BOSS ĐẠI NHÂN, XIN DỪNG BƯỚC

Khí thế Hạ Minh Duệ quá mức cường hãn, ánh mắt quá mức sắc bén, hơi thở quá mức ám muội, thân hình quá mức cao lớn, vì thế cho nên, Lâm Thiển Y từ từ lui về sau vài bước, tạo khoảng cách với Hạ Minh Duệ.

Mơ hảo!

“Không muốn? Vậy được, bây giờ tôi cùng cô tính toán nợ nần”.

“Thứ nhất, tôi muốn làm rõ một chuyện, tôi không phải là trai bao trong Bất Dạ Thành, mà là lãnh đạo trực tiếp của cô.

Cô hiểu lầm tôi là cái loại đàn ông như vậy đối với nhân cách của tôi là một sự sỉ nhục lớn. Theo lý, nhân cách đối với một người là vô giá, vì vậy tôi muốn cô trả bao nhiêu tiền cũng là điều đương nhiên, đây là điểm quan trọng nhất.

Thứ hai, tôi đi Bất Dạ Thành chẳng qua chỉ để nghỉ ngơi, mà cô không chỉ quấy rầy giấc ngủ của tôi lại còn khiến cho tôi ngày hôm sau không thể tập trung tinh thần xử lý công việc, thế nên gây ra rủi ro, tổn thất mấy trăm vạn.

Thứ ba, tôi đây trước giờ chán ghét tiếp xúc với phụ nữ, bình thường lại giữ mình trong sạch. Tôi đã cố gắng gìn giữ hai mươi bảy năm vậy mà lại bị một người say rượu như cô cướp đoạt mất. Trinh tiết là vô giá, xem như nể tình làm cùng công ty, giảm giá cho cô. Tàm tạm cũng mười triệu đi”.

Hạ Minh Duệ ào ào nói một đống, so với hình tượng lạnh lùng sáng nay hoàn toàn không giống. Chỉ nghe đến đây Lâm Thiển Y cứng lưỡi. Cứ như vậy chém giết cô sao?

Cái này cũng chưa tính là gì, Lâm Thiển Y trơ mắt nhìn Hạ Minh Duệ mím môi, ánh mắt nhìn cô chớp chớp. Cuối cùng giống như thở dài nhẹ nhỏm một hơi, vẻ mặt rối rắm mà uỷ khuất nhìn cô.

“Ừm, chỉ mới nghĩ tới những thứ này thôi. Hay là chúng ta cứ tạm thời tính như vậy trước? Trí nhớ hôm đó cũng có chút lộn xộn, đợi tôi nghĩ kỹ rồi lại nói cho cô biết phải bồi thường thế nào?”

Lâm Thiển Y thiếu chút nữa là hộc máu.

Nhân cách của anh ta đáng giá sao? Ngày đó anh ta là đi nghỉ ngơi? Có quỷ mới tin! Anh ta vẫn còn là xử nam? Đánh chết cô cũng không tin, đã vậy còn không biết xấu hổ mở miệng đòi cô trả mười triệu?

Vậy lần đầu tiên đó của cô tính thế nào? Người chịu thiệt là cô có được không?
Nhưng nhìn xem biểu tình của anh ta? Có cần phải vô tội, có cần phải uỷ khuất, có cần phải ngây thơ như vậy không chứ?

Nhìn đôi mắt nhỏ mong ngóng trông chờ của anh, trong con ngươi lấp lánh nước, đầy ý lên án, giống như thật sự chịu nhiều ủy khuất vậy, nhìn cái miệng nhỏ kia, có thể đừng giả vờ trong trắng hay không? Giả vờ bị người bắt nạt?

Lâm Thiển Y phát điên!

“Nói tóm lại, tôi cũng không cần cô trả nhiều lắm, cố mà trả năm mươi triệu đi!”
Hạ Minh Duệ chốt lại một câu thiếu chút khiến Lâm Thiển Y té xỉu. Đừng nói là năm mươi triệu, năm triệu cô còn không có nữa là!

“Tiền thì không có nhưng mạng thì có một cái!” Lâm Thiển Y không sợ chết nói thẳng suy nghĩ trong lòng.

“Nếu vậy thì…”

Hạ Minh Duệ kéo dài âm cuối, giọng nói du dương trầm bổng.

“Vậy được rồi!”

Hạ Minh Duệ rút khung hình từ trong túi áo vét, rút mấy miếng cao su che ở góc ra.

“Anh muốn làm gì? Đem nó trả lại cho tôi!”

Lâm Thiển Y xem khung hình này như là bảo bối quý giá nhất của mình. Vì vậy khi thấy Hạ Minh Duệ có vẻ muốn gỡ ra, cô bị dọa đến mặt mày trắng bệch, giọng nói cũng trở nên run run.

“Còn có thể làm gì chứ? Nhìn không vừa mắt thì huỷ thôi”.

Hạ Minh Duệ ngẩng đầu, lơ đễnh nhìn Lâm Thiển Y liếc mắt một cái, sau đó lại tập trung vào khung hình trong tay

“Anh dám?”

Lâm Thiển Y quát lớn, tư thế mạnh mẽ bổ nhào về phía trước để giành lại.
Hạ Minh Duệ đột nhiên dừng tay lại, đem khung hình cất lại vào túi áo.

“Quên đi, tôi đem về huỷ là được, đỡ cho ai đó lại cướp mất. Ai, thật sự không có chút dịu dàng quan tâm gì cả, phụ nữ bây giờ, haizz!”

Hạ Minh Duệ vừa cảm khái nói vừa lắc lắc đầu, cảnh giác hí mắt nhìn Lâm Thiển Y, như thể cô thật sự sẽ động thủ đoạt lại đồ.

A a a, cô muốn giết người thì phải làm sao! Thật sự khiến người ta tức chết mà, người này sao lại có thể vô sỉ như vậy cơ chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc