BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI

Ngẫm lại những ngày đó quả thực như một giấc mộng, chẳng qua là khi tỉnh mộng thì lại không thấy cảm động.

. . .

Lúc Quý Kha đến, các minh tinh khác vẫn chưa đến, mấy người tới trước đều là những người nghiệp dư mới tham gia chương trình như cậu.

Địa điểm ghi hình là bãi đất trống ở gần biển

“Mọi người gần như là đến đông đủ rồi, các bạn tự giới thiệu với nhau trước đi, làm ơn nghiêm túc, cái này sẽ được cắt vào gameshow.” Nhân viên đưa cameraman tới.

“Trước tiên cho mọi người chuẩn bị một chút, các bạn có thể giới thiệu về chuyên môn và sở thích của bản thân.”

Một thanh niên có khuôn mặt trẻ con bước đến gần Quý Kha: “Xin chào, tôi tên Lục Dữ, là giáo viên mẫu giáo, xin hỏi, cậu là Thư Minh à?”

Quý Kha cười nhạt một tiếng rồi nói: “Không phải, tôi tên Quý Kha.”
“Nha,” Trong mắt cậu thanh niên có khuôn mặt trẻ con có chút thất vọng: “Hóa ra là không phải a, tôi đã nói rồi, Thư Minh làm sao có thể tham gia cái chương trình tạp kĩ này chứ.”

Những năm gần đây An Trừng đã đóng một số phim truyền hình và điện ảnh, độ nổi tiếng của cậu ta càng ngày càng cao, nhưng trên thực tế thì vẫn có một số người không phân biệt được cậu và cậu ta.

Quý Kha đeo kính mắt, khí chất lạnh lẽo hoàn toàn khác với An Trừng.

Có thể bởi vì sự xuất hiện của cậu tại chương trình mà có một số người sẽ nhận sai cậu.

Quý Kha gật đầu, nhìn về phía mấy người còn lại.

Bảy tài tử bao gồm cả cậu trên cơ bản đều đến đúng giờ.Từ ngoại hình đến tướng mạo của những người này đều khá ổn, giá trị nhan sắc cao cũng được coi lá cao, chỉ có điều so với các ngôi sao màn bạc khả năng có thể kém một chút ở trang phục, không được lộng lẫy như họ.
Nhân viên công tác vỗ vỗ tay một cái: “Được rồi, mọi người bắt đầu đi.”

“Chào mọi người, tôi tên là Tề Phóng, nghề nghiệp là bảo an, trước kia có tham gia quân đội bảy năm.” Tề Phóng cao nhất, vẻ ngoài săn chắc, cơ bắp trên cánh tay phồng lên, nhìn có vẻ là người hay tập thể hình.

“Được, người tiếp theo.” Cameraman gật đầu, nhân viên công tác liền gọi người tiếp theo.

Một thanh niên mặc Âu phục mang kính mắt đi lên tự giới thiệu chính mình: “Chào mọi người, tôi tên Trương Dực, nghề nghiệp của tôi là giáo viên, tôi dạy vật lý ở trường cấp ba Nam Hoa , sở thích là đánh cầu lông.”

Người giới thiệu cuối cùng là Quý Kha.

Khi thấy máy quay hướng về cậu, cậu chỉ nói: “Tôi tên Quý Kha.”

Trợ lý đạo diễn hơi mỉm cười: “Quý tiên sinh, ngài có thể nói nhiều hơn một chút.”
Vị thanh niên cuối cùng này là người có ngoại hình đẹp nhất trong làn tài tử này, hơn nữa tướng mạo lại giống một vị ngôi sao màn bạc khác, bọn họ dự định sẽ cho cậu thanh niên này nhiều cảnh quay hơn, sau đó chương trình này sẽ sẽ có nhiều mảng quảng cáo lớn hơn.

Quý Kha nhìn ống kính: “Chào mọi người, tôi tên Quý Kha, Quý trong quý tiết, Kha trong giấc mộng Nam Kha.”

“Chờ một chút.” Trợ lý đạo diễn không biết từ lúc nào đã lấy ra một bình nước trái cây.

“Quý tiên sinh, có thể làm phiền anh đọc lời thoại với nước trái cây này một lát được không?”

Quý Kha không nhận: “Thật xin lỗi, tôi không muốn nhận bất kỳ sự chứng thực nào.”

Trợ lý đạo diễn kinh ngạc nhìn Quý Kha, bình thường mà nói bất kì yêu cầu nào họ đưa ra với người nghiệp dư thì họ đều đáp ứng.

“Cậu suy nghĩ thêm một chút, cũng không phải là không có thù lao.”

“Xin lỗi, đó là vấn đề nguyên tắc.” Quý Kha lắc đầu.

“Vậy cũng được.” Trợ lý đạo diễn cũng không ép người quá đáng, dù sao cái chuyện tốt như vậy có khi là có người muốn tranh dành.

Tiếng gầm của ô tô vang lên.

Tổ đạo diễn nhấc loa hô to: “Tôn Hiểu đến rồi, nhanh đi chụp ảnh chiếc xe.”

Ngôi sao màn bạc vừa đến thì có vẻ như toàn bộ bầu không khí quay phim đã khác hẳn.

Tôn Hiểu là diễn viên, thường đóng vai hình tượng người kiên cường, hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn.

Cameraman nửa ngồi nửa quỳ trên đất chụp ảnh Tôn Hiểu từ trong xe đi ra.

Lần thứ nhất không xuống xe được, lúc xuống xe có chút bụi bay lên vì vậy nên anh ta lại lên xe đóng cửa rồi mới mở cửa xe đi xuống lần thứ hai.

Mấy người còn lại tiến đến gần xem làm sao có thể nịnh hót, Quý Kha lại cảm thấy có chú tẻ nhạt.

Quý Kha mở điện thoại di động lên, mấy cái tin nhắn liền nhảy ra.

Vân Cẩm: “Quý Quý, cậu ở đâu, tôi lập tức đến đó. A, cạnh biển, tôi đến rồi.”

Tiểu Lữ: “Sếp, chúng ta đã an toàn đến khách sạn, buổi trưa sau khi ăn xong, tôi dự định sẽ bồi tiếp Thái Tử Gia đến đấy cùng để cho anh cùng Vân Cẩm yên tâm làm việc.”

“Ừ.”

Sau khi Quý Kha trả lời lại tin nhắn liền nhìn về phía xa xa.

Cách đó không xa chính là biển.

Từng tầng từng tầng sóng biển cuốn tới, biển trời trong xanh, rất đẹp.

“Nhìn kìa, bên kia có người lướt sóng.”

Lúc Dữ không biết từ khi nào đã đi đến bên người Quý Kha, hắn chỉ tay về một phía.

Quý Kha nhìn sang, chỉ thấy có bóng người thấp thoáng trên biển khi sóng biển đang cuộn trào.

Sóng càng lúc càng lớn, một lúc sau cũng có mấy người lần lượt bơi trở lại cùng ván lướt sóng của mình, chỉ còn lại một người đang lăn lộn trêu đùa trong nước biển.

Một con sóng lớn dần dần bị cuốn lên rồi dạt vào bờ, thế nhưng người kia vẫn không có lên bờ.

Một nhân viên đang cầm máy ảnh thì thấy cảnh này, cậu ta nhanh chóng chĩa ống kính về phía người đó.

Làn sóng to lớn nhanh chóng đem thân ảnh kia cuốn vào, mọi người nhìn thấy cảnh này thì sợ ngây người.

Không nghĩ tới chính là ngọn sóng đó chuẩn bị hoàn toàn tát xuống thì có một bóng người hơi hơi cúi, vững vàng đứng trên ván lướt lao ra ngoài.

“Oa!” Lục Dữ huýt sáo: “Thật là lợi hại.”

Quý Kha nhìn chằm chằm bóng dáng dưới biển.

Làm sao cậu lại cảm thấy, có chút quen mắt.

“Chú thật là lợi hại!”

Bên cạnh bãi biển không biết lúc nào đã xuất hiện một đứa bé, vóc dáng rất thấp, còn không đến thắt lưng của người lớn.

Khuôn mặt tinh xảo to bằng lòng bàn tay bị hun tới đỏ dưới ánh nắng mặt trời, thế nhưng bé trai lại không quan tâm chút nào, lại hưng phấn nhìn nam nhân lướt sóng trở về, hai cái tay nhỏ đập vang bành bạch.

Lâm Chi Đạo đưa khăn tắm không khỏi liếc mắt nhìn.

“Đứa nhỏ từ đâu tới?”

Một vùng nơi này đều là bãi biển riêng, nước biển khá là trong, trên đất có rất nhiều vỏ sò cùng san hô.

Ngoại trừ vùng phụ cận có một tổ chương trình ghi hình chương trình tạp kĩ thì gần như chỉ có mấy người lướt sóng là bọn họ.

Lâm Chi Đạo nhìn đứa nhỏ bỗng nhiên có chút khϊếp sợ.

Đứa trẻ này nhìn chung thì ngũ quan đẹp đẽ, thế nào mà nó cùng Phó Thời Văn lúc còn bé giống nhau vậy?

Lâm Chi Đạo chơi với Phó Thời Văn từ nhỏ, rất ấn tượng với ngoại hình của Phó Thời Văn lúc đó, anh ta ngạc nhiên trợn cả mắt lên: “Phó Thời Văn, đây không phải là con cậu à?”

“Lăn.” Phó Thời Văn từ tốn nói.

Phó Thời Văn lấy khăn lau khô tóc, nhìn về phía cậu bé, đúng thật là có hơi quen mắt, như là đã gặp nhau ở chỗ nào.

Quý Nhuyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, dưới ánh mặt trời rực rỡ dường như có những vì sao lấp lánh, cậu bé vui vẻ nói: “Chú! Chú không nhỡ cháu sao, lần trước ở sân chơi chú đã giúp cháu.”

Phó Thừa Văn nhớ rằng lần trước anh đi F thị quả thực có gặp một đứa trẻ.

“Nhóc sao lại ở chỗ này?”

Quý Nhuyễn Nhuyễn rũ mắt, lông mi dày và dài, gốc lông mi vắt vào nhau như một cái chổi nhỏ, nhóc con thì thào: “Chú Lữ đưa cháu đi chơi, nhưng cháu lại bị lạc, sau đó cháu nhìn thấy chú, vì vậy cháu liền đến thôi ạ.”

Dưới ánh nắng, khuôn mặt của đứa trẻ ửng hồng.

“Cho tôi mượn cái mũ.” Phó Thừa Văn đột ngột nói với Lâm Chi Đạo.

Lâm Chi Đạo cởi mũ: “làm gì?”

Phó Thời Văn lấy chiếc mũ rồi đội lên đầu cậu bé.

“Cảm ơn chú!” Cậu nhóc vui mừng mà nhìn Phó Thời Văn.

Lâm Chi Đạo sách một tiếng: “Phó cẩu, đoạt mũ của tôi rồi ân tình với đứa nhỏ hả?”

Phó Thời Văn không phản ứng lại anh ta, cầm lấy một bình nước khoáng vặn ra đưa cho người bạn nhỏ: “Khát không?”

“Có.” Đứa nhỏ gật đầu, cầm lấy bình nước rồi uống.

Phó Thời Văn lại vặn ra một bình.

Hai người một lớn một nhỏ đứng bên cạnh bãi biển, động tác ăn ý đến kỳ lạ.

Lâm Chi Đạo nhìn một màn này, thật sự là rất khó để làm cho người ta không hoài nghi a.

“Chú ơi, chú có thể dạy con cái vừa rồi không!” Quý Nhuyễn Nhuyễn liền tò mò nhìn về ván lướt sóng của Phó Thời Văn.

Phó Thời Văn tháo ván lướt sóng xuống: “Muốn chơi không?”

“Có.” Quý Nhuyễn Nhuyễn gật đầu như gà mổ thóc.

Phó Thời Văn lại nói: “Không được, con còn quá nhỏ, không thể chơi.”

Quý Nhuyễn Nhuyễn có chút thất vọng nhìn anh đẩy ván lướt sóng xuống biển.

Lâm Chi Đạo tiến đến nói: “Bạn nhỏ, chú mang con đi chơi a, con tên là gì?”

Quý Nhuyễn Nhuyễn đáp lại: “Nhuyễn Nhuyễn.”

“Nhuyễn Nhuyễn?” Lâm Chi Đạo liếc mắt nhìn Phó Thời Văn, đây là đặt cái tên kiểu gì cho đứa nhỏ đây.

Con trai sao có thể gọi là mềm mại?

(Nhuyễn Nhuyễn là mềm mại đó ạ.)

Lâm Chi Đạo khom lưng, rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm Quý Nhuyễn Nhuyễn, nhỏ giọng hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn, con nói nhỏ cho chú biết, người bên kia có phải là ba ba con không?”

“Không phải.” Quý Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc