BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI

Anh ta nhếch miệng cười nói: "À, mấy năm không gặp, bản lĩnh gớm nhỉ."

Quý Kha lạnh lùng nhìn anh một cái, xoay người đi về một hướng khác.

Bạch Việt ôm tay nhìn bóng dáng Quý Kha, mãi đến khi Quý Kha biến mất ở cửa sân bay, mới lấy điện thoại ra gọi.

"Điều tra một người cho tôi, tên là Quý Kha, tôi muốn tư liệu chi tiết của cậu ta."

Vương Dịch ra đi ra từ toilet, "Anh Việt, chúng ta đi thôi."

"Ừ."

Bạch Việt cất điện thoại đi, lộ ra một nụ cười.

Lần này đến thành phố F, thu hoạch được nhiều thứ thật.

....

Không biết có phải cuộc sống phải có một khoảng thời gian không suôn sẻ, thời gian tiếp theo sẽ suôn sẻ không.

Vài tuần sau khi Quý Kha trở lại thành phố F, gió yên sóng lặng, cuộc sống lại lần nữa đi vào quỹ đạo.

Vân Cẩm nghiêm túc đóng phim, Quý Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn ở trường, bộ phim do Tiểu Vũ chuẩn bị cuối cùng cũng được lên sóng.....
Tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt.

Quý Kha đi làm về.

Quý Nhuyễn Nhuyễn đang làm bài tập luyện chữ thư pháp, Vân Cẩm ngồi trên sô pha chơi trò chơi.

Trong khoảng thời gian này Quý Kha mời một dì giúp việc mới, kỹ thuật nấu nướng của dì ấy rất tốt, có đôi khi Quý Kha về trễ, hai người Vân Cẩm và Nhuyễn Nhuyễn chờ cậu trở về ăn cơm.

Khi ăn cơm, Vân Cẩm đột nhiên nói: "Quý Quý, nhà bên cạnh chuyển đến một hộ gia đình mới, là một đôi vợ chồng trẻ, cô vợ là mỹ nữ vô cùng xinh đẹp."

Nhà hiện tại Quý Kha đang ở trong thành phố, nhà bên cạnh để trống đã lâu, từ lúc họ chuyển đến đây vẫn chưa từng thấy có người nào đến ở, hẳn là do chủ của nó mua để đầu tư.

"Cậu gặp rồi à?" Quý Kha cũng không tò mò, thuận miệng hỏi một câu.

“Không phải tôi gặp, là Nhuyễn Nhuyễn gặp."
Quý Nhuyễn Nhuyễn gật đầu, "Dì ấy xinh lắm, làn da trắng y như tuyết, tóc dài ơi là dài, mắt tròn tròn, môi hồng hồng."

Quý Kha:……

“Ha ha,” vân cẩm nở nụ cười, "Nhuyễn Nhuyễn, về sau con học tiểu học làm văn, chắc chắn có thể đạt điểm cao."

Quý Nhuyễn Nhuyễn không biết cha nuôi cậu bé đang cười cái gì: "Ba ơi, dì cho con một viên kẹo, dì ấy nói con rất đáng yêu."

Quý Kha sờ sờ đầu Quý Nhuyễn Nhuyễn, "Nhuyễn Nhuyễn đáng yêu lắm.”



Sáng thứ bảy khi Quý Kha ra ngoài đổ rác, liền thấy được hàng xóm nhà bên cạnh.

Quý Nhuyễn Nhuyễn miêu tả rất sinh động, đúng là người phụ nữ tóc dài, nhưng không đặc biệt xinh đẹp, hơn nữa còn hơi lớn tuổi.

"Chào anh." Hàng xóm chủ động chào hỏi Quý Kha, trong tay cầm túi đựng rác, cũng là đi đổ rác.

"Chào cô." Quý Kha gật gật đầu.
Lúc này, một con mèo nhỏ thoăn thoắt nhảy tới trước mặt họ.

Hàng xóm nói: "Hôm qua tôi phát hiện trong khu có rất nhiều mèo hoang."

Mặt trời ấm áp, trên mặt cỏ xanh ngát đằng xa có mấy con mèo hoang xinh đẹp lười biếng liếʍ lông.

Quý Kha cười trả lời: "Nhiều lắm, mấy năm trước bên bất động sản muốn đuổi mèo hoang đi, bị chủ nhà cùng phàn nàn, có người cho chúng ăn cố định, cho nên mèo hoang trong khu càng ngày càng nhiều.

Hàng xóm còn muốn nói thêm mấy câu, điện thoại trong túi cô vang lên.

"A, tiên sinh, tôi phải về đây, canh ngao sắp chín rồi."

"Hẹn gặp lại."

Khi Quý Kha về nhà, đi qua nhà hàng xóm, cậu nhìn thấy một hình bóng cao lớn sau cửa sổ nhà họ, đó hẳn là chồng nhà hàng xóm?

Người nọ hình như phát hiện Quý Kha đang nhìn mình, chậm rãi kéo bức màn lên.

Quý Kha lặng im thu hồi tầm mắt, lấy chìa khóa mở cửa vào nhà.

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Quý Kha mở cửa, hàng xóm đứng ngoài cửa, quần áo ướt sũng, có loại dụ hoặc cùng phong tình không nói nên lời.

“Có chuyện gì vậy?” Quý Kha hỏi.

Hàng xóm có hơi ngượng ngùng nói: "Tôi.....Tôi muốn nhờ anh giúp một chút?"

"Giúp chuyện gì?"

"Ống nước nhà tôi hình như có vấn đề, trong nhà chỉ có mình tôi, anh có thể tới kiểm tra giúp tôi không?"

Thật ra Quý Kha định nói nhờ bên bất động sản còn tốt hơn cậu, nhưng nhìn thấy bộ dạng sốt ruột mà đầy mặt khó xử của cô ấy, "Cũng được....Tôi qua xem."

"Cảm ơn anh nhiều lắm." Hàng xóm cực kỳ vui vẻ.

Khi Quý Kha ra ngoài đóng cửa lại, tuy hôm nay là thứ bảy nhưn trong nhà chỉ có một mình cậu, Vân Cẩm đi đóng phim, Quý Nhuyễn Nhuyễn đến lớp học bổ túc.

Hàng xóm dẫn Quý Kha vào nhà, ánh mắt Quý Kha nhìn quét xung quanh phòng, có một loại quen thuộc không biết tên nảy lên trong lòng, bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một chiếc l*иg sắt cho thú cưng trên ban công.

"Nhà cô nuôi thú cưng à?" Quý Kha tò mò hỏi.

Hàng xóm gật đầu, "Vâng, là một con thỏ, hiện tại còn chưa đưa nó đến đây."

Con thỏ?

Quý Kha nhớ lại con thỏ Phó Thời Văn từng cho cậu, Chi Chi.

Không biết con thỏ kia được Phó Thời Văn chăm sóc, bây giờ là dáng vẻ gì.

Quý Kha xem xét qua chỗ hàng xóm nói có vấn đề, không phải do đường ống nước bị hỏng, mà là van vặn vòi nước có vấn đề.

"Van hỏng rồi, cô phải đổi van mới, tôi đề nghị tốt nhất cô nên kiếm người đến đổi."

Hàng xóm rất cảm kích mà nói lời cảm ơn.

"Không cần cảm ơn, đều là hàng xóm cả, điều nên làm." Quý Kha cười cười.

Khi còn nhỏ Quý Kha ở nhà ngang, quan hệ với hàng xóm đều rất thân thiết.


Hàng xóm nhìn nụ cười trên mặt Quý Kha, "Tôi họ Trương, tên là Trương Viện, không biết anh tên là gì."

Quý Kha nói: “Quý Kha.”



Giữa trưa Tiền Vũ lại đây lấy tư liệu, thuận tiện cùng cậu thảo luận một vài thứ trong công việc.

Khi cậu ta đến có thấy xe dừng ở nhà bên cạnh, không nhịn được nhìn tới nhìn lui vài lần.

Sau khi Tiền Vũ vào nhà, câu đầu tiên nói với Quý Kha là: "Quý Tổng, nhà bên cạnh dọn đến một ông chủ lớn đấy."

"Hả?" Sao cậu ta biết nhà bên cạnh là người giàu.

Tiền Vũ tấm tắc ngạc nhiên: "Trong sân có một chiếc maybach 57s màu xám, hiếm quá."

Đây quả thật là siêu xe, cả nước không có mấy chiếc, một chiếc trong đó lại đang đỗ ở trong góc nhỏ này.

Tiền Vũ biết Quý Kha không hiểu nhiều về xe, không giống Quý Kha, Tiền Vũ thích xe, cũng sưu tầm một số xe, nhưng khi nhìn thấy xe tốt chân chính, đôi mắt vẫn không nhịn được sáng lên.

Tiểu vũ đến thư phòng của Quý Kha để bàn việc, thỉnh thoảng lại không nhịn được đi qua ban công nhìn chiếc xe kia.

Hành động này khiến cho Quý Kha cũng nhịn không được liếc chiếc xe kia nhiều hơn vài lần, nhưng trong mắt cậu, xe chỉ là phương tiện để thay cho cước bộ, mấy chục vạn, mấy trăm vạn cùng mấy ngàn vạn cũng không có gì khác nhau.

Buổi sáng Quý Kha cùng Tiền Vũ thương lượng việc công ty trong thư phòng, đến khi Tiền Vũ rời đi, đã gần đến giữa trưa.

Bụng Quý Kha trống trơn, mắt thấy cơn đau dạ dày sắp ập đến, cậu định tự mình xuống bếp.

Tủ lạnh gần như trống không, không còn gì có thể ăn.

Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

Quý Kha nhìn thấy Trương Viện bên ngoài cửa qua mắt mèo.

Cậu mở cửa, trong tay Trương Viện bưng một hộp đồ ăn đứng sau cửa.

"Quý tiên sinh, trưa nay tôi làm xương sườn hấp, anh nếm thử xem?"

Món xương sườn hấp này gợi nên một ít ký ức của Quý Kha, mấy tuần trước ở khách sạn, Phó Thời Văn cũng gọi cho cậu món này.

Không biết sau khi Phó Thời Văn nhìn thấy tin nhắn cậu để lại, anh sẽ có phản ứng gì.

“Quý tiên sinh?”

Quý Kha hoàn hồn, "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Trương Viện đưa hộp đồ ăn cho Quý Kha.

Quý Kha do dự một lát mới nhận hộp đồ ăn.

Trở lại phòng, Quý Kha mở hộp đồ ăn ra, bên trong là một phần sườn hấp, cậu cầm đũa lên nếm thử một miếng.

Hương bị vậy mà quen thuộc ngoài ý muốn.

Không giống với hương vị của món Lâm Chi Đại đưa đến tuần trước, càng giống với món sườn hấp cậu từng làm hơn.

Quý Kha nhớ rõ đầu bếp từng nói, đồ ăn mỗi người nấu ra đều có hương vị khác nhau, mặc dù là cùng một món.

Vị quen thuộc làm cho Quý Kha thấy lạ lẫm.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Quý Kha rửa sạch sẽ hộp đồ ăn rồi cầm nó đến cửa nhà hàng xóm, nhẹ nhàng nhấn vang chuông cửa.

Ánh mắt cậu nhìn lướt qua chiếc xe tùy ý dừng trong sân, chiếc xe maybach màu xám bạc, vừa điệu thấp vừa sang trọng.

Người mở cửa là Trương Viện.

Trên người Trương Viện đeo tạp dề, hình như đang quét dọn vệ sinh, nhìn thấy Quý Kha, cô ấy nở nụ cười: "Là anh à, xương sườn thế nào?"

"Ngon lắm." Tầm mắt Quý Kha nhìn vào phía trong nhà.

Trương Viện cũng không hề ngăn cản: "Quý tiên sinh, anh muốn vào ngồi không?"

Đôi giày nam ngoài cửa, nhắc nhở nam chủ nhân còn ở trong nhà.

Quý Kha gật gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc