BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI

“Chú ấy ở bên kia!” Quý Nhuyễn Nhuyễn quay về chỉ tay qua.

Quý Kha ngẩng đầu, tầm mắt nhìn theo hướng mà ngón tay của Quý Nhuyễn Nhuyễn chỉ.

Trong nháy mắt, cả người đều cứng lại.

Bóng dáng quen thuộc kia ——

Sao có thể là người đó?

“Chú ơi, con tìm được ba ba rồi!” Trong lòng ngực, Quý Nhuyễn Nhuyễn la lớn.

Quý Kha nhanh chóng cúi đầu.

Bên cạnh Maybach dừng lại có thêm một chiếc Bentley.

Bạch Việt run rẩy, khóe miệng nhả ra một hơi khói một bên cười: “Phó ca, nhóc con kia còn rất thích anh.”

Phó Thời Văn quay đầu lại nhìn lại, cậu nhóc trên đầu mang theo chiếc mũ lớn vừa vặn che khuất khuôn mặt của chàng thanh niên ở đằng sau.

Đáng tiếc là, Phó Thời Văn cũng không có hứng thú đi thăm dò cha của cậu nhóc ấy trông như thế nào.

Nếu cậu nhóc đã trở về an toàn, anh cũng nên về nhà.
Phó Thời Văn đứng lên.

“Phó ca, phải đi liền rồi à?”

Bạch Việt có thể ở chỗ này gặp được Phó Thời Văn, thật đúng là trùng hợp.

Mấy năm gần đây Bạch Việt phát triển rất tốt, công ty ngày càng lớn mạnh, tuy rằng so không lại Phó Thời Văn, nhưng cũng không phải như 5 năm trước là phú nhị đại vỏ rỗng mà ai cũng có thể nắn bóp.

Phó Thời Văn nhìn thoáng qua đồng hồ: “Ừ, tôi cần phải quay về.”

Nên trở về mua đồ ăn nấu cơm, A Du còn ở nhà chờ anh.

Bạch Việt ít nhiều cũng biết tật xấu của Phó Thời Văn.

Trong lòng cười lạnh một tiếng, còn không phải là một người đã chết sao.

Sau khi chết lại làm vẻ thâm tình như vậy, lúc trước lừa người cũng không thấy có bao nhiêu thật lòng, thật là buồn cười.

Phó Thời Văn lên xe rời đi.

Bạch Việt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm bóng lưng của Phó Thời Văn, thẳng đến khi xe biến mất.
Anh ra kéo cửa xe Bentley ra ngồi xuống, mở điện thoại ra điện một cuộc gọi, trong giọng nói lộ ra không kiên nhẫn: “Còn có bao nhiêu lâu?”

“Việt ca, một lát liền tốt, tôi đang ở buổi thử vai của Lục gia.” Đầu dây điện thoại bên kia, Vương Dịch Giai nhỏ giọng nói.

“Làm nhanh lên, tôi không có quá nhiều kiên nhẫn.” Bạch Việt nói.

Điện thoại cắt đứt, Vương Dịch Giai thúc giục: “Mấy người nhanh lên, chốc lát tôi còn có việc, đừng chậm trễ thời gian của tôi.”

Khi ở phía sau màn ảnh, trên gương mặt đầy ý cười của Vương Dịch Giai, chỉ còn lại vẻ mặt không kiên nhẫn cùng khó chịu.

“Vâng thầy Vương, chỉ còn có một tổ màn ảnh, lập tức liền qua.” Nhân viên công tác thật cẩn thận gật đầu.



Mắt thấy chú ấy lên xe, Quý Nhuyễn Nhuyễn không hiểu: “Ba ba, người không phải nói muốn gặp chú sao?”
Quý Kha chậm rãi hít thở không khí.

“Ba ba có chút không thoải mái.”

Trên khuôn mặt nhỏ của Quý Nhuyễn Nhuyễn tràn ngập quan tâm: “Ba ba, người khá hơn chút nào không?”

“Ừ.” Quý Kha gật đầu.

Cậu không nhịn được hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn, hai người là gặp gỡ như thế nào?”

“Con nhìn thấy chú ấy lướt sóng ở bờ biển, con tò mò, cho nên liền chạy tới.”

Quý Nhuyễn Nhuyễn nhớ tới hình ảnh vừa rồi cùng chú chơi đùa, rất là hưng phấn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

“Chú mang con theo đi chơi lướt sóng, chơi rất vui á, ba ba, chờ sau này con trưởng thành, cũng muốn học lướt sóng!”

Nhìn bộ dáng Quý Nhuyễn Nhuyễn quơ chân múa tay, Quý Kha miễn cưỡng mà duy trì nụ cười, cậu gật gật đầu, “Chờ về sau con lớn lên lại nói.”

Lúc này, Tiểu Lữ còn ở trên bờ cát nôn nóng mà tìm kiếm.

Dưới ánh nắng gắt, làn da trắng của cậu ta cơ hồ bị phơi đến sắp tróc da.

“Vẫn là báo nguy đi.”

Cuối cùng, Tiểu Lữ vừa mệt vừa nóng tê liệt ngã xuống ở trên bờ cát, run run rẩy rẩy mà lấy điện thoại ra, bấm phím cuộc gọi khẩn cấp.

Mà ngay lúc này, sếp lại gọi đến đây.

“Tiểu Lữ, Nhuyễn Nhuyễn ở chỗ này với tôi, mau tới đây đi.”

Tiểu Lữ vô lực mà nằm ở trên bờ cát, nhìn phía không trung, rưng rưng nước mắt.

Tạ ơn trời Phật, Thái Tử gia tìm được rồi.

Lúc Quý Kha nhìn thấy Tiểu Lữ, sửng sốt một chút.

“…… Cậu như thế nào lại thành ra như vậy?”

Mới nửa ngày không thấy, Tiểu Lữ liền phơi đến vẻ mặt tất cả đều là đỏ hồng.

“Thực xin lỗi sếp, tôi thiếu chút nữa để lạc mất Nhuyễn Nhuyễn.” Tiểu Lữ nhìn đến Quý Nhuyễn Nhuyễn bình yên vô sự, cảm xúc kích động mà khóc ra tới.

Quý Kha vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Không có việc gì, không phải cậu sai, thằng bé thích chạy loạn, tôi đã dạy dỗ nó rồi.”

Quý Nhuyễn Nhuyễn lần đầu tiên nhìn thấy người lớn khóc, thì ra người lớn cũng sẽ khóc.

“Thực xin lỗi chú Lữ, con sẽ không chạy loạn nữa.”

Quý Kha cũng có chút áy náy, cậu an ủi nói: “Tiểu Lữ, đừng khóc, tôi mời cậu ăn bữa tiệc hải sản lớn.”

Bữa tiệc hải sản lớn!!!

Tiểu Lữ tức khắc ngừng khóc: “Thật vậy không, sếp ơi?”

Niềm vui bất ngờ đến làm vừa khóc vừa cười.

Tiểu Lữ cuối cùng cũng ổn định cảm xúc, ngượng ngùng mà lau nước mắt, Quý Kha mở điện thoại ra gửi cho Tiểu Lữ một cái bao lì xì, “Đợi chút cơm nước xong, đi mua thuốc bôi vết thương.”

“Quý ca anh thật tốt.”

Tiểu Lữ nhìn đến số tiền trong bao lì xì, cảm động thiếu chút muốn ôm chân Quý Kha khóc.

Quý Kha chịu không nổi ánh mắt như vậy, chạy nhanh nói: “Đói bụng rồi đi? Đi thôi, gần đây vừa lúc có một cửa hàng, vừa rồi tôi nghe nhân viên công tác nói chuyện phiếm nói cửa hàng kia không tồi.”


Bạch Việt ở trong xe ngừng nghe nhạc, ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy một người cực giống Lâm Du từ trước mặt xe anh ta đi qua.

Người này không phải đã chết sao?

Bạch Việt xoa xoa đôi mắt, chờ khi anh ta nhìn lại đã không có ai.

"Vãi c*t?” Chẳng lẽ là anh ta cũng xuất hiện ảo giác rồi?

Quý Kha ngồi xổm xuống giúp Quý Nhuyễn Nhuyễn vẫy hạt cát bên trong giày một chút, một chiếc dừng lại xe vừa vặn che khuất tầm mắt Bach Việt.

