BOSS ĐẠI NHÂN, XIN DỪNG BƯỚC

Lâm Thiển Y lè lưỡi, mãi đến khi ra khỏi cửa, khuất tầm nhìn của Tề Diệu mới dám thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô có thể cảm giác được vừa rồi Tề Diệu tạo cho cô một loại áp lực không nói nên lời.

Chẳng lẽ do bị ảnh hưởng bởi Hạ Minh Duệ mà cô sinh ra ảo giác này?

Lâm Thiển Y vỗ vỗ ngực, đi tới ven đường. Cô cũng không có nói cho Hạ Minh Duệ biết cô ở đâu, chỉ bảo anh tới siêu thị gần chỗ cô ở chờ cô.

Từ xa cô đã trông thấy Hạ Minh Duệ đang ngồi trong xe, ngón tay thon dài gõ cửa kính xe. Không có cách nào, người đàn ông này thật sự quá nổi bật, muốn không thấy anh cũng khó. Đợi Lâm Thiển Y đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút cứng ngắc, miễn cưỡng nở nụ cười.

"Hi, chào buổi tối!"

Lâm Thiển Y bình tĩnh đứng trước cửa kính xe, nụ cười trên mặt có chút gượng gạo. Đối diện với vị Tổng giám đốc đại nhân không thèm nói tiếng nào, không động tĩnh gì, khiến cô cảm thấy áp lực có chút khó thở. Cô oán thầm trong lòng, hừ, ánh mắt kiểu gì đó?

Cho rằng ánh mắt của mình rất có lực sát thương sao?

Chẳng qua Lâm Thiển Y đối diện với ánh mắt Hạ Minh Duệ chưa được 5 giây đã quyết tuyệt dời tầm mắt đi nhìn xung quanh. Có điều cô cảm thấy nhìn đâu cũng không thích hợp bởi vì ánh mắt Hạ Minh Duệ như có khả năng xuyên thấu, nhất thời cả người không được tự nhiên.

Cô cố gắng nắm góc áo, trấn tĩnh bản thân, nhưng không hiểu sao cô cứ có cảm giác không chỗ nào để trốn?

Cô sợ hãi một lần nữa cố gắng tập trung sự chú ý, cố không nháy mắt, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm Hạ Minh Duệ.

"Việc đó, tôi không phải cố ý không tới nhà anh, chỉ là tôi không nhớ rõ đường về..."

Rối rắm hồi lâu, cô không có cách nào loại bỏ được cái loại áp lực này, đành lấy lý do có vẻ hợp lý nhất nói.

"Trên xe có hướng dẫn!"

Một câu nói không có chút do dự nào, khiến Lâm Thiển Y chột dạ tới toát mồ hôi lạnh.

"Tôi, tôi không biết dùng!"

Suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra được cái lý do sứt mẻ đó.

“Em có biết dùng điện thoại không?”

Giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ, không nghe ra được cảm xúc bên trong.

Lâm Thiển Y nghĩ nghĩ, khẽ cắn môi, phun ra một chữ “Biết.”

"Vậy em là heo à?"

Dù là ai cũng không cảm thấy Hạ Minh Duệ lúc này là đang nói giỡn, giọng nói rất trịnh trọng tuyên bố! Nhưng mà Lâm Thiển Y trước sau như một đều cảm thấy lời này đầy ý miệt thị.

"Anh mới là heo ấy!"

Lâm Thiển Y nhỏ giọng nói thầm. Cô rõ ràng là một cô gái hoạt bát đáng yêu, thuần khiết vô tội có được không?

"Quả thực so với heo cũng không bằng!"

Cuối cùng, Hạ Minh Duệ nói thêm một câu. Ai bảo người nào đó lại vừa vặn nghe được câu nói thầm của cô cơ chứ.

"Khỉ khô, anh mới không bằng heo!"

Trước giờ cô ghét nhất là bị người ta nói ngu ngốc, giống heo... Hừ, tưởng cô là con cừu nhỏ dễ bắt nạt phải không?

"Lên xe!"

Hạ Minh Duệ thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, giọng nói không chút tức giận cũng không lên tông xuống tông.

Nhưng Lâm Thiển Y lại thấy trong lòng lo lắng, người này sẽ không phải là muốn tính sổ sau chứ?

"Hì hì, tôi thật sự là không nhớ rõ đường tới nhà anh, hơn nữa, tuy rằng tôi thi đỗ bằng lái xe, nhưng lại không có xe, kỹ thuật lái tự nhiên là..."

Cô muốn nói cô bây giờ chỉ là người học nghề, nói không chừng để cô lái xe còn có thể lái vào trong mấy chỗ cống rãnh. Sống chết của cô là chuyện nhỏ, xe anh mới nhìn đã biết quý báu như vậy, cũng không nên để cho nước cống bẩn dính vào mới phải!

"Tôi nói lên xe, đừng để tôi nói lần thứ hai!"

Giọng nói Hạ Minh Duệ mang theo sự lạnh lùng, Lâm Thiển Y rùng mình, không nói hai lời, động tác cực kỳ nhanh nhẹn đi vòng qua mở cửa tay lái phụ, ngồi xuống. Sau đó cô vô cùng bình tĩnh thắt dây an toàn, kỳ thực trong lòng có chút tò mò muốn hỏi.

"Chúng ta đi đâu?"

Hạ Minh Duệ mắt nhìn thẳng, kiếng chiếu hậu trong chiếu ra ngoại hình tuấn tú của anh, môi mỏng khẽ mở.

"Đến nơi cần đến!"

Được, coi như cô chưa hỏi gì!

Không có gì bất ngờ, chiếc xe Hạ Minh Duệ không biết lấy từ phương nào dừng lại ở bãi đậu xe chung cư, chiếc xe vốn hay đậu dưới lầu công ty anh, có lẽ cũng giống như con người anh hay chuyển hướng cũng không chừng. 

"Xuống xe!"

Lâm Thiển Y ngoan ngoãn xuống xe, cả đường đi không nói chuyện. Khi vừa vào nhà, Hạ Minh Duệ cường thế khi nãy liền thay đổi, tựa hồ có chút mệt mỏi, một đầu liền ngã vào trong ghế sô pha. Lâm Thiển Y hận không được làm cái ghế sô pha đó!

Phi, cô nghĩ đi đâu vậy chứ! Đúng là sắc đẹp dụ người mà!

"Tôi đói bụng!"

Gì chứ? Lâm Thiển Y trừng lớn mắt, vị này Tổng giám đốc đại nhân không phải trúng tà chứ? Cô thế nào lại cảm thấy giọng điệu anh có chút làm nũng?

Chẳng lẽ cô nghe nhầm?

Cô chần chừ bước tới gần Hạ Minh Duệ, ngón tay giật giật nhưng cũng không có động tác gì tiếp theo.

Đang lúc Lâm Thiển Y ngây ngốc giật mình, Hạ Minh Duệ từ phía trước ôm lấy eo cô, vùi đầu vào bụng cô, hai người liền duy trì tư thế người ngồi người đứng.

Động tác Lâm Thiển Y cứng đờ, không biết làm sao. Việc này hoàn toàn không giống với tính cách tên đàn ông trước mặt, đã gặp qua vẻ mặt cường thế của anh, cũng gặp qua sự quyến rũ yêu tà của anh, nhưng còn bây giờ?

Không lẽ là giả vờ đáng yêu sao?

Người đàn ông này không đi làm diễn viên thật là phí của trời!

"Tôi đói!"

Ngay tại lúc Lâm Thiển Y ngây người há miệng, Hạ Minh Duệ theo trước người cô ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn chằm chằm cô, vô tội chớp chớp mấy cái. Lâm Thiển Y trong phút chốc cười ngất, tình yêu tràn ra.

Không thể trách cô háo sắc, nếu có một anh trai đẹp tuyệt phẩm đang nũng nịu với bạn, bạn có thể chống lại sao?

Ma xui quỷ khiến cô vươn tay trắng noãn nhỏ bé vỗ vỗ đầu Hạ Minh Duệ, có ý trấn an.

"Ngoan, chị đây làm cơm cho em ăn!"

Hạ Minh Duệ ngoan ngoãn buông tay đang ôm eo cô ra, lúc Lâm Thiển Y xoay người đi về phía phòng bếp kia, khoé miệng anh cong lên không dễ nhận ra.

Không bao lâu trong phòng bếp truyền ra tiếng lanh canh lách cách.

Lâm Thiển Y biết làm vài món ăn đơn giản, đây đều là kinh nghiệm tích cóp nhiều năm của một người sống một mình mà có. Thỉnh thoảng cô cũng tự mình ở trong nhà trọ của Tề Diệu làm vài món ăn đơn giản, dường như tên Tề Diệu kia còn thật sự thích đồ ăn cô nấu.

Cái tên Tề Diệu kia trong quá trình chỉ bảo tha thiết của cô đã không còn kén ăn nữa, trên căn bản là cô nấu gì anh ăn đó.

Lúc ban đầu, lý tưởng của Lâm Thiển Y là muốn tìm một người chồng toàn năng, ít nhất là biết nấu ăn. Nhìn các bạn thời đại học từng người một đã kết hôn sinh con khoe ra chồng họ chăm sóc cỡ nào cô đều sẽ nghĩ tới Hứa Hạo Trạch.

Kỳ thật mà nói, Hứa Hạo Trạch cũng biết làm vài món ăn đơn giản, chỉ bất quá anh và cô không ở chung mà là ở riêng. Sau này Lâm Thiển Y ngộ ra một chân lý, phải tự lực cánh sinh, nhất là sau khi chia tay Hứa Hạo Trạch. Đàn ông không thể dựa vào được, phụ nữ mà, phải biết chăm sóc bản thân. Tận hưởng thú vui trước mắt!

Lạc đề rồi!

Lâm Thiển Y xào nấu mấy món ăn gia đình đơn giản, khi cô bưng đồ ăn ra liền bị doạ cho hết hồn. Hạ Minh Duệ kia không biết từ khi nào đã tựa vào cửa ở phía sau, đang thâm trầm nhìn cô chăm chú.

Cô tức giận đem hơi nóng, mùi thơm bốn phía của mâm thức ăn hướng mặt anh đưa tới, tức giận nói.

Bình luận

Truyện đang đọc