BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI

“Cũng không có quan hệ gì hết dù sao, số lần tôi gặp cậu ta cũng không nhiều lắm.”

Đôi mắt đen nhánh của Phó Thời Văn nhìn Qúy Kha, trong mắt hiện lên một chút ảm đạm.

Ngay sau đó, khuôn mặt của Qúy Kha hơi cười lên một chút, mỉm cười với anh: “Vào trong đi, đừng đứng ở cửa nữa.”

Thật sự đã rất lâu rồi, Phó Thời Văn chưa nhìn thấy cậu cười, anh nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Lâm Du nên có chút ngây dại, nhưng vẫn nhanh chân bước vào phòng theo Lâm Du.

Qúy Kha đi đến mép giường thì ngồi xuống, cậu hơi mấp máy môi: “Phó Thời Văn, thời gian vẫn còn sớm, anh có nghĩ chúng ta nên làm chuyện gì đó không?”

Phó Thời Văn nhìn chằm chằm Qúy Kha, chớp chớp mắt.

Làm chuyện gì đó?

Ngón tay Qúy Kha đặt lên cúc áo sơ mi đầu tiên của cậu, tháo cúc ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không nghĩ đến sao?”
Phó Thời Văn nhìn chằm chằm cúc áo sơ mi vừa cởi ra kia, phía bên trong lấp ló một vùng xương quai xanh xinh đẹp. Nhìn thấy vậy, hô hấp của anh như dừng lại mất mấy giây,

Anh nghĩ, có lẽ anh đang nằm mơ.

Nhưng mà, dù sao Phó Thời Văn cũng không phải là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, bây giờ, anh có chút không rõ, Qúy Kha đang làm hành động gì.

Cũng không hiểu nổi nguyên nhân Qúy Kha làm hành động kia.

Qúy Kha cúi đầu, ngón tay trắng nõn lại tiếp tục mở nút ái, tiếp đó là đến quần.

Cậu cũng không biết, không hiểu tại sao, thời điểm tháo cúc quần lại có chút khó khăn, chính cậu cũng có chút khẩn trương.

Cậu thử hai lần, vẫn không được, nên đành từ bỏ. Lại nhìn về phía Phó Thời Văn: “Phó Thời Văn, anh muốn cứ đứng mãi như vậy sao?”

Cúc áo sơ mi đã mở hết, lộ ra làn da của Qúy Kha. Da cậu rất trắng, giống y như màu trắng của sữa bò, làm người khác không nhịn được muốn để lại một chút dấu vết ám muội.
Hô hấp Phó Thời Văn dồn dập, máu cả người như đang sôi trào lên. Anh liếʍ láp cánh môi khô khốc của mình, cố gắng kiềm chế lại suy nghĩ đang nhen nhói trong đầu: ‘A Du, em xác định muốn như vậy sao?”

Qúy Kha nhíu màu: “Không cần đứng đó mãi đâu, mau lại đây giúp em cởϊ qυầи đi.”

Đứng đó mãi?

Nhìn vành tai Qúy Kha đang đỏ rực, Phó Thời Văn nhướng mày, bây giờ, anh còn có thể nói gì nữa.



Cả hai người đã mấy năm không chạm vào nhau, bây giờ lại được chạm vào, vẫn y như cũ, cực kỳ hòa hợp.

Thời điểm bây giờ, làm cho bọn họ cực vui vẻ.

Từ buổi chiều đến tận buổi tối, đến tận khi bên ngoài cửa, bầu trời đã tối đen như mực, bọn họ mới dừng lại.

Qúy Kha cực kỳ mệt mỏi, đến cả đầu ngón tay cũng không muốn động đậy,

Phó Thời Văn ôm cậu vào lòng, cẩn thận tắm rửa cho cậu.
Lúc cả hai người tắm rửa sạch sẽ, Phó Thời Văn ôm Qúy Kha ngồi trên giường.

Hai người cùng đắp chung một cái chăn, giờ phút này, hai người họ thật giống như đôi tình nhân đang trải qua thời kỳ mặn nồng, ngọt cháy. Mà cũng lại giống như một đôi vợ chồng già, đang thoải mái tận hưởng những giây phút bên nhau.

Đúng lúc này, bụng Qúy Kha lại réo lên.

Sau lần trước vì bị đau bao tử mà vào bệnh viện, cậu liền để bản thân không bao giờ được đói bụng, nếu đói bụng thì bụng cậu sẽ rất đau.

“Đói bụng sao?”

Phó Thời Văn rút di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

“A Du, em muốn ăn cái gì?”

Qúy Kha nghĩ một chút, rồi nói: “Xương sườn với cá.”

“Được.”

Phó Thời Văn nói lại với đầu dây bên kia: “Đem lên đây canh sườn, cùng cá hấp, chuẩn bị nhanh rồi đem lên.”



Người Phó Thời Văn gọi điện thoại chính là Lâm Chi Đạo.

Quan ăn của Lâm Chi Đạo ở thành phố A rất có danh tiếng, mà trên cơ bản, những người đến đây đều là khách quen.

Quán ăn của Lâm Chi Đạo là quán ăn gia đình, không có biển hiệu, cũng không có thực đơn, rất có tính bảo mật. Mà khách khứa đến đây cũng đều là khách quen, các món ăn cũng được dựa theo mùa, mùa nào thức ấy mà chế biến, dựa vào kinh nghiệm lâu năm mà tạo ra các hương vị mà nhà khác không làm được.

Trùng hợp, mấy hôm nay có một hội nghị quan trọng ở thành phố A, quán cũng được giới thiệu với không ít người có địa vị.

Tuy mấy ngày ngay anh ta rất bận, nhưng lúc nhận được điện thoại của Phó Thời Văn, Lâm Chi Đạo vẫn tự mình xuống bếp, tự tay làm rồi đóng gói đồ ăn, nhân lúc vẫn còn nóng, tự lái xe đem đến.

“Phó cẩu, tự nhiên gọi điện thoại đến đòi đồ ăn, lần sau nhớ đặt trước.” Lâm Chi Đạo mệt đến mức thở hồng hộc.

Phó Thời Văn mặc áo tắm dài, đứng ở cửa cầm đồ ăn: ‘Cảm ơn, lần sau sẽ đặt trước.”

“Vì một tiếng cảm ơn này của cậu, mà tôi chạy tới chạy lui tận hai giờ liền.”

Lâm Chi Đạo xoa xoa mồ hôi trên trán, trong mắt anh ta có vài phần thăm dò cùng tò mò: “Phó cẩu, sao đòi tận 2 phần đồ ăn, cậu ăn cùng ai thế?”

Nói xong, anh ta không nhịn nổi tò mò, cố gắng thò đầu vào trong xem là ai.

Phó Thời Văn giật mình, dùng chính cơ thể mình chặn ánh mắt Lâm Chi Đạo lại.

Lâm Chi Đạo bị Phó Thời Văn chặn, chỉ thấy được trên sàn vẫn đang vương vãi quần áo.

Đây là khách sạn, ai cũng biết bên trong đã xảy ra cái gì.

“Cuối cùng cũng khai trai à?” Lâm Chi Đạo dựa lưng vào cửa, không nhịn được mà vui tươi, hớn hở hỏi.

Mấy năm nay, dáng vẻ Phó Thời Văn làm anh ta không khỏi đau lòng.

“Phó cẩu, bữa cơm này tôi mời cậu. Khi nào rảnh thì mang anh dâu đến đây tôi nhìn cho, tôi sẽ vì hai người các cậu mà xuống bếp. Khách khứa ăn qua rồi, ai cũng khen ngon.”

Phó Thời Văn gật đầu: ‘Nếu có cơ hội, chắc chắn sẽ đến.”

Cái gì gọi là nếu có cơ hội? Lâm Chi Đạo không khỏi cảm thấy lạ.

Phó Thời Văn còn chưa lấy được người, đã lôi người ta lên giường rồi?

Thật là lạ. Nhưng mà, nhìn dáng vẻ Phó Thời Văn rất nghiêm túc.

Phó Thời Văn đóng cửa lại, cầm đồ ăn đem đến.

Qúy Kha vẫn đang nằm trên giường, mặt gối mềm mại đang gối dưới đầu, mấy sợi tóc đen nhánh rũ xuống mắt. Hai mắt cậu đang nhắm nghiền, lông mi dày như chiếc bàn chải nhỏ, ngũ quan tinh xảo, lại còn ngoan ngoãn làm người khác nhìn đến không rời mắt nổi.

“A Du, ăn cơm thôi.” Phó Thời Văn nhẹ giọng nói.

Qúy Kha mở mắt, đập vào mũi cậu là mùi thơm của thức ăn.

Lúc này, trên bàn đã bày đầy thức ăn, mỗi món đều có hương sắc vị đầy đủ.

Cậu biết Lâm Chi Đạo, người được Phó Thời Văn coi là bạn không nhiều lắm, mà Lâm Chi Đạo chính là một trong số đó.

So với Qúy Kha chỉ biết làm một ít đồ ăn ở nhà, thì tay nghề của Lâm Chi Đạo đỉnh hơn nhiều. Đời trước của nhà anh ta là ngự trù trong hoàng cung, mà sau này, bản thân anh ta cũng là đầu bếp chuyên nghiệp. Cũng đã là gia đình có tiếng, thời trước nổi danh bậc thầy nấu ăn, lấy trù nghệ đi thi đấu, cũng phải được giải thưởng lớn.

Qúy Kha cũng đã được ăn đồ ăn anh ta nấu một lần. Nhưng mà, lúc ấy, cái gì Qúy Kha cũng không biết, chỉ đơn thuần cảm thấy, đồ ăn rất ngon.

Trên bàn đang bày mấy đĩa đồ ăn, cũng không trang trí hoa lệ, nhưng màu sắc với hương vị vẫn y như cũ, cực kỳ mê người.

Qúy Kha đã một ngày không ăn gì, lại vận động lâu như vậy, đã sớm đói đến mức lưng với bụng dán vào nhau.

Cậu cầm chiếc đũa, bắt đầu ăn cơm.

Phó Thời Văn ăn một lúc liền không ăn nữa, vẻ mặt chăm chú nhìn Qúy Kha ăn cơm, giống như thể, nhìn Qúy Kha ăn cơm còn thích hơn là ăn những món ăn trên bàn.

“Anh không ăn sao?” Qúy Kha ngẩng đầu, phát hiện Phó Thời Văn lại không động đũa.

“Em ăn trước đi.” Những ngón tay thon dài của Phó Thời Văn chống cằm, nhìn cậu cười cười, đôi mắt đen nhánh kia chứa đựng một chút ý tình không nói rõ được.

Qúy Kha ngẩn người một chút, nhưng vẫn cúi đầu ăn cơm.

Sức ăn của cậu không lớn, lúc Qúy Kha ăn xong, vẫn còn thừa lại không ít.

Phó Thời Văn cầm lấy chiếc đũa, đem đồ ăn còn lại ăn hết toàn bộ, một chút cũng không thừa.

Qúy Kha thì đang xem xét tình hình chuyến bay, hiện tại, chuyến bay vẫn chưa thể cất cánh được.

Ngoài cửa, mưa vẫn đang rơi, thời tiết cũng vẫn rất âm u.

Nhìn dáng vẻ này, có lẽ còn lâu mưa mới có thể dừng lại được.

Hứa Thuần vừa làm phẫu thuật xong, gọi điện tới.

“A Du, em vừa phẫu thuật xong, anh đang ở đâu thế?”

“Ở khách sạn.”

“Ở cùng Phó Thời Văn?”

“Ừ.”

Đầu bên kia, Hứa Thuần trầm mặc hai giây: “A Du, hai người ở cùng nhau chắc chắn sẽ rất nhàm chán, tí em sẽ qua.”

“Được.”

Phó Thời Văn hỏi: ‘Ai gọi điện vậy?”

“Hứa Thuần.” Qúy Kha buông điện thoại “Em ấy nói, tí nữa sẽ đến đây.”

Phó Thời Văn nhíu mày: “Nó đến đây làm gì?”

“Sợ chúng ta nhàm chán.” Qúy Kha trả lời đúng sự thật.

Phó Thời Văn nhìn Qúy Kha.

Qúy Kha lại nói: “Lâu rồi không gặp A Thuần, muốn trưa ăn cùng nhau một bữa. Hai ngày nữa em phải về F thị rồi, cho nên muốn cùng em ấy nói chuyện một chút.”

Môi mỏng của Phó Thời Văn hơi mấp máy, thế là, Lâm Du vẫn phải về sao?

Anh ta không rõ, vì lý do gì, Lâm Du lên giường cùng anh, bây giờ, giữa hai người là mối quan hệ gì?

Hơn nữa, sao anh lại có cảm giác, ở trong lòng Lâm Du, anh còn không bằng Hứa Thuần?



Phó Thời Văn mở cửa, nhìn thấy Hứa Thuần đang ôm một bó hoa, vẻ mặt anh cực kỳ xấu,

Đến thì đến, còn đưa hoa làm gì?

Hứa Thuần coi như không nhìn thấy vẻ mặt của Phó Thời Văn, cậu ta nhớ rõ, Phó Thời Văn còn chưa mua hoa tặng Lâm Du bao giờ, đây là chính miệng Lâm Du nói.

Cậu ta khách khí nói một tiếng cảm ơn với Phó Thời Văn, sau đó cười đi vào phòng.

Trong phòng đã được thu dọn cẩn thận, chăn trên giường cũng được gấp gọn gàng, sạch sẽ, trên mặt đất cũng k còn quần áo vứt bừa bộn.

Người ngoài bước vào, hoàn toàn không nhìn ra, trong phòng này đã phát sinh cái gì.

Hứa Thuần đen đóa hoa bách hợp trong tay đưa cho Qúy Kha: “Nãy đi ngang quan cửa hàng hoa, mới nhớ anh rất thích hoa bách hợp, thế nên thuận tay mua một bó.”

Thực ra cũng không phải thuận tay, mà là Hứa Thuần đi ra cửa hàng bán hoa chọn, cậu ta vẫn luôn cảm thấy, hoa bách hợp rất thích hợp với Lâm Du.

Bình luận

Truyện đang đọc