốc cho bệ hạ."

Hoàng đế chần chờ, trong lòng luôn nhớ đến chuyện không may mắn, xua tay nói: "Thôi, ngươi lui ra đi."

Lâm Nhữ Thiện mang tâm sự về phủ, trông thấy một con hãn huyết bảo mã uy phong lẫm lẫm đứng trước cửa Lâm phủ, ông nhận ra con ngựa này, là vật cưỡi của Cố Phù Châu, chỉ là mập hơn ngày xưa không ít. Ông vội vã tiến lên, hỏi quản gia: "Cố đại tướng quân đến phủ?"

Vẻ mặt quản gia kỳ quái thưa: "Vâng, đúng vậy, bây giờ tướng quân đang ở bên trong uống trà với phu nhân và đại thiếu gia."

Lâm Nhữ Thiện nói: "Thanh Vũ cũng về?" Vậy thì vừa lúc, ông phải nhắc nhở con trai coi chừng Hoàng đế.


Khi vào trong viện, Lâm Nhữ Thiện mới phát hiện trong viện không chỉ có mỗi mấy người kia. Có rất nhiều gương mặt xa lạ cũng đang có mặt ở đó, còn là người của phủ tướng quân, Viên Dần đang chỉ huy bọn họ bày từng rương đồ ra. Trên rương gỗ lim còn buộc lụa đỏ vui mừng, giống như đang muốn cầu hôn. Nhưng vấn đề là, Lâm phủ không có con gái.

Lâm Nhữ Thiện nghi hoặc đầy một bụng bước vào chính đường, chỉ thấy sắc mặt phu nhân còn phức tạp hơn sắc mặt của quản gia. Thấy ông về, Lâm mẫu như trút được gánh nặng khi tìm được người tâm phúc: "Lão gia."

Lâm phụ hành lễ với Cố Phù Châu, được Cố Phù Châu vội vã đỡ dậy. Ông hỏi: "Đại tướng quân, chuyện này là..."

Cố Phù Châu cười nói: "Nghĩa phụ, ta tới cầu hôn cho mình."

Lâm Nhữ Thiện và phu nhân nhìn nhau: "Xin hỏi Đại tướng quân, ngài đến đây cầu hôn ai?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Con."

So với việc được Cố Phù Châu đến xin cầu hôn, càng làm cho Lâm phụ Lâm mẫu bị sốc hơn chính là thái độ của trưởng tử. Lần trước Nam An Hầu phủ đến cầu thân, Lâm Thanh Vũ còn lấy chuyện nam thê làm hổ thẹn, gần như là thà chết không theo, cuối cùng phải theo vì không thể kháng chỉ. Tại sao lần này, con nó lại đáp ứng bình tĩnh như thế?

Cố Phù Châu kiên nhẫn giải thích cho hai người: "Hoàng thượng có ý chỉ hôn cho ta, lão chọn cho ta không phải là con gái lão thì cũng là con gái của văn thần. Ta suy nghĩ, những cô gái của mấy nhà này không đáng để tin, để bên cạnh sợ là nuôi ong tay áo. Cho nên, ta muốn tự định hôn sự của mình trước khi thánh chỉ của Hoàng thượng được ban xuống."

Lâm mẫu vẫn không rõ: "Đại tướng quân anh mình thần võ, là anh hùng cái thế, nữ tử thật lòng hâm mộ tướng quân không phải số ít. Tướng quân có thể chọn lựa nữ tử ái mộ mình từ các võ tướng, vì sao cố tình lại muốn cưới Thanh Vũ nhà ta."
Cố Phù Châu bị hỏi tới, ném cho Lâm Thanh Vũ ánh mắt xin giúp đỡ. Lâm Thanh Vũ không muốn làm cha mẹ lo lắng, không nói tình cảnh của mình trong cung cho họ nghe, bây giờ cũng chỉ nói: "Lâm phủ vẫn được Đại tướng quân che chở, con thành thân với Đại tướng quân, với con, với Lâm phủ đều là lợi nhiều hơn hại."

Lâm mẫu không hiểu những điều này, nhưng bà vẫn nhớ đến nỗi khuất nhục của con trai khi lần đầu làm nam thê cho người, thực sự không đành lòng để chuyện xưa tái diễn. Bà nhìn trượng phu: "Lão gia..."

Lâm Nhữ Thiện im lặng một lúc lâu thì mở miệng: "Ta hiểu."

Trưởng tử làm như vậy, không chỉ vì giúp Cố đại tướng quân, mà còn đang tránh họa cho mình. Thánh thượng có tâm tư kia với Lâm Thanh Vũ, nói không chừng một ngày nào đó có thánh chỉ ập xuống, bảo con nó nhập cung hầu vua. Khi ấy, có muốn tìm cách cũng đã muộn.
Lâm Thanh Vũ đã từng là nam thê, muốn tìm con gái môn đăng hộ đối để thành thân... Cho dù người ta có đồng ý, thì ông cũng sẽ không đồng ý. Thôi thì, không bằng cho hai người tiến tới, sau này cũng có thể chăm sóc cho nhau.

"Hai con đã cân nhắc, đương nhiên chúng ta sẽ không phản đối." Lâm Nhữ Thiện nói, "Chỉ là bên Hoàng thượng, e rằng sẽ không dễ dàng buông tha."

Cố Phù Châu cười: "Nhạc phụ đại nhân cứ yên tâm, chuyện này giao cho ta là được."

Câu 'nhạc phụ đại nhân' này gọi đến thuận miệng, làm cho ai cũng sốc trừ Lâm Thanh Vũ.

Thấy mấy người đàn ông đã quyết chuyện này, Lâm mẫu không khỏi nói: "Nhưng mà, Lục tiểu Hầu gia mới đi chưa được một năm."

Tâm tư của trượng phu không tinh tế cẩn thận, có lẽ không nhìn ra được. Từ sau khi Lục Vãn Thừa đi, bề ngoài Lâm Thanh Vũ tỏ ra thong dong bình tĩnh, thậm chí ngay cả một giọt nước mặt cũng không rơi vì Lục Vãn Thừa, nhưng từ nhỏ con nó đã như thế, không dễ bộc lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ có bà thân làm mẹ mới biết, trong lòng Lâm Thanh Vũ còn khó chịu hơn so với những người khác.
Cố Phù Châu nói: "Nhạc mẫu đại nhân đang lo về những lời ra tiếng vào hay sao?"

Lâm mẫu muốn nói lại thôi: "Không chỉ là cái này..."

Lâm Thanh Vũ biết ý của mẹ mình. "Mẫu thân yên tâm," Lâm Thanh Vũ mỉm cười, "Con đã quên Lục tiểu Hầu gia lâu rồi. Lục Vãn Thừa là ai, có liên quan gì đến con ư."

Cố Phù Châu: "..."

Lâm Thanh Vũ cũng đã nói vậy, Lâm mẫu không còn gì để nói.

Nhẫn đã trao, chuyện cũng được người nhà Lâm Thanh Vũ ngầm đồng ý, Cố Phù Châu không trì hoãn nữa, tiến cung ngay lập tức. Lâm Thanh Vũ ở lại nhà ăn tối với cha mẹ rồi mới đi.

Lâm Thanh Hạc thừa cơ bám lấy anh mình, hỏi: "Ca ca, huynh thật sự sẽ thành thân với Cố đại tướng quân ạ?"

Người lớn nói chuyện, không cho phép nhóc nghe, những nhóc vẫn biết được chuyện này từ ma ma.

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Ừ."
"Đại tướng quân ổng... ổng già quá rồi." Lâm Thanh Hạc đau lòng thay anh mình, "Ổng ấy lớn hơn ca ca mười hai tuổi đó!"

Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Huynh ấy không già vậy đâu." Xét theo tuổi thật, Cố Phù Châu còn nhỏ hơn y một tuổi.

Lâm Thanh Vũ năn nỉ: "Ca ca, huynh có thể tìm một phu quân giống Vãn Thừa ca ca được không?"

Lâm Thanh Vũ nói với em nhỏ nhà mình, nếu y không gả cho Đại tướng quân lớn hơn mình mười hai tuổi, thì có thể sẽ bị một lão già hơn bốn mươi thu làm nam thiếp. Lúc này Lâm Thanh Hạc mới miễn cưỡng đồng ý cuộc hôn nhân này.

Ở bên kia, Cố Phù Châu gặp Hoàng đế trong Cần Chính điện. Khí sắc của Hoàng đế tốt hơn không chỉ một chút, có lẽ không ít lâu nữa là có thể đi tảo triều.

"Ái khanh đến rất đúng lúc." Hoàng đế nói, "Ngươi lại xem cấp báo do Triệu Minh Uy gửi từ Ung Lương tới."
Trong cấp báo Triệu Minh Uy nói, sau khi Tây Hạ tịnh dưỡng mấy tháng thì ngóc đầu trở lại, rất có thế sẽ đông sơn tái khởi, đánh hạ liên tiếp ba tòa thành lớn nhỏ ở Đại Du. Sau khi bại trận mấy lần, quân tâm bất ổn, cần Cố đại tướng quân nhanh chóng về Ung Lương chủ trì đại cục.

Cố Phù Châu im lặng, nhưng trong lòng lại như ngàn ngựa phi như gió. Hắn có thể chủ trì đại cục gì chứ, hắn có bao nhiêu cân lượng hắn biết rõ. Thắng liên tiếp là dựa vào vận khí, về sau đương nhiên sẽ bại trận liên tục. Bây giờ hắn phủi tay không làm, sẽ không ảnh hưởng tỷ số thắng trận vốn có. Còn Triệu Minh Uy đã đánh mấy trăm trận, tỷ lệ thắng có lẽ chỉ có sáu mươi phần trăm, nhưng cũng ổn định hơn nhiều so với hắn chỉ mới đánh có năm trận.

Hoàng đế lại nói: "Trẫm đã nói, muốn ngươi vào kinh một mình, rời kinh hai mình. Mấy hôm trước vì Thái tử đột nhiên bị bệnh, hôn sự của ngươi cũng hoãn lại, bây giờ không thể kéo dài nữa. Ngươi phải sắp xếp chuyện nhà trước, rồi mới có thể chuyên tâm lo chuyện ở Ung Lương. Hoàng hậu và ngươi cũng đã gặp không ít quý nữ, trong lòng ngươi có vừa ý chọn được ai chưa?"
Cố Phù Châu khép sớ lại, nói: "Nói đến chuyện này, thần cố ý đến tìm quốc sư tính một quẻ, hỏi chuyện nhân duyên."

"Ồ?" Xưa nay Hoàng đế vẫn luôn kính trọng vị quốc sư cao thâm khó đoán kia, "Hắn nói thế nào?"

"Quốc sư nói, thần nên cưới một người nam thê, người ấy nên sinh vào ngày 11 tháng 3 năm Quý Mùi. Chỉ có cách đó, mới có thể giúp ta như được thần hỗ trợ trên chiến trường."

"Nam thê?" Hoàng đế nhíu mày, "Quốc sư nói như vậy thật sao?"

"Là thật. Bệ hạ đã từng ngoại lệ cho phép Lục tiểu Hầu gia đã mất cưới một nam thê, mong bệ hạ cũng có thể phá lệ một lần vì vi phần."

Hoàng đế nói: "Ngươi có biết, nam thê có điềm gở không?"

"Quốc sư nói, gở hay không gở, tùy thuộc vào mỗi người. Có lẽ nam thê không may mắn với người khác, nhưng với thần mà nói, đó là điềm lành."
Có tiền lệ, Hoàng đế cũng không dễ dàng từ chối, nhân tiện nói: "Ngươi có tìm được người có bát tự như vậy chưa?"

"Cái này thì trùng hợp. Nghĩa đệ của thần, Lâm thái y Lâm Thanh Vũ, sinh vào giờ thìn ngày 11 tháng 3 năm Quý Mùi."

Hoàng đệ chợt đứng dậy: "Lâm Thanh Vũ, ngươi nói là Lâm Thanh Vũ?"

Lão ta đứng bật dậy quá nhanh, thân thể lại chưa khỏe hẳn, khó tránh khỏi có chút choáng váng. Tiết Anh vội vàng bước qua đỡ: "Hoàng thượng cẩn thận long thể."

Hoàng đế nhận ra được sự vô ý của mình, nói: "Lâm Thanh Vũ là một nhân tài trong Thái y viện, trẫm còn không rời được y, há lại để ngươi nói cưới là cưới?"

Cố Phù Châu thưa: "Chuyện này không liên quan gì đến nhau. Lâm thái y là nam tử đã nhập sĩ, lúc trước thế nào, ngày sau vẫn thế ấy. Thần cũng không cần y ở trong phủ thực hiện trách nhiệm của chủ mẫu."
"Hoang đường." Hoàng đế đập bàn, "Sao trẫm có thể cho phép một nam thê giữ chức quan ngũ phẩm, đồng hành với trăm quan văn võ trong cung!"

