BOSS ĐẠI NHÂN, XIN DỪNG BƯỚC

"Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người với người? Có vài người cho dù không cố ý làm gì, chỉ cần đứng ở một chỗ cũng tản ra ánh sáng vạn dặm không gì sánh kịp, chỉ cần một ánh mắt nho nhỏ liền có thể làm cho người ta bái phục.

Không giống vài người, bất kể ở đâu, đều khiến mọi người nôn mửa."

Hạ Minh Duệ thản nhiên nói, trên mặt không có chút biểu hiện dư thừa nào, giống như những lời anh nói chỉ là một chuyện nhỏ vô hại, nhưng càng như vậy càng khiến tên cơ bắp cầm đầu mặt chợt đỏ bừng, trên cổ gân xanh nổi đầy, giống như bên trong đang có con giun ngọ nguậy, hết sức khủng khiếp.

Hạ Minh Duệ vốn dĩ quỳ một chân trên đất, thế nhưng nếu bọn họ đã quyết định không để anh rời đi, như vậy anh có nhịn nữa cũng vô ích, vậy thì đập đẹp tất cả bọn chúng là được. 

Vì vậy anh ôm Cố Hiểu Kha, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.

Người ngoài chỉ biết 3 năm trước đây, Hạ Minh Duệ anh chẳng qua là đứa con nhà giàu chỉ biết núp bóng phía sau anh hai của anh, chỗ nào cũng cần anh ấy dọn dẹp tàn cuộc, sống phóng túng, cái gì cũng từng thử qua! Duy chỉ có đối với buôn bán là không có hứng thú, lại còn là một tên có sức lực mà ngu ngốc thôi. Cũng vì vậy mà khiến cha anh đau đầu không thôi, chỉ hận rèn sắt không thành thép, cuối cùng đối với anh càng thêm thất vọng.

Có lẽ thật sự là bởi vì có một người anh tốt luôn che chắn ở trước mặt anh, thay anh che gió che mưa, cho nên anh mới không chút kiêng kỵ như vậy, chỉ cần có thể dùng tiền giải quyết thì đối với anh chuyện đó không phải là chuyện lớn.

Nhưng Hạ Minh Duệ anh thật là người như vậy sao?

Anh chẳng qua là lười mà thôi! Trong công ty có anh hai chống đỡ, dù sao sản nghiệp nhà anh cũng lớn như vậy, có một người anh hai có năng lực như vậy, anh phá phách một chút thì có quan hệ gì?

Có câu phách lối phải có tư cách phách lối. Mà Hạ Minh Duệ anh chưa bao giờ cho rằng Hạ gia là tư cách phách lối của anh.

"Tiểu Thiển, đi theo anh đi, em lưu lại cũng không giúp được gì!"

Hứa Hạo Trạch còn muốn nói chút gì, lại thấy Lâm Thiển Y kinh hoảng kêu một tiếng, cả người hướng về phía Hạ Minh Duệ, ngay cả hắn cũng không phản ứng kịp nữa.

"Hạ Minh Duệ cẩn thận!"

Cô cũng không biết vì sao ở dưới tình huống này lại làm theo bản năng phản ứng như vậy, nhìn thấy mấy tên ăn mặc như côn đồ phía sau muốn dùng ống thép đánh lên người Hạ Minh Duệ, cô cũng không để ý tới lễ phục rách nát trên người, cả người liền nhào tới.

Khi đó, lời nói sắc bén của Hạ Minh Duệ khiến tên cầm đầu tức sôi máu, đưa tay ra hiệu, những người xung quanh liền giơ ống thép trong tay lên.

Mắt thấy Hạ Minh Duệ sẽ bị loạn côn đánh chết, không chết cũng tuyệt không yên lành gì, cô thậm chí không nghĩ tới mình sẽ như thế nào.

Hạ Minh Duệ cũng không nghĩ tới Lâm Thiển Y, người phụ nữ ngu ngốc này lại đột nhiên lao tới, cho nên dưới tình huống không chút phòng bị, cái anh sững sờ là Lâm Thiển Y chạy băng băng qua bổ nhào sang một bên, bởi vì đang ôm Cố Hiểu Kha, vì thế cả cơ thể anh cũng không kịp xoay chuyển trực tiếp ngã vào tên cơ bắp trước mặt. 

Đối với tình huống đột ngột Hạ Minh Duệ có chút ngây người, ngay cả những tên chung quanh đang ào ào giơ vũ khí cũng sững sờ, mà ngây người nhất chính là tên đại ca cầm đầu bị xô ngã làm nệm kia!

Bất quá lúc Hạ Minh Duệ ngã xuống, vì không muốn làm bị thương Cố Hiểu Kha trong lòng, đã cố hết sức để cô nàng một bên.

Mà chính anh lại không có vận tốt như vậy, trực tiếp đè trên người tên cơ bắp, Lâm Thiển Y vừa lúc mềm mại té nhào vào trên lưng Hạ Minh Duệ.

Đây vốn nên là thời khắc tuyệt mỹ, Hạ Minh Duệ cũng rất muốn hưởng thụ giờ khắc này, chỉ có điều bây giờ không phải là lúc thích hợp, anh cơ hồ ngay lập tức hành động.

Thừa dịp kẻ cầm đầu bị anh xô ngã, anh nhanh chóng trở tay chế trụ người.

Hạ Minh Duệ kèm hai bên kẻ cơ bắp lui về sau một bước, cảnh giác nhìn những ánh mắt chằm chằm như hổ rình mồi, quay về phía Lâm Thiển Y nháy mắt, ra hiệu cô đến phía sau mình.

