Hôm nay là sinh thần lần thứ 22 của Lâm Thiển Y, sau khi tan tầm cô cơ hồ là thẳng một đường tới nhà bạn trai là Hứa Hạo Trạch, mang theo tâm tình vui sướng vừa đi vừa ngân nga.
Chính là cảnh tượng trước mắt đánh đổ toàn bộ tâm trí của cô, đồ ăn mua tới trong tay đều nhất loạt rơi xuống đất. Nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô gắt gao cắn chặt môi, không để mình mảy may phát ra một tiếng động nào. Cô khó mà tin vào mắt mình, trước mắt là đôi nam nữ đang quấn lấy nhau mà người đàn ông lại là người cô đã quen bốn năm, cũng là người chuẩn bị kết hôn cùng cô.
Lâm Thiển Y cố nén cơn tức giận đối với đôi cẩu nam nữ kia, một tay che miệng nhanh chóng xoay người biến mất trong trời chiều. Lâm Thiển Y cứ một đường mà chạy, cuối cùng phải dừng lại mà thở, tựa hồ như không khí trong phổi bị dồn ép không còn chút nào. Cô quay đầu nhìn, một chút bóng dáng đuổi theo của hắn ta cũng không có, thực sự là cô nghĩ nhiều rồi.
Trong khoảnh khắc nước mắt tuôn rơi không thể kìm lại được.
Thấy trời đã tối, Lâm Thiển Y đưa tay quệt đi nước mắt ràn rụa trên mặt, sụt sịt mũi, bước thấp bước cao tiến về phía trước. Cũng không biết đi được bao lâu, phía trước có ánh đèn lóe lên, liền đó là tiếng phanh xe phát lên ken két, Lâm Thiển Y lúc này mới ngây ngốc ngẩng đầu lên. Tiếp đón cô chính là một đôi mắt phẫn nộ.
“Cô bị gì vậy? Muốn chết sao mà không thèm nhìn đường?”
Người đàn ông nóng bừng bừng thò đầu ra khỏi xe, chửi xối xả trước vẻ mặt ngây ngốc của Lâm Thiển Y. May là vừa rồi anh ta phanh xe kịp thời, không thì người phụ nữ này đã bị tông văng đi rồi.
Lâm Thiển Y vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bị người đàn ông la hét hồi lâu cũng không có phản ứng gì, mãi cho đến khi anh ta tức giận đóng cửa xe trước mặt cô rồi lạnh lùng bỏ đi. Đến lúc này Lâm Thiển Y mới có phản ứng, cô hoàn hồn lại cũng là lúc xe chạy vút đi, nước mưa hắt tung tóe.
Nước mưa không chỉ hắt đầy bùn lên người cô còn lên khắp cả mặt cô!
Chết tiệt!
Hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì vậy!
Bị người yêu phản bội không nói, lại còn bị văng nước cả người thế này?
Cô tìm ai phân xử đây, ông trời là đặc biệt đối nghịch với cô sao?
Lâm Thiển Y phản ứng theo điều kiện, xoay người, một tay chống nạnh một tay chỉ vào hướng xe chạy.
“Tên khốn nhà ngươi! Lái xe giỏi lắm hay sao hả, lần sau đừng để bà đây nhìn thấy, không thì gặp một lần đánh một lần.”
Mặt của tên lái xe Lâm Thiển Y đã thấy rồi, về sau hắn nên cầu nguyện không đụng phải cô! Không thì hắn coi chừng đó. Lâm Thiển Y giũ nước trên vạt áo, lại chùi chùi khuôn mặt nhỏ của mình, hít nhẹ vài hơi, có điều nỗi đau vì bị phản bội khi nãy trái lại đã vơi bớt phần nào.
Trong khoảnh khắc cô xù lông nhảy dựng lên tức giận mà chửi, Lâm Thiển Y không hề chú ý tới khi chiếc xe thể thao vụt qua, khoé môi người đàn ông ngồi phía sau khẽ gợi một nụ cười nhạt mê người.
Không lâu sau, Lâm Thiển Y liền nhìn thấy một quán bar, thực ra trước giờ cô chưa từng đi qua loại quán này. Mặc dù chưa từng ghé qua nhưng cô cũng có nghe nói, đặc biệt là quán Bất Dạ Thành. Bất Dạ Thành trước kia chỉ là một quán bar, hiện nay là một nơi ăn chơi lớn, bên trong là nơi tụ tập, KTV, sàn nhảy, nơi giao tiếp.
Lâm Thiển Y đứng ở bên ngoài tầm 10 phút, lúc này mới quyết tâm đi vào. Vừa rồi trải qua chuyện như vậy, cô cảm thấy mình cần phải làm gì đó để tê liệt cảm xúc này, không thì cô thật sự không chịu nổi. Lâm Thiển Y tìm một góc tương đối yên tĩnh, chọn một bàn rồi một mình uống rượu sầu.
Nói lòng không đau là giả, tình cảm bốn năm cứ như vậy không còn.