BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ VỀ THẾ THÂN RỜI ĐI

Qúy Kha gật đầu.

Phó Thời Văn nhấc điện thoại và gọi cho bác Ngô.

Tắt điện thoại, Phó Thời Văn nói: “Hai mươi phút nữa ông ấy sẽ tới.”

Qúy Kha nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối dần lên một chút, cậu phải đợi thêm hai mươi phút nữa, cậu không biết phải nói gì với Phó Thời Văn.

Phó Thời Văn nhìn vào gương mặt của Qúy Kha. Một đôi mắt rất đẹp dưới tròng kính, chỗ tối chỗ sáng, khiến anh nhớ đến cậu bé mà anh nhìn thấy trên bãi biển ngày hôm đó.

Đôi mắt của cậu bé đó rất giống với đôi mắt của Lâm Du.

Phó Thời Văn thấp giọng cười: “A Du, đứa nhỏ đó là con của chúng ta, đúng không?”

Việc Phó Thời Văn đột ngột nhắc đến Qúy Nhuyễn Nhuyễn khiến Quý Kha hơi sợ hãi, cậu vẫn luôn sợ nếu Phó Thời Văn biết về sự tồn tại của Quý Nhuyễn Nhuyễn anh sẽ cướp Quý nhuyễn nhuyễn rời khỏi cậu.
“Quý Nhuyễn Nhuyễn là con của tôi.” Qúy Kha nói một cách cảnh giác.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không cướp đứa nhỏ đi.”

Phó Thời Văn cười nói: “Tôi biết đó là con của chúng ta, nó rất giống em, rất đáng yêu.”

Qúy Kha không muốn tiếp tục nói về chuyện này.

Ở bên Phó Thời Văn thêm một phút, dường như trong lòng sẽ có nhiều thay đổi, Qúy Kha đứng dậy nói: “Tôi đi xuống dưới chờ.”

“Hơn nữa, chúng ta sau này sẽ không gặp nhau.”

Nhìn bóng lưng dứt khoát của Qúy Kha, không biết tại sao, Phó Thời Văn đột nhiên có một nỗi sợ hãi không thể diễn tả được trong lòng.

Anh dự cảm không tốt rằng nếu lần này anh không giữ chặt lấy Lâm Du, có lẽ hai người thực sự sẽ không còn cơ hội.

Phó Thời Văn không quan tâm đến chuyện khác, nắm lấy tay Qúy Kha, rốt cuộc không nhịn được nói ra lời trong lòng: “A Du, đừng đi, được không?”
Bàn tay của Phó Thời Văn lạnh như cục nước đá, anh dùng lực nắm chặt tay, tay của Qúy Kha rất đau.

Qúy Kha nhắm mắt lại, từ từ mở ra và thở hắt: “Phó Thời Văn, để tôi đi.”

Tuy nhiên, tay Phó Thời Văn không hề buông lỏng, thay vào đó anh nắm chặt hơn.

“Phó Thời Văn, anh cảm thấy chuyện này có thú vị không?” Qúy Kha lạnh lùng nhìn anh.

“A Du, chúng ta làm lại từ đầu được không.”

Phó Thời Văn ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt đỏ hoe, giọng điệu đầy khẩn cầu, như thể đang hạ mình.

Thật khó để Qúy Kha có thể diễn tả được sự bàng hoàng trong lòng cậu vào lúc này.

Một lúc sau, Qúy Kha gạt tay Phó Thời Văn ra, quay đầu lại, giả vờ bình tĩnh rồi lạnh lùng nói: “Tôi đã mua vé rồi.”

Ban đầu ý định của cậu là đến để xem Phó Thời Văn như thế nào, sau đó sẽ quay trở lại ngay.
Sau tất cả, Phó Thời Văn đã cứu cậu.

Nếu cậu không đến, trong lòng cậu sẽ cảm thấy day dứt.

“Phó Thời Văn, chúng ta dừng ở đây đi, như vậy đều tốt cho cả hai chúng ta.”

Ánh sáng trong mắt Phó Thời Văn dần dần mờ đi, anh rũ mi xuống: “A Du, cho dù em có tin hay không, nhưng anh cũng muốn nói một lời với em, anh yêu em.”

“Tôi tin rằng anh yêu tôi, nhưng, Phó Thời Văn, tình yêu của anh quá rẻ mạt.”

Qúy Kha sẽ không bao giờ quên rằng anh ấy đã chọn An Trừng khi hai người bị bắt nhốt ở trong một tòa nhà đổ nát.

Nói xong, Qúy Kha quay người đi xuống lầu.

Qúy Kha không đợi quá lâu, một lúc sau, bác Ngô đã xuất hiện trước cửa bệnh viện.

Bác Ngô vẫn giống như trước đây, hầu như không thay đổi nhiều.

“Bác Ngô, đã lâu không gặp.”

Ông Ngô cũng rất hy vọng được gặp lại Lâm Du, bọn họ đều cho rằng Lâm Du đã chết.

Lâm Du bây giờ trông đẹp hơn trước rất nhiều.

Sau khi lên xe, ông Ngô hỏi: “Tới sân bay phải không?”

“Vâng.” Qúy Kha gật đầu.

Ông Ngô cười nói: “Tiểu Du, chuyến này cậu đến gặp Phó tổng sao?”

Qúy Kha im lặng trong hai giây: “Đúng vậy.”

“Phó tổng hẳn là rất vui, ngài ấy rất nhớ cậu.”

Xe đang chạy trên đường, mưa tạt xuống, đèn đường hai bên bị mưa và sương mù che khuất, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Ông Ngô lại nói: “Suốt mấy năm cậu không ở đây, sự thật, cuộc sống của Phó tổng hết sức tồi tệ. Ngài ấy luôn gặp ảo giác. Ngài ấy luôn nói rằng có thể nhìn thấy cậu thường xuyên, điều này khiến chúng tôi sợ hãi.”

Qúy Kha lặng lẽ nhìn mưa ngoài cửa kính xe, không lên tiếng.

Ông Ngô có thể thấy được Qúy Kha không muốn nghe những chuyện này, thở dài nói: “Này, xưa nay tôi luôn nói nhiều như vậy.”

Đến sân bay.

Ông Ngô cầm ô bước xuống xe, giúp Lâm Du mở cửa xe.

Trước khi đi, lão Ngô không nhịn được nói thêm một lời: “Tiểu Du, bác Ngô không hiểu những chuyện của người trẻ, nhưng bác Ngô bao năm qua đã nhìn thấy rất rõ ràng, Phó tổng đối với cậu là thật lòng.”

“Bác Ngô, bác đừng nhắc lại những chuyện đã qua.” Qúy Kha lắc đầu.

Bác Ngô thở dài một hơi: “Thôi, tạm biệt.”

“Tạm biệt bác Ngô.” Qúy Kha nhìn ông Ngô rồi rời đi.

Cậu liếc nhìn bầu trời đầy mưa, chợt nhớ đến cảnh tượng Phó Thời Văn cầm chiếc nhẫn và khóc thảm thiết.

Gió thổi mưa tạt vào mặt Qúy Kha, lạnh buốt như rơi lệ.

“Mưa to quá.”

Qúy Kha nói thầm.



Khi Phó Thời Văn mở mắt ra, thời tiết bên ngoài rất u ám và trời đang mưa.

Dự báo thời tiết thông báo rằng một cơn bão sắp tràn vào.

Phó Thời Văn đột nhiên nhớ ra rằng chuyến bay của Quý Kha chuẩn bị cất cánh.

“Ông Ngô.” Phó Thời Văn gọi vào điện thoại di động của ông Ngô.


“Sắp tới sẽ có bão, chuyến bay không bị hủy sao?”

Ông Ngô liếc nhìn bầu trời bên ngoài, thảo nào mấy ngày nay trời mưa, hóa ra là do một trận bão sắp sửa ập đến.

Phó Thời Văn nói: “Cậu ấy vẫn ở sân bay, quay lại đón cậu ấy.”

Qúy Kha bị chặn lại ở cổng an ninh sân bay, chỉ biết rằng chuyến bay bị hủy do bão.

Có rất nhiều người bị chặn lại ở cổng an ninh như cậu ấy, và cũng không biết khi nào sẽ có chuyến bay tiếp theo.

Qúy Kha bước ra khỏi sân bay, định tìm một khách sạn gần đó để ở, chờ tin tức.

Lúc này, một cô bé bước đến gần cậu.

“Chú ơi, chú đã thấy bố cháu không?”

Cô bé khoảng bảy tám tuổi, mặc một chiếc váy màu hồng, khuôn mặt tròn và rất dễ thương.

Qúy Kha lắc đầu: “Không, cô bạn nhỏ, bố cháu đi đâu vậy?”

Cô bé gãi đầu: “Bố nói sẽ hoàn tiền vé, nhưng cháu tìm không thấy.”

Qúy Kha sợ cô bé một mình sẽ không an toàn: “Chú sẽ đưa con đi tìm nhân viên, được không, họ sẽ giúp con tìm được bố?”

“Dạ.”

Qúy Kha bước vào sân bay cùng cô gái nhỏ, đằng xa một người đàn ông trung niên đi về phía cậu.

“Nhân Nhân, tại sao con lại chạy loạn một cách tùy tiện như vậy?”

Người đàn ông lo lắng bế đứa trẻ, người này có vẻ là cha của đứa trẻ.

Cô gái nhỏ nói: “Chú nói đưa con qua tìm ba.”

Khi Qúy Kha nhìn thấy người đàn ông trung niên, cậu cảm thấy rất quen thuộc, như thể đã nhìn thấy anh ta ở đâu đó.

Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên nét mặt thô kệch, có vẻ không được tử tế, trừng mắt nhìn Qúy Kha: “Nhìn cái gì.”

Qúy Kha giống như bị sét đánh: “Là anh...”

Người đàn ông trung niên nhìn kỹ Qúy Kha liền nhận ra cậu, hốt hoảng bế cô bé chạy ra ngoài.

Qúy Kha chạy theo.

“ đừng chạy!”

Người đàn ông trung tuổi đứng ở cổng sân bay, không mang ô và tỏ vẻ ái ngại khi để đứa trẻ bị mắc mưa.

Anh ta cảnh giác nhìn Qúy Kha: “Cậu muốn gì?”

Qúy Kha hơi thở hổn hển, nếu cậu nhớ không lầm thì tên người đàn ông đó là Vương Đông.

Một trong những người đã bắt cóc cậu.

“Bố—” Cô bé cũng cảm nhận được cảm xúc của bố, cô bé không biết chuyện gì đã xảy ra, và nhìn cha mình thất thần.

Nhìn thấy cô gái nhỏ bên cạnh người đàn ông, Qúy Kha do dự: “Anh có biết Tôn Bằng đang ở đâu không?”

Qúy Kha nói: “Đừng lo lắng, chỉ cần anh nói cho tôi biết tung tích của anh ta, tôi sẽ coi như chưa từng nhìn thấy anh.”

Kẻ đã bắt cóc cậu, phú nhị đại đã gϊếŧ chết cha mẹ cậu, vẫn chưa bị bắt.

Vấn đề này giống như là một cái gai trong tim cậu.

Loại cặn bã đó nên ở tù cả đời, thay vì cầm tiền của Phó Thời Văn rồi bỏ trốn ra nước ngoài đến tận bây giờ.

Vương Đông vẫn rất cảnh giác: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”

Lúc này một du khách đi ngang qua họ, trên tay cầm một chiếc ô to.

Đột nhiên Vương Đông giật lấy chiếc ô trong tay du khách, bế con nhỏ chạy ra ngoài.

Qúy Kha vội vàng đuổi theo họ ra ngoài.

Vương Đông là một công nhân xây dựng, anh ta thường phải làm những công việc khó khăn cho nên thể lực rất tốt, nhưng anh lại vừa ôm con vừa cầm ô lớn, thế nên anh ta đã suýt chút bị ngã.

Bình luận

Truyện đang đọc