Lâm Thiển Y hiểu ý, muốn ôm Cố Hiểu Kha về phía sau, nhưng ôm thế nào cũng không nhúc nhích được. 

Hạ Minh Duệ liếc mắt nhìn lễ phục rách nát trên người cô, trong mắt bùng lên ngọn lửa tức giận, hận không thể lập tức moi ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.

Lâm Thiển Y cơ hồ dùng hết sức lực, rốt cuộc đem Cố Hiểu Kha nửa ôm nửa kéo đến sau lưng Hạ Minh Duệ.

Cũng chính lúc này một tên trong nhóm nhanh trí tóm được Lâm Thiển Y đang mệt mỏi thở hổn hển, một tay siết ở cổ cô. Hạ Minh Duệ muốn tương trợ thế nhưng một phần vì bị thương, phần lại phải kèm hai người nên không hành động nhanh được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Thiển Y bị bắt lại.

"Các người muốn làm gì? Buông cô ấy ra!"

Nhìn Lâm Thiển Y bị bắt, Hứa Hạo Trạch từ dưới đất đứng lên chạy tới bên người Lâm Thiển Y, muốn đoạt cô từ trong tay người đó về.

Chẳng qua là khi hắn vươn tay muốn kéo Lâm Thiển Y đến bên cạnh mình, liền bị một người khác đá một cước vào bụng.

Hứa Hạo Trạch một tay ôm bụng, đau đớn cúi người xuống. Trên thực tế vừa mới trải qua cuộc phẫu thuật thân thể hắn còn rất yếu ớt.

"Mày tưởng mày là ai? Nơi này đã không còn chuyện của mày, cút nhanh, nếu không đến chết cũng không biết mình chết thế nào đâu!"

Hứa Hạo Trạch ôm bụng, trán lấm tấm mồ hôi.

"Chẳng phải lúc đầu đã nói là không cô ấy bị thương?"

"Đó là lúc đầu! Mày cũng thấy tình huống bây giờ phức tạp như vậy, mày không phải nói ả đàn bà này là người tình của Hạ Minh Duệ sao? Mày tốt nhất nên cầu nguyện ả còn có chút chỗ hữu dụng, nếu không mày nhất định phải chết!"

"Mày!"

Hứa Hạo Trạch mở miệng muốn mắng, nhưng một chữ "mày" vừa ra khỏi miệng liền bị ánh mắt những người chung quanh doạ sợ.

Không phải là hắn không muốn cứu cô, chỉ là hắn bất lực, chỉ trách cô cùng Hạ Minh Duệ có quan hệ.

"Thả đại ca chúng tao ra! Nếu không tao bóp chết nó!"

Tên đầu trọc đang kiềm chế Lâm Thiển Y siết tay lại. Lâm Thiển Y buồn bực hừ một tiếng.

Hạ Minh Duệ gắt gao nhìn chằm chằm tên đầu trọc đang siết cổ Lâm Thiển Y, hận không thể uống máu ăn thịt hắn.

"Hạ Minh Duệ, không cần lo cho tôi, mau đưa Hiểu Kha tới bệnh viện, cô ấy không chịu nổi nữa đâu!"

Lâm Thiển Y gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Minh Duệ, hy vọng anh không cần lo cho cô mà đưa Cố Hiểu Kha tới bệnh viện. Cô không muốn bởi vì mình mà khiến Cố Hiểu Kha xảy ra chuyện, như vậy lương tâm cô sẽ bất an.

Ánh mắt Hạ Minh Duệ sâu sâu ẩn ẩn nhìn Lâm Thiển Y, làm cho người khác không đoán được đến tột cùng anh đang suy nghĩ gì.

"Đi mau đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?"

Nước mắt cứ như vậy không chịu thua kém chảy xuống, cô cũng không biết mình đến tột cùng vì sao lại khóc, nhưng tuyệt không phải bởi vì sợ.

Hạ Minh Duệ vẫn trầm mặc nhìn cô một cái, môi mỏng khẽ mở, giọng nói có hơi khàn khàn.

"Em chắc chắn?"

"Anh sao lại dài dòng như vậy, đi a, chậm nữa cô ấy sẽ chết mất. Hôm nay là ngày kết hôn của hai người mà!"

Câu này cô cơ hồ là rống lên, cũng không quản lực đạo của người sau lưng càng tăng, bây giờ cô hít thở có chút khó khăn.

"Được!"

Một chữ đơn giản khi Hạ Minh Duệ nói ra lại mang theo một cảm giác khiến người an tâm, Lâm Thiển Y khoé miệng lộ ra một chút thoải mái, trong lòng lại hơi có chút khổ sở. Có lẽ trong lòng anh, cô thật sự chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé không đáng kể, có cũng được mà không có cũng không sao.

Hạ Minh Duệ thật sâu nhìn Lâm Thiển Y một cái, sau đó từ trên người cô thu hồi ánh mắt.

"Tao không có thời gian để lãng phí cùng tụi mày. Nhưng tụi mày phải nhớ kỹ, mục tiêu của tụi mày là tao, cô ấy không liên quan gì. Tao sẽ trở lại dẫn cô ấy đi, hy vọng trước khi tao trở lại cô ấy không bị mất một cọng tóc nào. Nếu không hậu quả chúng mày không cách nào hình dung được!"

Lần này Hạ Minh Duệ không có dây dưa nữa mà giơ tay lên trực tiếp đánh ngất tên cầm đầu. Anh phải ôm Cố HIểu Kha tới bệnh viện, không có cách nào tiếp tục kèm hai người hai bên. Sau khi đánh ngất người, Hạ Minh Duệ không khách khí đá hắn một cước trên đất, ôm lấy Cố Hiểu Kha cũng không quay đầu lại rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc