BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI

Lương Hoài liếc nhìn Qúy Kha một cách mỉa mai, quay người rời đi trước mặt Qúy Kha mà không trả lời.

Quý Kha lúc này sắp không thể khống chế cơn giận to lớn trong người, bỗng nhiên Vân Cẩm nắm lấy tay cậu, nói: “Qúy Qúy, chúng ta trở về khách sạn đi.”

Trong lời nói của Vân Cẩm hiện ra vài phần run rẩy.

Qúy Kha nhìn Vân Cẩm, không biết mắt cậu ta đã hơi đỏ từ lúc nào.

Khi rời đi, Qúy Kha nhìn thấy một bóng người đang đứng cách đó không xa.

Là Phó Thời Văn, anh chỉ lặng lẽ đứng nhìn cậu.

Gió biển thổi tung tóc anh.

Qúy Kha quay lại, nắm tay Vân Cẩm: “Chúng ta cùng về đi thôi.”

Phó Thời Văn phía sau đứng nhìn hai người họ tay trong tay cùng nhau rời đi, cho đến khi bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt, rồi mới từ từ nhắm mắt lại.

Ngay khi Qúy Kha quay trở lại khách sạn, Quý Nhuyễn Nhuyễn đã lao tới.
“Baba! Con nhớ ba nhiều lắm.”

Qúy Kha khẽ xoa xoa mái đầu mềm mại của cậu bé: “Mấy ngày nay con chơi như thế nào?”

“Chơi rất vui!”

“Đã làm xong bài tập chưa?” Qúy Kha hỏi.

Tiểu Lữ đứng thẳng dậy: “Báo cáo ông chủ, mỗi ngày tôi đều có giám sát bài tập của thiếu gia rất nghiêm túc!”

Nhuyễn Nhuyễn đã chơi ở thành phố A trong ba ngày với Tiểu Lữ. Mấy ngày này Qúy Kha đã kiểm tra bài tập về nhà của Quý Nhuyễn Nhuyễn và tỷ lệ hoàn thành rất cao.

“Cám ơn Tiểu Lữ.”

“Ông chủ, không vất vả!” Tiểu Lữ không cảm thấy vất vả chút nào, nhưng nếu trong kì nghỉ mà phải làm công việc vất vả như này thì cậu lại hy vọng những khó khăn này sẽ không dừng lại.

Qúy Kha tắm rửa thay đồ xong xuôi liền sang gõ cửa phòng Vân Cẩm.

“Vân Cẩm, là tôi.”

Một lúc sau, Vân Cẩm mới ra mở cửa.
Chắc chắn rồi, mắt của Vân Cẩm đã sưng như hai quả óc chó.

Qúy Kha rót cho cậu một cốc nước nóng.

“Nói đi, cậu tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Cẩm nhìn chiếc cốc trên tay.

Máy bay bay trở lại thành phố F, và buổi ghi hình chương trình đã kết thúc.

Sau khi trở về thành phố F, Qúy Kha đã hào phóng cho Vân Cẩm một kỳ nghỉ ba ngày ngay lập tức.

Quý Kha lại bắt đầu dành tâm trí cho công việc bận rộn.

Vài ngày sau, đoạn phim quảng cáo “Tiên lý kỳ duyên” ra mắt, với những căn cứ về hai mùa trước và lượng khách mời tham gia, một số mục hot search liên quan đến chương trình đã được tìm kiếm.

Các bình luận của fan bên dưới rất “Rất tuyệt.”

Đánh giá chính thức của đoàn chương trình hầu hết đều là fan của Lương Hoài và Vân Cẩm, tuy rằng hai người không có chiến đấu trực diện nhưng giữa các tuyến đều đầy mùi thuốc súng.
“Nói đi, tại sao anh lại đi đùa giỡn với Vân Cẩm?"

Người đàn ông có mái tóc ngắn ngồi đối diện Quý Kha tên là Tiền Vũ, anh ta là người đại diện của Vân Cẩm, anh ta có rất nhiều mối quan hệ trong giới và đã trở thành người đại diện đoạt huy chương vàng cũng là một trong những đối tác.

Anh ta và Qúy Kha là bạn bè nhiều năm, chính vì lý do này mà khi Qúy Kha mới tiếp quản công ty, anh ta cũng đã giúp đỡ rất nhiều.

Nói cách khác, nếu không có Tiền Vũ, sẽ không có công ty ngày hôm nay.

Tiền Vũ ban đầu không đồng ý với việc Vân Cẩm tham gia chương trình tạp kỹ này, mức độ nổi tiếng của Vân Cẩm đã đủ cao, nhưng điều cậu ấy thiếu bây giờ là một tác phẩm.

Người nổi tiếng phải có vài kiệt tác mới được, nếu không sẽ bị người đời nói rằng ngôi sao chỉ biết lăng-xê tên tuổi.

Qúy Kha trải lòng: “Công việc của một diễn viên quá vất vả, tôi chỉ muốn để cậu ấy thư giãn một chút. Hơn nữa Vân Cẩm cũng đã rất chăm chỉ đóng phim cũng nên để cậu ấy ra ngoài rong chơi thả lỏng một vài ngày.”

Tiền Vũ mặt đầy hắc tuyến: “Anh làm như thế sẽ làm hư Vân Cẩm, để cậu ta làm cái gì cũng được, anh cũng vậy, thời khắc mấu chốt thì không thấy người đâu. Trong khoảng thời gian này, tôi đã phải gánh vác biết bao vất vả của công ty.”

“Tên đó Triệu Dương Hi kia trở mặt không nhận ra người, quay lưng lại với chúng ta, mua tài khoản tiếp thị của công ty đen nói chúng ta bóc lột và áp bức cậu ta, còn mua tài khoản tiếp thị đen tung thông tin sai lệch, không đúng sự thật.”

Điều này đã được Qúy Kha đã lường trước được: “Đừng lo lắng, họ không thể tạo ra nhiều tiếng vang nếu không có một cái chùy thật.”

Tiền Vũ hừ lạnh một tiếng: “Một người như cậu ta, cho dù không có Vân Cẩm, cũng sẽ bị người khác bóp chết. Đừng tưởng rằng sau khi đi tới Tinh Quang, mọi chuyện sẽ suôn sẻ.”

Tiền Vũ có vẻ đã cảm thấy thoải mái hơn sau khi được chửi mắng thả ga.

Anh ta nhìn Qúy Kha: “Phải rồi, tối nay có một phòng rượu, anh phải tới đó.”

Qúy Kha vốn không thích uống rượu và rất hiếm khi tham gia vào những buổi tiệc rượu, Tiền Vũ biết điều này, nhưng cậu cũng thường phải đến mấy buổi tiệc rượu được cho là quan trọng không thể từ chối.

“Tiệc rượu nào?” Qúy Kha hỏi.

“ đã được đưa ra, tôi cũng đã liên hệ với một vài nhà đầu tư quan tâm tới và hẹn họ một bữa ăn.”

Qúy Kha sửng sốt một chút: “Anh đề xuất?”

“Ừ.” Tiền Vũ gật đầu, anh ta hơi cúi đầu xuống với một nụ cười trên môi.

là kịch bản được viết bởi “Qúy Kha” đời trước, còn chưa kịp mang ra phê duyệt. Trước khi kịch bản được đưa ra để xem xét, tình trạng của “Qúy Kha” đã bắt đầu chuyển biến xấu đi.

Dù là cha mẹ hay bạn bè của “Qúy Kha”, họ cũng đều hy vọng có thể đưa tác phẩm cuối cùng của “Qúy Kha” lên màn ảnh.

Qúy Kha hiện tại đã thay thế “Qúy Kha” trong cuộc đời của anh ấy. Dù chưa bao giờ nhìn thấy “Quý Kha” nhưng từ tận đáy lòng cậu luôn gửi lời cảm ơn của mình tới cha mẹ và bạn bè của anh ấy.

“Được.” Qúy Kha đồng ý.

“Còn nữa, nhớ đưa Vân Cẩm đi cùng.”

“Anh đinh để Vân Cẩm đóng nam chính à?” Quý Kha nhớ ra hình tượng Vân Cẩm không hợp với nam chính.

Nam chính của là người rất bình tĩnh và mạnh mẽ, bình tĩnh trước nguy hiểm và rất có tính cách rất bá đạo, vai diễn này cần kỹ năng diễn xuất cùng khí chất riêng của diễn viên.

Dù không muốn nói xấu gà cưng của mình nhưng Qúy Kha biết rằng Vân Cẩm không phù hợp với vai diễn này.


Tiền Vũ nói: “Không, Vân Cẩm đóng vai nam thứ.”

“Nam chính vẫn chưa được chọn.” Tiền Vũ dừng lại một chút: “Lúc đầu, Qúy Kha từng nói rằng anh ấy muốn Lương Hoài đóng vai nam chính. Anh ta rất phù hợp với hình tượng của nam chính.”

Qúy Kha đã đọc qua kịch bản, quả thực Lương Hoài thực sự phù hợp với hình tượng này.

Tuy nhiên, Lương Hoài và Vân Cẩm——

Tại khách sạn ở thành phố A ngày hôm đó, Qúy Kha đã hỏi Vân Cẩm chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó.

Nhưng Vân Cẩm không nói gì với cậu.

Qúy Kha chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa họ.

Vân Cẩm không phải là người sống trốn tránh nên về cơ bản sẽ nói với cậu ấy bất cứ điều gì, nhưng nếu Vân Cẩm không chịu nói thì Qúy Kha cũng không ép buộc.

“Qúy Kha” đã nhìn trúng Lương Hoài thì nhất định họ sẽ cố gắng hết sức để Lương Hoài đóng vai chính trong bộ phim này, nhưng nam thứ không nhất thiết phải là Vân Cẩm.

Qúy Kha suy nghĩ một lúc: “Vân Cẩm sẽ không tham gia bộ phim này.”

Tiền Vũ cho biết: “Con trai của giám đốc bất động sản họ Vương là một fan hâm mộ của Vân Cẩm. Anh ta đã chỉ định Vân Cẩm phải tham gia biểu diễn, nếu không anh ta sẽ không đồng ý đầu tư.”

Qúy Kha: “…”

Vương tổng tài hào phóng, sảng khoái, chỉ cần là phim truyền hình của Vân Cẩm thì ông ấy chắc chắn sẽ trả case cao, mặc kệ giá bao nhiêu.

Sau khi Vân Cẩm trở về từ thành phố A, cậu ấy đã bị trầm cảm trong vài ngày. Mấy ngày đó, cậu đã dành cả ngày để chơi game ở nhà.

Vài ngày sau, không biết những dây thần kinh nào của Vân Cẩm đột nhiên nối liền với nhau, cậu ấy lại bỗng nhiên nói rằng muốn đi làm, và chạy show hoạt bát hơn bao giờ hết.

Mấy hôm nay Vân Cẩm đi làm phim ngoài thành phố, hôm qua mới quay lại, cả người như bị gầy đi 2 cân.

“Vân Cẩm hai ngày nay không ở trong trạng thái tốt nên sẽ không thể tham dự.”

Tiền Vũ không hỏi thêm: “Được.”

….

Buổi tối, Qúy Kha uống rượu có chút say, mặc dù Tiền Vũ đã uống đỡ không ít, nhưng tửu lượng Qúy Kha thực sự rất tệ.

Vương tổng tài là một người đàn ông trung niên, sau khi đã uống quá nhiều trên mặt có hai vết ửng hồng, ông ta đặt lên vai Qúy Kha: “Tiểu lão đệ, tửu lượng của cậu thật không được a.”

Qúy Kha chuẩn bị nằm trên bàn: “Vương tổng, tôi thật sự không uống được nữa.”

Chủ tịch Vương ợ ra một hơi đầy mùi rượu: “Lão đệ, cậu còn chưa uống xong vòng này, không uống chính là coi thường lão đại tôi đây.”

Tiền Vũ vội vàng tiến lên giải vây: “Vương tổng, Qúy tổng tửu lượng vẫn luôn rất tệ. Tôi cùng ông uống rượu.”

Qúy Kha liếc nhìn Tiền Vũ bằng ánh mắt cảm ơn, người đàn ông Vương tổng này điểm nào cũng tốt, chỉ có điểm trừ duy nhất chính là rượu ngon, trong phòng rượu, ông ta uống không say không về.

Trong khi được Tiền Vũ chặn rượu, Qúy Kha loạng choạng đứng dậy đi vào toilet bên ngoài, cơ hội hiếm có để thở phào nhẹ nhõm.

“Ồ, đây không phải là Qúy tổng sao?”

Qúy Kha quay đầu lại lại nhìn thấy Triệu Dương Hi, sau mấy ngày không gặp, Triệu Dương Hi dường như đã trở thành một con người khác.

Vốn là trước đây được công ty xây dựng hình tượng là một anh chàng cool ngầu với phong cách ăn mặc được lựa chọn theo hình tượng, nhưng sau khi thay đổi phong cách, Triệu Dương Hi hiện tại đã trở thành một tiểu thịt tươi không có điểm gì nổi bật.

“Là cậu?”

Triệu Dương Hi khó chịu nhìn chằm chằm Qúy Kha, giọng điệu nhẹ nhàng và bay bổng của “là cậu” của Qúy Kha khiến anh ta vô cùng khó chịu.

Khi ở Tân Gia, Triệu Dương Hi luôn bị Vân Cẩm chèn ép, lấn át.

Anh ta rõ ràng là tốt hơn cái thứ rác rưởi đó ở mọi thứ, nhưng chính anh ta lại bị thứ rác rưởi đó đè bẹp, hơn nữa số lượng nhà đầu tư tìm đến anh ta còn không bằng Vân Cẩm.

Tất cả điều này chỉ vì mối quan hệ thầm kín sâu sắc của Qúy Kha và Vân Cẩm từ trước đây.

Chính mắt Triệu Dương Hi đã nhìn thấy Vân Cẩm cùng Qúy Kha thân mật ở trong văn phòng của Qúy Kha.

Qúy Kha khẽ day day huyệt thái dương, Triệu Dương Hi trước mặt cậu đã thay đổi từ một thành hai người, mà bây giờ, đã đến lúc cậu phải trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc