BOSS ĐẠI NHÂN, XIN DỪNG BƯỚC

Hạ Minh Duệ thu tay lại, trên mặt lại trở về vẻ lãnh mạc khi xưa, dường như sự dịu dàng mới vừa rồi trong nháy mắt chỉ là ảo giác của cô. Vai Lâm Thiển Y run lên, rùng mình một cái, quả nhiên là do cô suy nghĩ nhiều.

Mà một màn này giữa Hạ Minh Duệ và Lâm Thiển Y không thể tránh được ánh mắt Cố Hiểu Kha, Duệ của cô thay đổi sao? Làm sao có thể chứ? Cô thích anh ba năm, anh cũng không hề có chút thay đổi, hôm nay là vì sự xuất hiện của một người phụ nữ khác lại có thay đổi? Làm sao có thể cam lòng đây chứ?

Một bữa cơm ăn có chút trầm lắng, nhiều lần Cố Hiểu Kha cũng muốn nói chút gì đó để làm dịu đi không khí, nhưng mà chỉ cần nghĩ tới hình ảnh mới vừa rồi, trong lòng liền khó chịu.

Sau khi cơm nước xong, Hạ Minh Duệ nhíu lại đôi mắt đẹp.

"Cố Hiểu Kha, sao em còn ở đây?"

Nghe tên mình, Cố Hiểu Kha một tay che trán.

"A, Duệ, không biết xảy ra chuyện gì, em thấy đầu có chút choáng váng!"

Nhưng mà Hạ Minh Duệ căn bản không tin bộ dạng này của cô.

"Đừng dài dòng, nhanh thu dọn đồ đạc rồi trở về nhà em đi!"

"Em có thể ở lại thêm đêm nay không? Một mình rất nhàm chán, em thích nơi này của anh!"

Lời này khiến cho ánh mắt Hạ Minh Duệ có chút dao động, nhưng cũng không thoả hiệp, như cũ lạnh lùng.

"Không được!"

"Được rồi! Thật là hẹp hòi!"

Cố Hiểu Kha ủ rũ, cúi thấp đầu đi thu dọn đồ đạc, sau đó liền bị Hạ Minh Duệ dắt cánh tay đem ra ngoài, vừa ra đến trước cửa còn không quên phân phó Lâm Thiển Y.

"Dọn dẹp lại sạch sẽ đi!"

Lâm Thiển Y liếc mắt, không phải trước giờ cô dọn dẹp rất sạch sẽ sao? Đại thiếu gia anh lúc nào phải động tay? Cô thật giống bắp cải mùa đông nha, mệnh khổ mà!

Hạ Minh Duệ đưa Cố Hiểu Kha quay về phòng mà anh chuẩn bị trước cho cô, sau đó liền trở về.

Bàn ăn đã dọn dẹp sạch sẽ, nói tóm lại Lâm Thiển Y vẫn luôn đem nhà anh dọn dẹp rất sạch sẽ. Con ngươi sắc bén của Hạ Minh Duệ liếc một vòng, không có bóng dáng cô trong phòng.

Hai tròng mắt dính vào một tầng lệ khí, người phụ nữ này lại dám đem lời anh nói như gió thổi ngang tai. Anh có phải quá nhân từ với cô hay không?

Hạ Minh Duệ đi hai bước vòng qua lối vào liền nhìn thấy Lâm Thiển Y đang vùi trong ghế sô pha, trong tay còn cầm điều khiển TV. Mắt thấy chiếc điều khiển sắp rớt xuống đất, Hạ Minh Duệ nhanh tay lẹ mắt đi tới bắt được, sau đó lắc đầu bật cười.

Điều khiển TV rơi hay không anh khẩn trương cái gì chứ?

Ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển Y đang an tĩnh ngủ, bờ môi đầy đặn hơi chu, thật là dễ thương.

