BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI

“Mẹ, A Du đâu rồi?” Gần đến giữa trưa, cuối cùng Phó Thời Văn không nhịn được hỏi Lan phu nhân.

Lan phu nhân ngồi trên ghế cạnh giường, đang gọt táo.

"Thời Văn, con không biết sao? Lâm Du đến nơi khác rồi, đêm qua mới bay."

Lan phu nhân gọt táo không tốt lắm, ngày thường sống trong nhung lụa, rất ít khi làm mấy chuyện này, một bàn tay cầm táo, một bàn tay cầm dao nhỏ, như thế nào cũng cảm thấy không thuận tay.

Bây giờ Phó Thời Văn mất trí nhớ, không còn xa cách với bà ta nữa, đúng lúc cần bà chăm sóc, Lan phu nhân muốn làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, đền bù một chút cho anh.

Phó Thời Văn nhìn quả táo trong tay Lan phu nhân, đây là do hôm qua Quý Kha đến đây mua.

Anh nhớ lại đêm qua, sau khi Quý Kha cơm nước xong cho anh, chẳng bao lâu sau thì rời đi.

"Mẹ, mẹ biết em ấy đi đến đâu không?" Phó Thời Văn hỏi.
Lan phu nhân gật đầu, trong tay gọt mất một mảng vỏ táo to, một bên nói: "Hình như là thành phố Y." "Thành phố Y xa như thế, em ấy đến đó làm gì?"

Lẽ ra vợ nhỏ nên cảm động cực kỳ với anh, từng giây từng phút ở cạnh chăm sóc anh chứ?"

Sau khi Lan phu nhân biết được Quý Kha còn sống, liền chú ý đến cậu một cách chặt chẽ, bà biết con trai mình chủ động đuổi theo Quý Kha, không ra hình người, nhưng Quý Kha người ta cũng đã có bạn trai, con cũng đều có rồi.

Ôi, không thể chịu nổi Phó Thời Văn thích.

Phó Thời Văn nhìn chằm chằm Lan phu nhân, "Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì gạt con không?"

Lan phu nhân nhẹ nhàng thở dài, bà biết không giấu được, "Thời Văn, Lâm Du nó.......thật ra là đến nhà bạn trai."

"Em ấy có bạn trai?" Phó Thời Văn cả người choáng váng, có vẻ cực kỳ khϊếp sợ.
"Ừ." Lan phu nhân gật đầu, "Mẹ không lừa con, đã ở chung mấy năm, còn có con nữa."

"Mẹ biết con còn thích nó, nhưng mà Thời Văn à, chúng ta không thể ép buộc được, dưa hái xanh không ngọt."

“Dưa hái xanh không ngọt ——”

Phó Thời Văn ôm đầu, sao mấy lời này quen thuộc đến thế, hình như đã có người từng nói với anh như vậy.

Chỉ là không nhớ ra nghe được ở nơi nào.

"Mặc kệ nó ngọt hay không, em ấy là của con, không ngọt cũng là của con."

"Bây giờ con xuất viện." Phó Thời Văn miễn cưỡng ngồi dậy, suy yếu mà kéo kim tiêm trên tay xuống.

Hành động này khiến cho Lan phu nhân sợ đến mức suýt gọt táo gọt vào tay mình, "Thời văn, bây giờ con chưa được xuất viện, vừa mới làm phẫu thuật xong hai ngày, còn chưa bình phục hẳn."

Phó Thời Văn chỉ cần tưởng tượng đến Quý Kha đến nhà bạn trai cậu ăn tết, toàn thân anh lập tức cảm giác giống như có sâu cắn, cắn anh cả người khó chịu.
..........

Quý Kha xuống máy bay.

Tuy rằng sớm biết rất lạnh, nhưng ngay khi ra khỏi sân bay, cậu vẫn run cầm cập vì không khí lạnh ập đến.

Vân Cẩm và Quý Nhuyễn Nhuyễn đã đợi bên ngoài sân bay trong chốc lát.

Trên người Quý Nhuyễn Nhuyễn mặc áo bông thật dày, bọc giống như một quả bóng, chiếc mũ tuần lộc màu đỏ, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn, đặc biệt là cặp mắt vừa to vừa sáng kia, vừa nhìn là thấy một đứa trẻ ngoan ngoãn xinh đẹp.

Vân Cẩm sợ bị người ta nhận ra, trang bị đầy đủ võ trang, khẩu trang và mũ che hết cả khuôn mặt, chỉ còn một đôi mắt lộ ra ngoài.

"Ba ơi!"

Quý Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy Quý Kha, lao nhanh tới.

"Không có tuyết rơi sao?" Quý Kha vốn cho rằng sẽ nhìn thấy tuyết, cậu còn chưa được thấy tuyết bao giờ.

Vân Cẩm lấy hành lý giúp Quý Kha, "Dự báo thời tiết nói ngày mai tuyết sẽ rơi, đến lúc đó khắp nơi đều là màu trắng, rất đẹp."

Quý Nhuyễn Nhuyễn cũng vô cùng chờ mong, "Ba ơi, chờ tuyết rơi chúng ta chơi ném tuyết nhé!"

"Được." Quý Kha cười sờ sờ đầu Quý Nhuyễn Nhuyễn.

Quê của Vân Cẩm ở vùng nông thôn, ngôi nhà của họ trong nông thôn được sửa sang đẹp nhất.

Xe dừng lại trước cửa nhà cậu, ba mẹ Vân Cẩm đều ra đón.

“Quý tổng, đây là ba tôi." Vân cẩm có hơi ngượng ngùng mà giới thiệu.

Quý Kha đã sớm đã đoán được, ba của Vân Cẩm chính là Vương tổng giàu có đầu tư phim cho Vân Cẩm.

Hai người đều là người quen cũ, gặp mặt cũng không có khách sáo như vậy.

"Ha ha, em Quý, em cuối cùng cũng tới rồi!"

Vương tổng lớn bụng đứng ở cửa, ăn mặc rất tùy ý, trên mặt có sắc hồng hào, nhìn qua không khác gì một ông chú nông thôn bình thường, khi ông nhìn thấy Quý Kha, cực kỳ thân thiết.

"Gọi em Quý gì chứ, người này không phải kém bối phận à? Nhuyễn Nhuyễn gọi Vân Cẩm là cha nuôi đấy." Mẹ Vân Cẩm nhẹ giọng trách mắng.

Mặc dù mẹ Vân Cẩm tuổi không còn trẻ, nhưng có thể mơ hồ nhìn ra được thời còn trẻ bà chắc chắn là một mỹ nhân gương mặt xinh đẹp.

"Ha ha, gọi quen rồi, chưa đổi được ngay, Tiểu Quý, mau vào phòng đi, bên ngoài lạnh lắm." Vương tổng cười ha ha vuốt đầu.

Tiểu Quý ——

Quý Kha vẫn luôn không quá thích Vân Cẩm gọi mình là Quý Quý, cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, không ngờ Vương tổng này một câu Tiểu Quý, còn kỳ lạ hơn cái điệp từ Quý Quý này.

Trong phòng rất ấm áp, phòng to rộng rãi, đồ đạc trong nhà đều là gỗ đỏ, khiêm tốn sang trọng, không có cảm giác nhà giàu mới nổi, trang trí trong nhà rất ấm áp, ngay cả đệm đan thủ công cũng rất đặc biệt.

"Bà ơi! Gà hầm nấm xong chưa ạ?" Quý Nhuyễn Nhuyễn ngửi thấy mùi hương nuốt nước miếng.

Miệng cậu nhóc thật là ngọt ngào.

Mẹ Vân Cẩm vẫn luôn rất thích trẻ con, đối với đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như Quý Nhuyễn Nhuyễn quả thật không có chút sức chống cự nào, "Xong rồi, Nhuyễn Nhuyễn đói bụng rồi phải không, có cơm ăn ngay đây."

Quý Kha phát hiện Quý Nhuyễn Nhuyễn đúng là không hướng nội chút nào, đến đâu miệng cũng ngọt ngào, dỗ cho người lớn vui vẻ.


Vân Cẩm cười nói: "Trưa nay ba tôi làm gà hầm nấm, sáng Quý Nhuyễn Nhuyễn còn vén tay áo vặt lông gà cùng ba tôi, đặc biệt buồn cười."

Cha mẹ Vân Cẩm chuẩn bị một bàn cơm trưa phong phú, cha mẹ Vân Cẩm rất chào đón việc Quý Kha tới nhà ăn tết, họ cũng rất yêu mến Quý Nhuyễn Nhuyễn, mùng một cho Quý Nhuyễn Nhuyễn một bao lì xì rất lớn.

Cơm nước xong xuôi, Vân Cẩm đưa Quý Kha đi một lát, dạo quanh trong thôn.

Đường phố bên ngoài lạnh vô cùng, mấy đứa trẻ quấn thật dày thành quả bóng, đang nghịch pháo trên đất, ăn tết ở nông thôn phương bắc rất rực rỡ, các hộ gia đình đều dán chữ phúc và câu đối.

Vân Cẩm nhìn ra được Quý Kha có hơi lơ đễnh.

"Quý Quý, cậu vẫn đang lo lắng cho dì Từ sao?" Vân cẩm hỏi.

Quý Kha lắc lắc đầu, “Là Phó Thời Văn.”

"Hả?" Vân Cẩm còn chưa biết tin Phó Thời Văn bị xe đυ.ng.

Quý Kha cụp mắt xuống: "Anh ấy bị xe đυ.ng, bởi vì cứu tôi."

Vân cẩm trợn tròn mắt: "Sao lại thế, có nghiêm trọng không?"

Quý Kha gật gật đầu: "Chắc là rất nghiêm trọng, không nhớ nổi tôi là ai."

"Hả?" Trên tay Vân Cẩm đeo một đôi găng tay màu xanh lục, cậu vươn một ngón tay màu xanh lục, cào tượng trưng trên đầu một chút.

Hiển nhiên, với bộ não của Vân Cẩm, cậu ta cũng không biết đánh giá thế nào đối với việc Phó Thời Văn bị đυ.ng xe mất trí nhớ.

"Dựa theo nhiều năm kinh nghiệm xem phim máu chó của tôi, để tôi nghĩ lại xem ——”

Vân cẩm suy tư hai giây: “Quý Quý, có phải sau khi anh ta quên cậu, lại thích người khác, cùng người khác kết hôn, đến khi đã có con, hai người lại gặp lại nhau, anh ta khôi phục trí nhớ, phát hiện người mình thích là cậu, nhưng lúc này anh ta đã có gia đình, hai người......"

"Dừng lại."

Lời này của Vân Cẩm càng nói càng không đáng tin.

Quý Kha nhớ lại lúc ở bệnh viện, Phó Thời Văn gọi tên cậu lên, "Anh ấy có ấn tượng với tôi, tuy đã quên mất tôi là ai."

"Ồ! Không hổ là Phó tổng!" Vân cẩm hâm mộ nhìn Quý Kha, “Ngay cả khi mất trí nhớ, cũng không quên cậu là ai, Quý Quý, chắc chắn anh ta đối với cậu là tình yêu đích thực!"

Quý Kha nhìn pháo đỏ trên mặt đất, "Chắc là thế."

Đêm ở phương bắc tới sớm, buổi tối họ cùng nhau gói sủi cảo đầy hương vị.

Buổi tối, sau khi rửa mặt xong, Quý Kha và Vân Cẩm cùng nhau nằm trên giường ngủ sàn, Quý Nhuyễn Nhuyễn kẹp giữa bọn họ.

Trẻ con đi vào giấc ngủ rất nhanh, gần như là vừa chạm vào gối một lúc là ngủ ngay.

Vân Cẩm tắt đèn đi, chơi điện thoại.

Quý Kha mở điện thoại ra, nghĩ có nên gửi một tin nhắn cho Phó Thời Văn không.

"Tôi đến phương bắc ăn tết, mấy ngày nữa gặp lại."

Quý Kha sửa đi sửa lại hồi lâu, cuối cùng gửi ra một in.

Vân Cẩm nghiêng người lại gần, đưa điện thoại cho Quý Kha xem: "Quý Quý, mau xem tin mới nè."

"An Trừng điên rồi, cắt cổ tay tự sát, nghi ngờ bị bắt ép đến bệnh viện tâm thần."

"Đúng là điên rồi à? Thủ đoạn cắt tay quá độc ác." Vân Cẩm ngẫm lại đã thấy đau.

Quý Kha nhìn bức ảnh kia, trên cổ tay An trừng có rất nhiều vết cắt, hẳn không phải là lần đầu tiên.

Quý Kha nhìn điện thoại trong chốc lát, đã là 10 giờ tối, "Tôi ngủ đây Vân Cẩm."

"Cậu đi ngủ trước đi." Vân Cẩm mở trò chơi ra, "Tôi chơi một lúc nữa rồi ngủ."

Bình luận

Truyện đang đọc