Giọng điệu của Cố Phù Châu lạnh hơn mấy phần: "Lâm thái y đã từng là nam thê, chẳng phải Hoàng thượng cũng cho y chức quan như thường đấy sao? Lâm Thanh Vũ chuẩn bị đơn thuốc trị bệnh dịch và đau đầu, thần cân nhắc vì long thể của Hoàng thượng, mới nguyện ý để thê tử của mình tiếp tục ở lại trong cung."

Hoàng đế lạnh lùng: "Trẫm còn chưa đồng ý, ngươi đã treo hai chữ 'thê tử' trên miệng?"

Cố Phù Châu cong môi: "Giống như Hoàng thượng đã nói, phải an chuyện nhà trước, thì thần mới có thể chuyên tâm lo chuyện ở Ung Lương." Cố Phù Châu quỳ xuống đất hành lễ, "Xin Hoàng thượng cho phép."

Hoàng đế nghe ra được ý đe dọa trong lời của Cố Phù Châu, giận tím cả mặt, cơn đau đầu cũng nặng hơn. Lão ta bất chấp những chuyện khác, ôm đầu vội la lên: "Truyền Lâm Nhữ Thiện!"
Tin tức Lâm Thanh Vũ sắp gả cho Cố Phù Châu nhanh chóng lan ra. Sau hơn một năm trôi qua, Lâm phủ lại lần nữa trở thành đề tài nói chuyện lúc trà dư tửu hậu của vọng tộc trong kinh thành. Hoặc là nói, bắt đầu từ ngày Lâm Thanh Vũ gả cho Lục Vãn Thừa, lời ra tiếng về Lâm phủ chưa bao giờ dừng lại.

Trong Thái y viện, các lời xôn xao giả thuyết liên quan tới Lâm Thanh Vũ cũng tràn lan. Hồ Cát năm lần bảy lượt muốn hỏi chuyện Lâm Thanh Vũ đến cùng là ra sao, nhưng thấy y vẫn bình tĩnh như chưa có gì xảy ra, lời muốn nói cũng nuốt ngược lại vào miệng.

Lâm Thanh Vũ rất ghét những người nhiều chuyện, muốn kết bạn với y, thì phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Ngày hôm đó, sau khi Hồ Cát chẩn bệnh quay về, thấy mấy Ngự Sử đi chung với nhau, đều đang nói chuyện Lâm Thanh Vũ tái giá.
"Mặc dù đã có tiền lệ nam thê, nhưng tiền lệ đó cũng không tốt lắm. Sao Cố đại tướng quân lại đi cầu hôn một nam thê thủ tiết chứ? Ta thật sự không hiểu."

"Nghe nói hắn tìm quốc sư tính quẻ, quốc sư nói Lâm Thanh Vũ có thể giúp đỡ nhiều cho hắn."

"Toàn lời vớ vẩn! Chắc chắn Cố Phù Châu bị vẻ đẹp của Lâm Thanh Vũ làm cho mê mẩn, mới đi xin quốc sư xác nhận cho hắn. Trầm mê nam sắc như thế, sau này quân địch dùng mỹ nhân kế, chẳng phải là hắn đi vào khuôn khổ luôn hay sao?"

"Theo ta thấy, là do Lâm Thanh Vũ kia chủ động quyến rũ hắn. Lâm Thanh Vũ không lo thủ tiết cho phu quân, còn xuất đầu lộ diện làm thái y, có làm chuyện gì ta cũng không thấy kinh ngạc. Đáng tiếc cho anh danh một đời của Cố đại tướng quân...."

Hồ Cát không nghe nổi những lời này, nhưng với thân phận của hắn lại không thể ngăn cản, đang muốn đi đường vòng, chợt nghe đằng sau truyền đến một giọng: "Ta nói chứ -"
Hắn và mấy vị ngôn quan quay lại nhìn. Thì thấy Cố Phù Châu mặc nhung trang quan võ nhất phẩm, trên đó còn thêu hai con đại bàng, dáng người cao lớn, đứng trước mặt ngôn quan, dùng hạc giữa bầy gà để hình dung cũng không quá đáng.

"Cũng đúng lắm." Cố Phù Châu chậm rãi nói, "Các ngươi cho rằng người các ngươi đang nghị luận là ai."

Giọng của Cố Phù Châu điềm tĩnh lạ thường, nhưng lại toát lên cảm giác áp bách, khiến mọi người có mặt ở đây thấy e ngại.

Ngôn quan nhìn nhau, cùng hành lễ với hắn: "Hạ quan bái kiến Cố đại tướng quân."

Dương Canh can đảm lên tiếng: "Chúng ta đều là ngôn quan Ngự Sử do Hoàng thượng phong. Cái gọi là Ngự Sử, túc chính kỷ cương, có trách nhiệm giám sát, nghe tấu sự. Hành vi của Lâm thái y không đúng, không biết xấu hổ, vì sao chúng ta lại không được nói?!"
Ánh mắt của Cố Phù Châu đảo qua từng người một: "Các ngươi nghe cho kỹ đây. Là ta, xin Hoàng thượng cầu hôn Lâm thái y. Lâm thái y mấy lần không muốn, nhưng ngại quyền thế của ta, không thể không đáp ứng -Có gì muốn mắng, thì mắng ta."

Dương Canh tức giận: "Tướng quân hùng hổ dọa người khác như thế, chẳng lẽ là muốn ra tay với chúng ta?!"

"Không thể à?"

Cố Phù Châu vừa mới nói xong, quần thần ồ lên.

"Đương nhiên không thể! Đây là hoàng cung, không phải chiến trường Tây Bắc, không phải võ đài quân doanh của tướng quân!"

Cố Phù Châu nở nụ cười: "Các ngươi đừng nên cho rằng, ngoài chiến trường và quân doanh ra, thì ta không dám đánh đấm gì ở nơi khác đó chứ ."

Dương Canh giận đến đỏ mặt: "Xin hỏi Cố đại tướng quân, trong mắt còn có Hoàng thượng hay không!"

Thấy tình hình trở nên nghiêm trọng, Hồ Cát sợ Lâm Thanh Vũ bị liên lụy, bước lên trước nói: "Đại tướng quân!"
Cố Phù Châu đương nhiên nhớ vị thái y có quan hệ mật thiết với Lâm gia này: "Sao vậy?"

"Đại tướng quân bớt giận, đây dù sao cũng là trong cung, nếu truyền đến tai Hoàng thượng, giáng tội Lâm thái y, vậy thì..."

Cố Phù Châu không vui: "Cút hêt đi."

Cố Phù Châu phải đến Cần Chính điện thương nghị chiến sự Tây Bắc với chúng thần, không ở lại nữa. Hồ Cát quay về Thái y viện, thấy Lâm Thanh Vũ đang xem hồ sơ mạch chứng, không khỏi đi đến cạnh y.

"Cố đại tướng quân..." Hồ Cát rùng mình, "Hơi đáng sợ."

Lâm Thanh Vũ có chút ngoài ý muốn: "Sao ngươi lại nghĩ vậy."

Hồ Cát kể lại chuyện vừa nãy cho Lâm Thanh Vũ: "Cũng không có gì lạ khi có biết bao nhiêu vong hồn dưới cây thương Thanh Vân Cửu Châu của Cố đại tướng quân, cũng chỉ có chiến thần Tây Bắc mới có thể áp đảo đám ngôn quan kia thở không ra hơi. Vốn ta còn cho rằng Cố đại tướng quân là quân nhân biết kiềm chế nhã nhặn, không ngờ rằng hắn lại nói hắn còn đánh đấm với người khác ngoài chiến trường..."
Lâm Thanh Vũ nghe vậy thì không khỏi mỉm cười.

Phu quân ngày trước, phu quân tương lai của y, có vẻ hắn không chỉ có mỗi một mặt này đâu.

Cửa sổ chưa đóng, một cơn gió thổi qua, mang theo chút giá lạnh. Lâm Thanh Vũ nói: "Có phải trời chuyển lạnh rồi không."

Hồ Cát: "Đúng vậy, sắp lập đông rồi."

Lâm Thanh Vũ bỗng cảm khái: "Nhanh thật."

Câu chuyện về mùa đông, lại sắp bắt đầu.

Tác giả: Quánh nhau ở chỗ khác, ý là quánh nhau trong trường rồi bị chộp viết kiểm điểm hả ỉn ~ (đầu tró)

Bình luận

Truyện đang đọc