Không biết là đang mơ thấy gì, lông mày hơi nhíu lại, anh cư nhiên bị quỷ thần xui khiến giơ tay vì cô mà vuốt trở lại. Ý thức được hành động của mình, Hạ Minh Duệ thầm mắng một tiếng, anh đây bị gì thế này? Anh lại vì cô gái này mà lo lắng, không khỏi ảo não búng trán Lâm Thiển Y một cái, giọng nói tương đối ác liệt.

"Đứng lên!"

"A, đau!"

Lâm Thiển Y hết hồn ngồi ngay ngắn lại, ngủ chưa đủ giấc khiến cô tương đối bất mãn. Khi thấy rõ tên đầu sỏ trước mặt liền không khách khí.

"Anh bệnh à? Đã tối rồi!"

Sau đó cũng không thèm để ý tới sắc mặt tái xanh của Hạ Minh Duệ, kéo gối trên ghế sô pha qua gối đầu, không coi ai ra gì mà tìm tư thế thoải mái nằm xuống nhắm mắt, sau đó hô hấp đều đặn.

Giây kế tiếp Lâm Thiển Y liền cảm giác mình bay lên trời, thì ra là bị Hạ Minh Duệ bế lên.

"Khốn kiếp, buông tôi ra, anh tên cầm thú này!"

"Thế nào? Có phải đã quên bổn phận của mình hay không?"

Bị giày vò đến kiệt sức, trong đầu Lâm Thiển Y mơ hồ chỉ có một nghi ngờ, tên khốn kia vì sao không cùng bạn gái anh chứ? Là cô nghĩ sai rồi sao?

............

Ngày thứ Hai, như thường lệ, Lâm Thiển Y ngồi xe Hạ Minh Duệ đến công ty, ở nửa đường thì xuống xe đổi xe buýt như cũ.

Phòng làm việc Lâm Thiển Y.

Trần Hi vẫn như trước tới rất sớm.

"Làm gì?"

Lâm Thiển Y thái độ không tốt, giương một cặp mắt gấu mèo thật to, thật sự là ánh mắt của Trần Hi quá mức phức tạp, quá mức khiến người ta đoán không ra, quá mức khiến người ta phải dựng tóc gáy.

Trần Hi đi quanh Lâm Thiển Y một vòng, cái mũi nhỏ không ngừng hít hít, ánh mắt mang theo sự tìm tòi quan sát.

"Ừm, mùi đàn ông! Cậu xem ra rất mệt mỏi nha!"

Lời này không phải là nghi vấn mà là khẳng định, Lâm Thiển Y vừa định phản bác, đôi mắt to trừng thật lớn sắp giống của Ngưu ma vương rồi, ngón trỏ của Trần Hi chặn trên miệng cô làm lời muốn nói nhất thời nuốt trở về.

Trần Hi một bộ mặt bí hiểm.

"Không cần vội vã phủ nhận! Cậu có phát hiện gần đây bản thân rất hay mặc váy? Cũng đã quên chị em chúng ta, bình thường nếu xuất hiện loại tình huống như thế chỉ có thể nói rõ một điều, chính là cậu có đàn ông ở bên ngoài! Thành thật khai báo đi, soái ca nhà nào mà lại bị cậu lừa thế?"

Lâm Thiển Y: "..."

Tức giận hất ngón tay đang đặt ở môi cô ra, hai mắt giận đến muốn bốc lửa, Lâm Thiển Y dùng ngón trỏ không ngừng chọc vào trán Trần Hi, cái sau so với cái trước càng dùng lực nhiều hơn. Trần Hi bị cô chọc đến lùi về sau từng bước, rất nhanh liền đụng tới bàn làm việc, thân thể cô không ngừng ngửa ra sau.

"Này, gần đây thắt lưng luyện tập cũng không tệ, có thể cong đến trình độ này, không tệ, không tệ nha!"

Tiếp theo đó lời tuôn như gió, nước miếng phèo phèo bay như ngọn lửa tức giận thiêu đốt, Trần Hi cũng bắt đầu hoài nghi phòng làm việc ở trên lầu này của bọn họ có khi nào bị thổi bay đi không.

"Con mắt nào của cậu thấy chị đây có đàn ông?"

Nói đến đàn ông cơn tức giận trong lòng cô còn cuộn trào, tối hôm qua cô thế nào lại bị giày vò đến rất khuya, đến tận bây giờ xương sống thắt lưng còn đau đây này. Có điều bây giờ Lâm Thiển Y nói dối mặt không đỏ tim không đập nhanh, coi như mặt có đỏ cũng là do tức giận mà thôi.

"Được được, tớ sai rồi chị hai, chị có thể đứng lên!"

Thật sự là cái eo bị cái bàn cấn làm cho khó chịu, Trần Hi không thể không thoả hiệp, bất quá ánh mắt kia lại như cũ tỉ mỉ quan sát Lâm Thiển Y.  Không biết có phải do Lâm Thiển Y nghĩ tới tối hôm qua hay không, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn ửng đỏ nay lại càng đỏ hơn, tức giận đi tới trước bàn mình ngồi xuống.

Nhìn Lâm Thiển Y không giải thích được đỏ mặt, Trần Hi cười lém lỉnh, con vịt chết mà còn mạnh miệng đúng không? Đừng để cô tìm ra người đàn ông kia là ai nha.

Không yên lòng, Lâm Thiển Y vừa sửa sang lại tài liệu trong tay vừa suy nghĩ lung tung, không biết thế nào lại nghĩ đến chuyện giữa Hạ Minh Duệ và Cố Hiểu Kha, hồi lâu sau cô thở dài, lắc lắc đầu, cô bị cửa kẹp sao? Tự nhiên nghĩ đến tên khốn kia làm gì?

Có điều công việc hiện tại cũng không nhiều, cô sớm đã đem tài liệu chỉnh sửa xong, thời điểm rảnh rỗi, cô đột nhiên nhớ tới đã nhiều ngày rồi cô không chơi game, cũng không biết Tề Diệu cái tên kia có giúp cô làm tốt nhiệm vụ không nữa.

Híp mắt quan sát bốn phía một lượt, không nhìn thấy bóng dáng cấp trên, Lâm Thiển Y len lén mở game lên. Trước kia lúc không có việc gì làm cô cũng len lén chơi, có điều đều là thừa dịp làm xong việc rảnh rỗi mà thôi. Bất quá cho tới hiện tại cô không có bị Quản lý hay cấp trên bắt được nhược điểm.

Trò cô chơi này là Diệp Du, rất tốn thời gian và tiền bạc. Vốn dĩ á, cô chỉ muốn giết thời gian, thỉnh thoảng đầu óc không thông cũng sẽ nạp chút tiền vào game, dĩ nhiên tiền đó đều là cô tiết kiệm mà có. Thường thường người chơi nạp tiền vào game cũng không phải là vì họ có tiền, ngoại trừ những tên thổ hào. 

Mới vừa đăng nhập vào game chính là một cảnh tượng chói mắt, suýt nữa là làm hại mắt cô, khắp nơi đều là chiến hoả bay tán loạn, đây là tình cảnh các bang phái đang chém giết nhau a.

Lâm Thiển Y nhìn kỹ, này có ít nhất 5 bang phái đang chém giết nhau, hơn nữa còn là năm bang phái đứng đầu, dĩ nhiên bang phái Lâm Thiển Y bọn họ cũng ở bên trong, đơn giản chính là hai mặt giáp địch, mà nhân vật của cô đang đứng giữa đội hình năm người, trong đó có 2 người là cô biết, Tiểu Ngư Quái và Chung Ly Hàn. Hiển nhiên trước lúc này Tề Diệu đang giúp cô chơi đây mà.

Bình luận

Truyện đang đọc