BOSS ĐẠI NHÂN, XIN DỪNG BƯỚC

“Tốt lắm, vậy giờ chúng ta tính sổ chút nhỉ?”

Nghe xong lời này, Lâm Thiển Y trong lòng rơi bộp một cái, nói trắng ra là xong đời, đây là tiết mục giết người sao?

“Tính, tính cái gì chứ?”

Lâm Thiển Y đôi mắt to đảo tới đảo lui, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ý cười lấy lòng, đôi tay nhỏ trấn an bản thân đang có chút lo lắng, trong lòng cẩn thận suy nghĩ làm như thế nào để thoát thân.

“Tôi nhớ rõ tối hôm đó bổn thiếu gia phục vụ ai đó miễn phí không phải sao? Cảm giác thế nào?”

Hạ Minh Duệ ánh mắt thâm sâu, chốc chốc lại nhíu mày, chốc chốc lại lắc đầu, không ngừng xem xét Lâm Thiển Y lúc này đầu óc cơ bản có chút mờ mịt.

Anh ta như vậy là có ý gì? Lại còn nhíu mày lắc đầu?

Nhưng lúc này Lâm Thiển Y hạ quyết tâm nhất định không thể thừa nhận mình đi quán bar ngủ cùng một người đàn ông, người đàn ông kia lại còn là Tổng giám đốc mới nhậm chức nữa chứ.

“Anh nói cái gì vậy? Tôi nghe vẫn không hiểu?”

Lâm Thiển Y mắt to long lanh ngấn nước, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu.

Tôi chính là không thừa nhận đó!

“Ha ha...”

Hạ Minh Duệ đột nhiên cười to, nụ cười của anh tươi như đoá mai vàng nở rộ trong trời đông giá rét, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo. Cũng giống như ánh mặt trời bừng lên trong sáng sớm, trong trẻo lạnh lùng nhưng cũng nóng rực, vừa mê hoặc vừa nham hiểm.

Lâm Thiển Y ngây ngốc nhìn khuôn mặt tươi cười của Hạ Minh Duệ, hồn phách đều bị câu đi mất. Anh muốn cười thì cười đi, có cần phải cười đến mức khiến người ta phải chảy nước miếng không chứ?

Cô bỗng cảm thấy đêm đó cô ngủ cùng người đàn ông trước mắt này hẳn là có nguyên nhân.

Nhất định không phải lỗi của cô.

Lúc này liền cảm thấy có vẻ đúng lý hợp tình.

Hạ Minh Duệ nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn có phần bướng bỉnh kia, chậm rãi đưa tay vào túi áo lấy ra một khung hình nhỏ, quơ quơ trước mặt Lâm Thiển Y.

Khung hình này làm bằng gỗ, lại được viền vàng đẹp mắt, món đồ này Lâm Thiển Y rất mực quen mắt, đây rõ ràng là đồ của cô mà!

Cô trừng mắt nghiến răng, đưa tay ra.

“Trả lại đồ cho tôi!”

Chết tiệt, người này sao có thể không đàng hoàng như vậy, cư nhiên dám trộm đồ của cô.

Đối với răng nanh móng vuốt của Lâm Thiển Y, Hạ Minh Duệ không thèm để ý, bình tĩnh cất khung hình lại vào trong túi áo, đúng thật là ưu tú không thể bì được.

“Nói đi, chuyện trước đây của chúng ta phải tính như thế nào?”

“Làm sao tôi biết được?”

Lâm Thiển Y tức giận nói, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào túi áo của Hạ Minh Duệ. Nhìn Hạ Minh Duệ đứng dựa vào tường, hai tay khoanh lại, một chân co chống vào tường, tư thế đó thật là đẹp không thể so sánh, chỉ có thể hận không nói nên lời.

“Vậy bỏ đi, việc công ty dạo gần đây đặc biệt nhiều!”

Hạ Minh Duệ khoát tay, nhấc chân chuẩn bị bước đi.

Khung hình này là anh phát hiện từ balo của Lâm Thiển Y, đồ đạc trong balo lộn xộn vô cùng, duy chỉ có khung hình này được giữ rất cẩn thận, bốn gốc khung hình còn dùng miếng nhựa che lại, nghĩ đến có lẽ khung hình này đối với Lâm Thiển Y rất quan trọng, nếu không ai lại đem theo một bức ảnh trong balo bên người?

Trong bức ảnh có bốn người, trong đó lại còn có một đứa bé, xem ra cũng mới mười hai mười ba tuổi, so với Lâm Thiển Y hiện tại có nét giống giống. Hạ Minh Duệ đoán chừng đây là Lâm Thiển Y lúc nhỏ. Đứng cạnh Lâm Thiển Y là một cậu thiếu niên mặt mày ngố ngố, xem ra lớn hơn Lâm Thiển Y ba bốn tuổi, thân thiết ôm vai Lâm Thiển Y, phía sau hai người là một nam một nữ, nhìn có vẻ là người trung niên, có lẽ là ba mẹ của Lâm Thiển Y. Nói như vậy đây xem ra là tấm hình chụp toàn gia đình, tên thiếu niên đó hẳn là anh trai của Lâm Thiển Y.

Nhìn thấy Hạ Minh Duệ muốn bỏ đi, Lâm Thiển Y uất hận, người này nhìn trúng tấm hình yêu quý của cô rồi sao? Vậy cũng để anh đoán ra, cô đích thực coi tấm hình đó như bảo bối!

“Khoan đã!”

Thấy người phía sau đã tức giận lắm rồi nhưng lại kìm nén mở miệng ra nói, Hạ Minh Duệ nhếch môi cười, bước chân đang định đi tiếp dừng lại, xoay người lại.

Bình luận

Truyện đang đọc