*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 76. Hẹn hò nghĩa là gì?
Ý của Cố Phù Châu là muốn Hoàng đế chủ động phế truất ngôi vị Thái tử của Tiêu Tranh, nhưng chuyện này nói thì dễ hơn làm. Hoàng đế đăng cơ mấy chục năm không chịu lập trữ, nói là thận trọng, nhưng thực tế cũng là đang nuôi cổ. Lão làm ngơ trước cuộc tranh đấu của các hoàng tử, chỉ để chờ người chiến thắng cuối cùng.
Bốn năm trước, Tiêu Tranh trổ hết tài năng trong chúng hoàng tử, chứng minh với Hoàng đế gã là sự lựa chọn hoàn hảo cho vị trí Thái tử. Vì thế, những hoàng tử khác người chết thì chết, kẻ phế thì phế, cuối cùng chỉ còn lại một thằng ngốc và một kẻ ngu. Cái giá phải trả cho cuộc đoạt vị quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn tộc Tiêu thị không thể chịu được lần thứ hai. Cho dù gần đây Tiêu Tranh sa sút trong chính sự, cho dù Tiêu Giới có lập được thành tựu đáng kể gì, Hoàng đế cũng sẽ không thay đổi Thái tử.
Trừ khi Tiêu Tranh làm chuyện Hoàng đế không thể dung thứ được. Dù cho là dâʍ ɭσạи hậu cung, Hoàng đế vẫn có thể bảo vệ gã; Chỉ có những tội lớn như gϊếŧ vua mưu phản, thông đồng với địch b*n n**c, mới có thể làm lung lay vị trí Thái tử của gã.
Mặc dù Tiêu Tranh đang tập vào việc tìm kiếm Thẩm Hoài Thức, nhưng gã chưa hẳn đã hoàn toàn mất trí. Thẩm Hoài Thức chỉ biến gã từ một người thông minh thành một người bình thường, gã biết chỉ cần gã không phạm phải sai lầm lớn, giang sơn này sớm muộn gì cũng là của gã, cớ sao gã phải đi gϊếŧ vua mưu phản, thông đồng với địch b*n n**c.
Lâm Thanh Vũ nói suy nghĩ của mình, Cố Phù Châu nói: "Em còn nhớ sáu cái tên ta viết không?"
"Nhớ. Tiêu Tranh, Thẩm Hoài Thức; Tiêu Giới, Hề Dung; Tiêu Ly, Hoàng hậu."
"Họ là điểm yếu của nhau, nếu muốn gây xích mích một trong số họ, thì điểm đột phá tốt nhất là người kia - đây là quy tắc chung của cả cuốn sách [Không hiểu được người]." Cố Phù Châu nói, "Có quy tắc này, chúng ta không khó để thấy, muốn Tiêu Tranh làm chuyện điên cuồng, thì phải bỏ công sức ở chỗ Thẩm Hoài Thức."
Lâm Thanh Vũ suy tư: "Huynh nói đúng, nhưng bây giờ không ai biết tung tích của Thẩm Hoài Thức."
Cố Phù Châu nói chậm rãi: "Đừng lo, cho ta thời gian một bài hát*, ta sẽ nghĩ cách." (Cho anh thời gian một bài hát - Jaychou)
Lâm Thanh Vũ khẽ mỉm cười: "Ngông cuồng." Dù cho Cố Phù Châu có thông minh đến đâu đi nữa, cũng không thể đưa ra giải pháp toàn diện trong một thời gian ngắn như vậy. Y vốn cho rằng Cố Phù Châu phải mất hai ba ngày mới có thể cho y đáp án, ai ngờ vừa xuống xe ngựa, Cố Phù Châu đã nói: "Có phải trước đây em nói với Tiêu Tranh, có thể Thẩm Hoài Thức sẽ trốn về phía Bắc Cảnh đúng không?"
"Ừm." Bắc Cảnh nằm ở cực bắc của Đại Du, Bắc Cảnh vương là vị vương khác họ duy nhất, có thể nói là một mối họa lớn trong lòng triều đình trước khi hòa thân với Tĩnh Thuần quận chúa. Cho dù là bây giờ, Hoàng đế cũng rất đề phòng Bắc Cảnh vương. Y làm cho Tiêu Tranh nghĩ rằng Thẩm Hoài Thức có thể ở Bắc Cảnh, đương nhiên Tiêu Tranh sẽ cho thêm người đến Bắc Cảnh tìm kiếm. Nhóm tâm phúc của Thái tử một nước chạy hết về Bắc Cảnh, nói là đuổi bắt thích khách, nhưng cũng dụng tâm quá rồi, chắc chắn sẽ khơi dậy sự bất mãn của Hoàng đế, thậm chí còn dẫn tới nghi ngờ.
Lời lần trước Lâm Thanh Vũ nói, đã gieo xuống một hạt giống nghi ngờ trong lòng Hoàng đế. Về phần hạt giống này có lớn lên hay không, y cũng không hoàn toàn chắc chắn.
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Vũ mơ hồ đoán được ý của Cố Phù Châu: "Huynh muốn lợi dụng Bắc Cảnh...? Nhưng kể từ khi Tĩnh Thuần quận chúa hòa thân, mối quan hệ giữa Bắc Cảnh và kinh đô có thể nói là anh em một nhà, Bắc Cảnh vương sẽ không tạo phản vào lúc này, hắn không có lý do để phản."
Cố Phù Châu chỉ nói: "Chút nữa em gọi Trương Thế Toàn tới, để chú ấy đi làm một việc."
Sau khi Lâm Thanh Vũ dùng chuyện muối lậu để ép Nam An Hầu đi vào khuôn khổ, Trương Thế Toàn đương nhiên cũng không thể tiếp tục ở lại Hầu phủ. Trương Thế Toàn làm việc chu toàn đáng tin, lại rất trung thành với y, vì vậy Lâm Thanh Vũ mời hắn đến phủ tướng quân, tiếp tục lo việc nhà cho mình.
"Chuyện gì."
"Để chú ấy đến Bắc Cảnh tìm một nhóm người đáng tin, lan truyền tin đồn và một sự thật."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Tin đồn gì, sự thật gì."
"Đương nhiên là lời đồn Bắc Cảnh vương đang ôm quân riêng, lòng không phục rõ như ban ngày. Hắn muốn dẫn binh xuôi nam, trực tiếp chiếm lấy kinh thành."
Lâm Thanh Vũ không đồng ý: "Tin đồn như huynh chỉ có thể là tin đồn. Dù có truyền đến tai Hoàng đế, lão ta nhiều nhất cũng chỉ nghi ngờ một hai."
"Em nghe tôi nói xong sự thật kia đã."
Lâm Thanh Vũ nhẫn nại lại: "Huynh nói đi."
Cố Phù Châu nở nụ cười trên môi, dáng vẻ hóng hớt sắp có trò hay: "Sở dĩ Bắc Cảnh vương muốn phản, là vì Tĩnh Thuần quận chúa mà triều đình hòa thân cho hắn, là một thiếu niên."
Lâm Thanh Vũ sửng sốt: "--- Cái gì?"
Đại mỹ nhân lạnh lùng ngạc nhiên không chút che giấu, là một sự đáng yêu mà ngày thường không bao giờ thấy được, đôi mắt long lanh như ngậm nước trừng to, môi hồng không cần son cũng he hé, Cố Phù Châu nhìn chỉ muốn hôn.
"Năm Tĩnh Thuần vào cung trời xui đất khiến lại trở thành cung nữ, do được Tiêu Tranh bảo vệ nên thân phận không bị vạch trần. Người biết bí mật này chỉ có Tiêu Tranh và Thẩm Hoài Thức. Đương nhiên còn có độc giả bọn ta nữa." Cố Phù Châu kể ngắn gọn, "Sau này, Bắc Cảnh vương yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên, muốn cưới hắn làm Vương phi, hắn sống chết không chịu cũng là lo thân phận bại lộ, dẫn lấy họa sát thân."
Lâm Thanh Vũ chưa bao giờ nghe nói chuyện không hợp thói thường thế này: "Cung nữ là thân nam nhi, chuyện này sao có thể giữ bí mật nhiều năm như vậy? Mấy người trong cung đều ngốc hết rồi à?"
Cố Phù Châu nhún vai: "Đừng hỏi, hỏi nữa là cái kịch bản cần."
Lâm Thanh Vũ vẫn không thể tin được: "Có lẽ Bắc Cảnh vương đã biết từ sớm, nhưng tại sao lại không có động tĩnh gì?"
"Tính theo dòng thời gian, năm thứ hai Tĩnh Thuần được gả hẳn là Bắc Cảnh vương đã biết. Nhưng lúc đó hắn yêu Tĩnh Thuần, yêu rất sâu đậm, hắn có thể làm được gì nữa bây giờ, đương nhiên chỉ có thể lựa chọn tha thứ. Suy nghĩ vì đại cục, Bắc Cảnh vương không nói việc này cho kẻ khác, Tĩnh Thuần cũng vẫn mặc nữ trang trang điểm."
Lâm Thanh Vũ không nhịn được phải hỏi: "Sau một năm mới biết? Bọn họ không động phòng hay sao?"
"Ai nói thành thân là nhất định phải động phòng." Cố Phù Châu chua chát, "Chúng ta đã kết hôn hai lần rồi, không phải cũng chưa động phòng đấy sao. Bắc Cảnh vương người ta là chính nhân quân tử, không làm mà không có tình yêu."
Sau khi Cố Phù Châu nói vậy, Lâm Thanh Vũ chợt cảm thấy câu chuyện này cũng không có gì là không hợp lẽ thường. Quận chùa hòa thân đình chiến lại là một người đàn ông, đây hoàn toàn có thể là lý do để Bắc Cảnh tạo phản. Dù là Bắc Cảnh vốn không muốn tạo phản, thì sau khi triều đình biết chuyện này cũng sẽ cho rằng hắn có phản tâm. Kể từ đó, mối lo y chôn trong lòng Hoàng đế vừa hay có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Lâm Thanh Vũ suy tư hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Huynh đã sớm biết chuyện này, vì sao bây giờ mới nói cho ta biết?"
Cố Phù Châu hoàn toàn không cảm thấy mình có gì sai, còn nói đạo lý bằng giọng điệu ngả ngớn: "Cái gọi là núi trùm khe bọc ngờ không lối, liễu rậm hoa thưa lại có làng* - mấy chuyện thế này phải nói vào lúc thích hợp mới thú vị, sau khi nó làm em hoài nghi nhân sinh thì sẽ thấy tương lai rộng mở. Em không biết biểu hiện vừa rồi của em đáng yêu thế nào đâu," Cố Phù Châu vẫn còn chìm đắm, "Cả đời này chắc chỉ có một lần như thế." (Du Sơn Tây Thôn - Lục Du, thivien)
Lâm Thanh Vũ: "..."
"Còn nữa, ai nói không ai biết Thẩm Hoài Thức trốn ở đâu hả?" Cố Phù Châu cười đến hư hỏng, "Ta biết nè. Trong sách có để sau khi Thẩm Hoài Thức rời khỏi kinh thành sẽ đi đâu, tuy rằng cốt truyện có hơi thay đổi dưới sự can thiệp của ta và em, nhưng chỉ cần dựa theo con đường đó mà tìm, hẳn là có thể tìm ra manh mối."
Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Huynh cho rằng huynh lợi hại, muốn ta thưởng huynh đúng không?"
Cố Phù Châu nhận ra có gì đó không ổn, chớp chớp mắt: "Hả?"
Cố Phù Châu không chủ động nói manh mối quan trọng cũng không sao, nhưng còn dám giả vờ giả vịt trước mặt y, Lâm Thanh Vũ tức đến mức muốn hạ độc hắn, nhưng lại vì luyến tiếc không xuống tay được, thế là dứt khoát làm lơ hắn.
Cố Phù Châu nhận thức sâu sắc về lỗi lầm của bản thân, vừa ăn năn hối lỗi, vừa quỳ gối bên giường suốt đêm kể hết những gì mình nhớ trong "Không hiểu được người", ngay cả chi tiết Tiêu Tranh và Thẩm Hoài Thức lên giường sau khi tỏ lòng với nhau cũng không bỏ qua.
Hắn đang nói hùng hục thì bị Lâm Thanh Vũ lạnh lùng ngắt lời: "Sao huynh lại nhớ rõ cả những chi tiết này?"
Cố Phù Châu vô tội thở dài: "Ta cũng không muốn, nhưng tác giả viết vừa chi tiết vừa cường điệu, để lại một bóng ma rất lớn trong lòng ta. Phải biết rằng, ta của mười bảy tuổi còn không biết đàn ông yêu nhau thế nào, tác giả lại viết mấy ngàn chữ miêu tả Tiêu Tranh tìm được một ngọc thế tốt nhất, phối với hàng của mình chơi song long vào biển. Lúc đó biểu cảm của ta thế này -" Cố Phù Châu tiện tay cầm một quyển sách, mặt mũi nhăn lại một cục, miêu tả sinh động lại hoàn cảnh lúc đó, "Vậy cũng được hả? Vào không được đâu, ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy không vào được."
Thái dương của Lâm Thanh Vũ nhảy tưng tưng: ".... Đủ rồi, ngậm miệng lại."
Sau đó, Lâm Thanh Vũ phái Trương Thế Toàn đi Bắc Cảnh. Ở bên này, Cố Phù Châu chọn vài phủ binh đắc lực, đi theo con đường mà hắn đã định để tìm tung tích của Thẩm Hoài Thức.
Đảo mắt đã đến mười bốn tháng giêng, ngày mai là ngày hội tết Nguyên Tiêu.
Tết Nguyên Tiêu luôn là lúc kinh thành nhộn nhịp nhất trong năm. Bình thường trong kinh cấm đi lại ban đêm, sau khi trời tối bách tính không được ra ngoài. Trong thời gian tết Nguyên Tiêu, giờ giới nghiêm tạm thời được nới lỏng vì lễ hội đèn lồng.
Cố Phù Châu đã ở Đại Du được hai năm, nhưng chưa trải qua tết Nguyên Tiêu lần nào: "Ta nghe nói, tết Nguyên Tiêu với các em cũng tương đương với ngày hội cuồng hoan. Là thật à?"
"Cuồng hoan?" Lâm Thanh Vũ cười nhạt, "Nói vậy cũng không sai."
Đêm Nguyên Tiêu, lễ hội đèn lồng của Đại Du rất phổ biến. Đêm xuống, kinh thành là một biển đèn, lấp lánh như sao, đàn ca nhộn nhịp, phụ nữ đàn du. Trăng treo đầu ngọn liễu, hẹn người cuối hoàng hôn. Nữ tử khuê tú cũng có thể ra ngoài một chuyến, gặp gỡ nam tử lòng mình ngưỡng mộ trong dịp tết Nguyên Tiêu.
Nghe đến câu cuối cùng, Cố Phù Châu ngạc nhiên nói: "Thật hả? Ta còn tưởng người Đại Du bọn em sẽ không hẹn hò trước khi kết hôn, mấy chuyện trọng đại như hôn sự đều do cha mẹ quyết định."
Trong lòng Lâm Thanh Vũ khẽ động: "'Hẹn họ' nghĩa là gì?"
Cố Phù Châu kiên nhẫn giải thích với y, còn nhắc đến điển cố: "Em nhìn những chiếc thuyền lớn trên sông, chúng sẽ kéo theo thuyền nhỏ. Sau khi gần bờ, thuyền lớn ngập sâu trong nước khó cập bờ được, lúc này thuyền nhỏ sẽ dỡ hàng lên, vừa đi vừa về nương tựa lẫn nhau. Cho nên ở quê ta, 'hẹn hò' dùng để chỉ hai người yêu nhau nương tựa vào nhau, không thể tách rời. Nói theo cách các em, có lẽ là chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão."
Lâm Thanh Vũ nói một cách chậm rãi: "Nói vậy, 'hẹn hò' cũng là ý nghĩa của tình yêu?"
"Có thể hiểu như thế."
Lâm Thanh Vũ nhìn hắn đầy ẩn ý: "À."
Tác giả: Ủn ỉn đọc nguyên tác: Ông nội xem điện thoại ở tàu điện ngầm.iqg