“giày này cũng là chú kia mua cho con sao.”

“Dạ.” Quý Nhuyễn Nhuyễn gật đầu.

Cửa hàng kia cách nơi này không xa, người chủ là người dân sống ngay bên bờ biển, hải sản đều là những mẻ vừa được vớt lên.

Có thể là đã qua thời gian ăn cơm, cho nên trong tiệm không có vị khách nào.

Hải sản là tự mình chọn lựa.

“Tôi muốn ăn tôm hùm!”

Nước miếng Tiểu Lữ đều nhanh chảy ra, cùng Quý Nhuyễn Nhuyễn hai người vui vẻ mà vớt được két nước hải sản.

Quý Kha đã ăn rồi không quá đói, gửi cho Vân Cẩm định vị, sau đó lẳng lặng mà nhìn bọn họ chơi đùa.

“Woa, chiếc xe kia đến vài trăm vạn đi.”

Mấy nhân viên cửa hàng còn lại ghé vào nhau nhìn sang bên kia, nghị luận sôi nổi.

“Người nhà bà chủ thực sự có tiền.”

Một nhân viên cửa hàng khác nói: “Người nhà bà chủ kia chỉ là người làm mà thôi, nghe nói là làm tài xế, chủ nhân chiếc xe mới là sếp lớn chân chính.”

Quý Kha nhận được điện thoại của Vân Cẩm.

“Quý Quý, các cậu ở chỗ nào đấy? Tôi tìm không thấy.”

Chỗ ngồi này đối với đường Vân Cẩm đi tới mà nói, đúng là có chút khó tìm.

“Để tôi ra tới đón cậu.”

Ở trong bếp đằng sau cửa hàng, bà chủ tự mình đóng gói một thùng hải sản.

“Bác hai, đây đều là buổi sáng hôm nay ra biển vớt mang về, đặc biệt mới mẻ.”

“Cám ơn con.”

Ông Ngô ôm cái rương đi ra.

Hôm nay Phó Thời Văn tới bờ biển chơi, ông Ngô nhớ tới cháu trai của mình ở gần đây, vừa lúc gần nhất là mùa hải sản, vì thế đề nghị Phó Thời Văn tới bên này lấy hải sản, Phó Thời Văn đồng ý.

Sau khi ông Ngô đem hải sản tới, bỏ hải sản vào trong xe, trở lại trong xe, lại không thấy Phó Thời Văn.

Uầy, Phó tổng đi đâu rồi.

Ông Ngô nhìn lại bốn phía, không thấy bóng người.

Mà lúc ấy, Phó Thời Văn thấy được hình bóng của Lâm Du, anh xuống xe, đuổi theo Lâm Du.

“A Du……”

Đã lâu xưng hô này làm Quý Kha cả người run lên, cậu không nghĩ tới ở chỗ này đều có thể gặp lại Phó Thời Văn.

Cậu không có quay đầu lại, mà là bước chân nhanh hơn, muốn chạy ra xa khỏi Phó Thời Văn.

Ai ngờ, Phó Thời Văn cũng nhanh hơn nện bước, “A Du, đi như thế nào nhanh như vậy? Đợi anh.”

Đi đến một cái ngõ cụt, phía trước không có đường, Quý Kha dừng bước chân, cậu khẽ cắn môi, quay đầu lại nhìn về phía Phó Thời Văn, lạnh mặt nói: “Tiên sinh, ngài nhận sai người.”

Phó Thời Văn con ngươi đen nhánh ngơ ngẩn mà nhìn Lâm Du, chậm rãi cười: “A Du, anh sẽ không nhận sai em.”

Thân ảnh cao lớn bao trùm bóng đen bao phủ lại đây, Quý Kha nhíu mày lui ra phía sau một bước, “Ngài thật sự nhận sai người, xin lỗi, tôi không phải là A Du nào đó.”

Phó Thời Văn nhìn Lâm Du, mặt mày ôn nhu, thấp giọng nói câu: “Em mang mắt kính.”

“Tuy rằng thoạt nhìn có chút không giống nhau, nhưng là anh sẽ không nhận sai em.”

Anh nâng tay lên, tựa hồ muốn vuốt ve mặt của Lâm Du, nhưng khi chạm vào nháy mắt ngừng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc