BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI

Khung cảnh đầu đông ở vùng ngoại ô vẫn rất đẹp.

Quý Nhuyễn Nhuyễn và Vân Cẩm đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ, cả hai giống như những đứa trẻ, một đứa trẻ lớn chạy bên đứa trẻ nhỏ.

Qúy Kha và Phó Thời Văn đi phía sau và nói về công việc của anh ấy trong vài năm qua. Phó Thời Văn có kinh nghiệm làm việc rất phong phú. Mặc dù Phó Thời Văn không tham gia vào khía cạnh này trong của công ty anh, nhưng khi họ nói chuyện, Qúy Kha đã phát hiện ra rằng giữa bọn họ cũng không có quá nhiều trở ngại, cũng có nhiều chủ đề chung.

Buổi tối trước khi rời đi, Phó Thời Văn nói với Qúy Kha: “A Du, nếu sau khi anh về nước mà công ty em vẫn chưa tìm được đối tác, hãy để anh giúp em.”

"Anh biết, đây là tác phẩm mà Qúy Kha trước đây để lại. Em muốn tạo ra những hiệu ứng đặc biệt tốt nhất, lộng lẫy nhất và chân thực nhất. Hiện tại, chỉ có công ty này mới đáp ứng được yêu cầu của em."
Qúy Kha vẫn chưa nói về công ty hiệu ứng đặc biệt, cậu đã cử người đến đó vài lần, nhưng họ đều đã đóng cửa, có vẻ như bên kia đang quyết tâm hợp tác với Tinh Quang.

Tuy nhiên, không thể trì hoãn thêm được nữa.

“Được.” Qúy Kha nói.

Phó Thời Văn vui vẻ nhìn Qúy Kha: "Đừng lo lắng."

Đêm hôm đó, Phó Thời Văn rời đi.

Sáng hôm sau, Quý Nhuyễn Nhuyễn thức dậy, Qúy Kha giúp cậu nhóc mặc quần áo.

Vừa đi ra ngoài, Quý Nhuyễn Nhuyễn đã ngửi thấy mùi cơm chiên thơm phức, cậu nhóc liền ton lon đi xuống lầu.

“Chú Phó!”

“Xin lỗi, dì không phải là chú Phó của con.” Trương Viện từ trong bếp đi ra với nụ cười trên môi.

Quý Nhuyễn Nhuyễn nhìn người dì xinh đẹp: “Dì ơi, chú Phó đâu rồi?"

"Phó tiên sinh, anh ấy đi đến một nơi khác rồi.”

Qúy Kha trong lúc này chưa tìm được bảo mẫu mới, cho nên Phó Thời Văn đã chủ động để Trường Viện đến để giúp cậu giải quyết vấn đề cấp bách.
Nhìn bữa sáng được chuẩn bị chu đáo trên bàn, Qúy Kha cảm ơn Trương Viện: "Cảm ơn."

“Qúy tiên sinh, đây là việc tôi nên làm.” Trương Viện cười nhẹ.

Quý Nhuyễn Nhuyễn đang ăn, nhìn ra cửa: “Ba ba, khi nào thì chú Phó quay về?”

“Nhuyễn Nhuyễn thích chú Phó nhiều vậy sao?”

“Dạ.” Quý Nhuyễn Nhuyễn khẽ gật đầu: “Con rất thích Chú Phó!”

Qúy Kha sờ sờ cái đầu nhỏ mềm mại của Quý Nhuyễn Nhuyễn, mỉm cười, có phải là nguyên nhân xuất phát từ quan hệ huyết thống? Đứa trẻ này như vậy mà lại thích Phó Thời Văn nhiều như vậy.



Thời gian trôi qua nhanh chóng, nhiệt độ giảm xuống, thời tiết cũng dần trở nên lạnh hơn.

Cuối năm đã gần đến.

Qúy Kha gần đây rất bận rộn, ngày nào cũng bận rộn với công việc, không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác.

Sau khi hoàn thành công việc, cuối cùng kỳ nghỉ hàng năm cũng đến.
Vân Cẩm sẽ trở về quê nhà. Cậu ta cũng đã mời Qúy Kha và Quý Nhuyễn Nhuyễn đến đón năm mới cùng nhau.

Khi lên máy bay, Qúy Kha nhận được cuộc gọi từ con trai của dì Từ, lúc này mới biết rằng dì Từ đã xảy ra chuyện.

Nhiều năm trôi qua, Qúy Kha và dì Từ vẫn giữ liên lạc.

Qúy Kha tắt điện thoại: “Vân Cẩm, cậu cùng Nhuyễn Nhuyễn đi trước, tôi cần trở về thành phố A."

“Có chuyện gì vậy?” Vân Cẩm hỏi.

“Người thân của tôi ở đó xảy ra chuyện, tôi muốn đến xem tình hình. Nếu tình hình không nghiêm trọng, tôi sẽ cố gắng đến nhà cậu ăn Tết sớm nhất có thể."

Vân Cẩm ôm lấy Nhuyễn Nhuyễn: "Được."

Thấy hai người họ đều đã lên máy bay, Qúy Kha mới yên tâm quay đầu lại mua vé đi thành phố A.

“Em đã lên máy bay rồi sao?” Phó Thời Văn gửi một tin nhắn.

“Đúng vậy.” Qúy Kha đáp.

Có lẽ Phó Thời Văn đã nghĩ rằng cậu và Vân Cẩm về nhà để gặp bố mẹ Vân Cẩm.

Một lúc lâu sau, Phó Thời Văn trả lời: "A Du, em có thể quay về sớm hơn được không?"

Qúy Kha nhìn những dòng chữ đó: "Được."

Máy bay đã bay đến thành phố A, và mùa đông ở thành phố A không quá lạnh.

Sau khi Qúy Kha xuống máy bay, cậu ấy đã đến thẳng bệnh viện.

Con trai của dì Từ là Uông Vũ đang ngồi trên ghế chờ ngoài hành lang.

Vài năm trở lại đây, Uông Vũ cũng đã kết hôn, lập gia đình và sinh con, có một cô con gái nhỏ rất đáng yêu.

"Uông Vũ, có chuyện gì vậy? Tình hình của dì Từ thế nào?"

Qúy Kha vội vàng chạy tới, trên tay mang theo một chiếc hộp lớn.

Uông Vũ xoa xoa đôi mắt sưng đỏ: “Mẹ sáng nay đi ra ngoài, bị thứ gì đó từ trên lầu rơi xuống đập vào đầu."

Tình hình rất nguy hiểm, hiện giờ bà ấy vẫn đang ở trong ICU.

Qúy Kha ngồi ngoài cùng Uông Vũ.

Vài giờ sau, đèn trong phòng phẫu thuật tắt và bác sĩ bước ra khỏi đó.

"Người nhà là ai?"

Uông Vũ lập tức đứng lên: “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?"

"Không sao đâu, ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp."

Qúy Kha thở phào nhẹ nhõm, còn Uông Vũ thì suýt khóc.

Dì Từ đã tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tình trạng của bà ấy không tốt lắm, Qúy Kha ở lại bệnh viện chăm sóc dì Từ vài ngày.

Năm mới cũng sắp đến, ngày nào Vân Cẩm cũng gọi điện giục Qúy Kha mau tới Duyên Châu đón Tết.

Sau khi Qúy Kha trả lời điện thoại bước vào, dì Từ nhìn cậu tủm tỉm cười.

"Tiểu Du, bạn trai của con gọi đến sao?"

Qúy Kha xua tay lần nữa: "Không có, là một người bạn."

"Đừng gạt dì Từ." Dì Từ đang quấn băng gạc trên đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhân hậu: “Có phải cậu ấy đang đợi con tới rồi hai người cùng nhau ăn Tết, mau qua đó đi."


Qúy Kha nghĩ về việc trước đây dì Từ đã đối xử tốt với cậu như thế nào, mấy năm nay Qúy Kha không trở lại thành phố A, cảm thấy rất có lỗi: "Dì Từ, năm nay con muốn cùng dì đón Tết."

Dì Từ giả bộ tức giận: “Đón tết với bà già này thì có gì vui chứ? Đi đi, dì ở đây không sao."

"Sau này chỉ cần đưa Nhuyễn Nhuyễn tới thăm dì một chút là được.”

Giọng nói Uông Vũ cũng vang lên: "Anh tiểu Du, anh mau đi qua đi, đã có em ở đây chăm sóc cho mẹ rồi.”

Không thể vặn vẹo dì Từ, Qúy Kha không còn cách nào khác đành phải nói: "Vậy thì ngày mai con sẽ đi."

Ngày mai là đêm Giao thừa.

Vào buổi tối, Qúy Kha đang đi mua đồ bên ngoài bệnh viện thì tình cờ gặp một tay săn ảnh quen thuộc.

Tay săn ảnh này đã lén chụp ảnh Vân Cẩm được một khoảng thời gian, đến mức Qúy Kha sợ không cho Vân Cẩm về nhà.

Bây giờ người này lại ở gần bệnh viện, lén lút, không biết là định theo dõi cái gì.

Tết mà vẫn còn làm việc chăm chỉ như vậy sao? Tác phong chuyên nghiệp thật.

Không biết lần này là muốn chụp lén ai, Qúy Kha tò mò đi theo.

Di động của phóng viên vang lên, anh ta nhấc máy, nhìn quanh một lượt rồi mới trả lời.

Qúy Kha trốn sau bụi cây.

"Tôi ngồi xổm đã mấy tiếng rồi, cũng chưa thấy bóng dáng của Thư Minh."

"Anh chàng này lại đang cắt cổ tay. Nếu được chụp ảnh, chắc chắn đây sẽ trở thành hot search.”

Qúy Kha cau mày, An Trừng lại tự cắt cổ tay? Và đang ở trong bệnh viện này?

Lúc này, tên phóng viên săn ảnh nói: "Cậu ta đang ở tầng 4 của khoa nội trú đúng không? Được rồi, tôi qua ngay.”

Tên phóng viên tắt máy đi vào bệnh viện, Qúy Kha đi theo sau.

Tầng 4 có rất nhiều phòng bệnh, tên phóng viên không biết Thư Minh ở phòng nào nên đã đi kiểm tra từng phòng một.

Bỗng Quý Kha thấy trợ lý của An Trừng mở cửa đi ra.

Nhưng tên phóng viên kia lại không nhìn thấy.

Qúy Kha giả vờ gọi điện, đi ngang qua anh ta rồi đẩy cửa bước vào.

An Trừng nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, nhìn cậu ta đã gầy đi rất nhiều, cổ tay gầy gò đã được băng bó.

“Cút ra ngoài!”

An Trừng có vẻ tức giận, ngay lập tức hét lên mà không quay đầu lại nhìn.

“Hiện tại bên ngoài có một phóng viên đang thăm dò tình hình của cậu, nếu cậu không muốn rước thêm phiền phức thì hãy cẩn thận.”

An Trừng nghe thấy giọng nói đó liền giật mình.

“Là.. là cậu?”

An Trừng trợn mắt nhìn Qúy Kha: “Cậu tới đây làm gì? Đến đây để cười nhạo tôi sao?”

“Đúng vậy, tôi tới đây chính là để cười nhạo cậu.”

Qúy Kha nhìn bộ dạng hiện tại của An Trừng, không khỏi cảm thấy thương hại: "Nhìn cậu hiện tại quỷ không ra quỷ người không ra người, tôi thực sự cảm thấy rất hài lòng.”

Đôi mắt An Trừng nổi đầy tia máu: "Lâm Du, đồ ăn trộm đáng khinh bỉ! Cậu đã cướp đi Phó Thời Văn của tôi, đồ đê tiện đáng ghét, sao cậu không chết đi!”

Qúy Kha bình tĩnh nhìn An Trừng: "An Trừng, cậu vẫn không chịu hiểu sao? Phó Thời Văn, anh ấy từ đầu đến cuối chưa bao giờ thích cậu."

“Đồ của cậu, cậu có thể lấy đi, nhưng nếu đó không phải đồ của cậu thì cho dù cậu có cưỡng cầu, dùng mọi thủ đoạn để giành lấy thì vĩnh viễn cũng không phải của cậu.”

An Trừng lắc đầu: “Cậu nói bậy bạ, anh ấy rõ ràng thích tôi!”

Qúy Kha khinh thường liếc nhìn cổ tay An Trừng: “Anh ấy thích cậu sao? Lần trước cậu cũng cắt cổ tay cầu xin Phó Thời Văn quay lại. Anh ấy không quay lại đúng không? Lần này cũng vậy thôi.”

"Cậu biết tại sao không? Bởi vì anh ấy không thích cậu, cho nên cho dù cậu có chết, anh ấy cũng sẽ không quan tâm."

"Không, rõ ràng là do cậu, cậu đã lấy đi tất cả của tôi! Sao cậu không chết đi, cậu chết đi rồi Phó Thời Văn sẽ là của tôi!”

An Trừng trợn mắt nhìn Qúy Kha, muốn lao đến tấn công cậu nhưng chỉ tiếc thân thể quá yêu đuổi, ngã trên mặt đất.

Bình luận

Truyện đang đọc