BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI

“Xin lỗi, phiền tránh đường một chút đi.”

Qúy Kha quay lại.

Triệu Dương Hi nhìn thấy những bước đi loạng choạng của Qúy Kha liền nhận ra cậu đã say rồi.

“Qúy tổng, để tôi giúp anh quay lại.” Triệu Dương Hi tiến lên đỡ Qúy Kha.

“Không, tôi có thể tự mình đi.” Ai biết Qúy Kha suýt chút nữa va vào cửa.

Triệu Dương Hi cười chế nhạo: “Quý tổng, để tôi giúp anh.”

“Dương Hi tại sao ra ngoài lâu như vậy chưa trở lại?”

Một người đàn ông mập mạp bước đến, anh ta là Tôn Bằng, đại diện mới của Triệu Dương Hi, của Tinh Quang.

“Người này là ai? Trông anh ta sao lại đẹp đến vậy, làm sao mà tôi chưa thấy qua?”

Tôn Bằng nhìn người đàn ông trong tay Triệu Dương Hi, ngoại hình anh ta thật không tồi, nếu đưa anh ta vào làng giải trí thì sẽ nổi đình nổi đám, những ông chủ lớn đều thích mấy người như thế này.
Nhưng mà, Triệu Dương Hi lại cười nói: “Anh Tôn, anh nói đưa anh ấy trở lại phòng rượu, các ông chủ sẽ thích sao?”

Tôn Bằng hai mắt sáng lên: “Đương nhiên, đây là bằng hữu của cậu?”

“Ừ.” Triệu Dương Hi nhìn chằm chằm Qúy Kha và gật đầu: “rất thân thiết.”

Lần này có dịp đến thành phố A, Tôn Bằng đặc biệt chọn vài người mới xinh đẹp từ công ty để tháp tùng ông chủ, nhưng ông chủ có vẻ không hài lòng lắm với những người được chọn.

Tôn Bằng suy nghĩ hai giây, sau đó nhìn về phía Triệu Dương Hi: “Cậu có chắc không sao chứ?

Triệu Dương Hi cười nói: “Anh Tôn, người không sao, anh ấy đang trong bộ dạng này. Anh xem, anh ấy say quá rồi, chẳng phải chỉ muốn leo lên vị trí C sao.”

Lúc này, Qúy Kha đang mơ mơ màng màng, cảm thấy có người đang giúp mình nới lỏng cà vạt.
Quý Kha nghĩ đó là Tiền Vũ.

“Tiền Vũ, tôi đã uống quá nhiều rồi, cậu nói với ông Vương tôi sẽ quay trở lại và gặp mặt uống rượu với ông ấy sau.”

Triệu Dương Hi bỏ kính của Qúy Kha xuống, không ngờ Qúy Kha lại còn trông đẹp hơn lúc đeo kính, không có vẻ ngoài khó chịu thường ngày, trên người một chiếc áo sơ mi trắng đã thực sự càng đẹp.

Đem đến tay mấy ông chủ kia, thực sự là có chút luyến tiếc.

Triệu Dương Hi đặt Qúy Kha xuống giường, khẽ chạm vào mặt Quý Kha, thở dài.

“Qúy tổng, anh thực sự khiến tôi bất ngờ. Không ngờ anh lại có một gương mặt như vậy.”

Qúy Kha cảm thấy rất nóng, có thứ gì đó đè lên khiến cậu khó chịu, không thở được, cậu cau mày và nói nhẹ nhàng: “Nóng quá.”

Giọng nói quyến rũ như mèo con, bộ dáng hiện tại không giống thường ngày lãnh đạm, Triệu Dương Hi nghe được liền có phản ứng.
Nhớ lại lúc trước Qúy Kha luôn tỏ vẻ thờ ơ cao cao tự đại với anh ta, trong lòng Triệu Dương Hi ôm một ngọn lửa căm ghét, thật sự muốn cởϊ qυầи áo của Qúy Kha ra mà đè lên người cậu.

Tôn Bằng tát anh một cái: “Triệu Dương Hi, cậu cút đi, lần sau nếu cậu muốn chơi tôi sẽ để cậu chơi, nhưng lần này là ông chủ dùng trước.”

Triệu Dương Hi tỉnh táo lại, nở nụ cười: “Anh Tôn, anh đi trước, tôi rửa tay xong sẽ tới ngay.”

“Cậu nhanh tay nhanh chân lên.” Tôn Bằng đi ra ngoài.

Sau khi Tôn Bằng rời đi, Triệu Dương Hi lấy điện thoại di động ra, đặt ở góc khuất phía sau TV, bật chế độ camera lên, hướng về phía giường.

Anh ta nghiêng người, vỗ vỗ lên khuôn mặt xinh đẹp của Qúy Kha: “Lần này anh chết chắc rồi.”

Qúy Kha đang nằm trên giường, thật hiếm khi có dịp cậu uống rượu say như vậy.

Đầu cậu nặng trĩu, nhưng lại cảm giác rất nhẹ, cảm giác choáng váng như đang lơ lửng trên mây, cảm giác như đang rơi vào một đám sương mù.

Qúy Kha đã ra ngoài quá lâu, Tiền Vũ đã gửi WeChat cho cậu nhưng không thấy hồi âm, anh ta cũng đã bí mật gọi vài cuộc nhưng không được.

Tiền Vũ hơi lo lắng cho Qúy Kha, anh ta biết tửu lượng của Qúy Kha chỉ chống được vài ly rượu.

Tuy nhiên, ông Vương lại liên tục lôi kéo anh ta, để anh ta tiếp rượu ông ta.

Sau khi cùng ông Vương uống vài ly rượu, cuối cùng Tiền Vũ cũng không thể ngồi yên, kiếm cớ ra ngoài tìm Qúy Kha.

Có điều Tiền Vũ không ngờ rằng anh ta không tìm thấy Qúy Kha, mà thay vào đó anh lại gặp đạo diễn Lý đang có phần say xỉn.

Đạo diễn Lý bước ra từ một căn phòng khác, trong tay là một thanh niên trẻ, đẹo, hai người cùng âu yếm nhau trên hành lang.

Đạo diễn Lý đã kết hôn và có con từ lâu, con gái út đang học cấp 3. Ở trước mặt người ngoài, ông ta trông như một người chồng, người cha tốt.

Nếu Tiền Vũ nhớ không lầm, thanh niên trong tay ông ta là một người mới vừa ra mắt, người của Tinh quang Entertainment.

Tôn Bằng đang hút thuốc ở cách đó không xa, vừa nhìn thấy Tiền Vũ liền niềm nở chào hỏi: “Chà, người đại diện, đã lâu không gặp.”

Tiền Vũ cau mày liếc Tôn Bằng.

Tôn Bằng thường dẫn người mới đến dự tiệc tối của sếp lớn, anh ta đã từng nghe qua những chuyện bẩn thỉu của Tôn Bằng, nhưng thực sự không ngờ lại có thể trắng trợn như vậy.

Tiền Vũ phớt lờ Tôn Bằng rồi quay người rời đi.

Tôn Bằng giễu cợt: “Thật là xấu tính a.”

Sau khi Tiền Vũ vào nhà vệ sinh và đi ra vẫn không tìm thấy Qúy Kha nên tiếp tục gọi cho Qúy Kha, một lúc sau thì thấy cậu trả lời bằng một tin nhắn trên WeChat.

“Tôi về đây.”

Lúc này Tiền Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ngủ sớm đi, ngủ ngon, Qúy tổng.”



Triệu Dương Hi đã định đi, nhưng lại nghe thấy điện thoại của Qúy Kha đổ chuông.

Vì vậy, anh ta lấy điện thoại di động từ túi của Quý Kha, nhìn ID người gọi là Tiền Vũ đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại.


Triệu Dương Hi đã làm việc trong công ty của Qúy Kha được vài năm, anh ta biết rằng Qúy Kha không thích tham gia vào phòng rượu, hay nói cách khác, mỗi khi Qúy Kha tham gia vào phòng rượu thì sẽ luôn có Tiền Vũ đi cùng.

Nếu xử lý không tốt, không chừng Tiền Vũ có thể đến kiểm tra và phát hiện mọi chuyện.

Vì vậy, Triệu Dương Hi đã mở điện thoại của Qúy Kha với tính năng nhận dạng khuôn mặt và gửi một tin nhắn cho Tiền Vũ.

Sau khi nhận được câu trả lời của Tiền Vũ, Triệu Dương HI đặt điện thoại xuống, nhìn về hướng TV, khóe miệng lại nhếch lên.

Miễn là anh ta có được video của Qúy Kha, thì anh ta có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn.

Tôn Bằng đã đứng đợi bên ngoài thang máy rất lâu mới thấy Triệu Dương Hi xuống.

“Sao lại chậm như vậy?” Tôn Bằng nheo mắt nhìn Triệu Dương Hi.

“Tôn tổng, anh coi thường tôi.” Triệu Dương Hi nhìn anh ta một cái.

“Nếu tôi xuống tay, liệu thời gian ngắn như vậy có kịp không?”

Tôn Bằng bật cười: “Tốt hơn là không nên, tôi nghe nói vị đại gia kia nổi tiếng kén chọn.”

Tôn Bằng lại đưa Triệu Dương Hi trở lại phòng rượu.

Tại thời điểm này, những người giàu đang chơi bài bên trong, và những kẻ lớn đang vây quanh những ngôi sao nhỏ.

Một trong những ngôi sao nhỏ đang ngồi trên đùi người đàn ông lớn, trên tay run rẩy cầm một tấm thẻ, bàn tay của người đàn ông lớn không biết chạm vào đâu, khiến ngôi sao nhỏ đỏ bừng mặt, suýt chút nữa không cầm được thẻ.

Những người khác thấy vậy thì không nói chỉ nở nụ cười ở khóe miệng.

Chỉ có người đàn ông cao lớn của thành phố A, ngồi một mình, quần tây trắng, áo sơ mi sạch sẽ không dính một chút bụi, quần tây thẳng tắp, lịch lãm và quý phái, tay cầm thẻ bài trắng nõn, thướt tha, hờ hững liếc nhìn người đối diện, khẽ nhíu mày.

“Anh Phó, có phải anh chán quá không, hay là để em cho bọn họ ra ngoài?” Tần Diệu nhìn ra được vẻ không hài lòng trên gương mặt của Phó Thời Văn, anh ta đã đi theo Phó Thời Văn hồi lâu nên rất hiểu.

Tần Diệu vốn là người ở thành phố F. Trong những năm đầu tiên của sự nghiệp, anh ta đã có kinh nghiệm làm việc trong một công ty con ở thành phố A. Chỉ trong những năm gần đây, anh mới trở lại thành phố F để tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.

Phó Thời Văn đặt tấm thẻ trên tay xuống: “Đã muộn rồi, tôi về khách sạn nghỉ ngơi.”

Phó Thời Văn trầm giọng nói xong, đứng dậy rời khỏi cuộc vui.

Tôn Bằng bước đến bên cạnh Tần Diệu, nói nhỏ: “Anh Tần, đừng lo lắng, mọi chuyện đã an bài.”

Tần Diệu nhìn về phía Tôn Bằng có cái mặt to như cái mẹt, sắc mặt hơi thay đổi, anh ta mỉm cười nhìn tiểu minh tinh trong tay, tiểu minh tinh hiểu chuyện liền rời đi.

Sau khi ngôi sao nhỏ rời đi, giọng điệu của Tần Diệu càng trở nên lạnh lùng hơn: “Anh sắp xếp cái gì?”

Tôn Bằng không đoán ra được tính cách của Thái tử, anh ta nói nhỏ: “Tôi đã sắp xếp cho một người giống như An Trừng, đảm bảo có thể làm cho Phó tổng hài lòng.”

Tần Diệu nhìn chằm chằm Tôn Bằng, vẻ mặt càng ngày càng lạnh: “Ai kêu mày tự mình quyết định?”

Tôn Bằng hoàn toàn không hiểu ý của Tần Diệu.

Trước khi đến đây, anh ta đã thăm dò cụ thể về Phó Thời Văn, nghe nói người đàn ông giàu có đó đã từng cùng An Trừng lớn lên thâm chí bên cạnh từng có một người giống hệt An Trừng.

Bên ngoài đồn đại vì thấy bên cạnh Phó tổng đã có người mới nên sau khi An Trừng quay lại đã giận dữ rời bỏ Phó tổng, đến nay Phó Thời Văn vẫn chưa dứt ra khỏi mối quan hệ này mà còn không thể có được tình yêu của An Trừng.

Vốn dĩ Tôn Bằng đã tìm được vài người mới xinh đẹp nhưng đại gia không thích, không ngờ Triệu Dương Hi lại tình cờ cử một người giống An Trừng đến, đó là lý do Tôn Bằng có kế hoạch này.

Vốn dĩ anh còn tưởng Tần Diệu sẽ khen anh làm việc tốt, nhưng không ngờ biểu hiện của Tần Diệu lại nằm ngoài dự đoán.

“Anh Tần, Phó tổng vất vả mãi cuối cùng cũng tới thành phố F. Chúng ta vốn là chủ nhà, không thể tiếp đãi anh ấy không tốt, cho nên tôi...”

Tần Diệu giống như sắp bị Tôn Bằng chọc cho phát điên, nếu không phải Tôn Bằng có năng lực kinh doanh tốt, xử lý được mấy mảng xám thì Tần Diệu đã đá anh ta từ lâu rồi.

“Đồ con lợn ngu ngốc.”

Mấy năm nay không ít người đã thử loại ý tưởng quanh co này, muốn lấy lòng với Phó Thời Văn, nhưng kết quả duy nhất là không thể cướp được cơm.

Bình luận

Truyện đang đọc