Nghênh đón cô chính là một đôi mắt đẹp lạnh lùng giễu cợt.
"A, là bác gái sao? Bác tìm Tổng giám đốc Hạ phải không? Anh ấy có chuyện đi ra ngoài, bác có thể gọi điện cho anh ấy!"
Xem đi, mới có mấy ngày, cô đã trở thành một thư ký chuyên nghiệp, vì Hạ Minh Duệ lo nghĩ mọi việc.
"Không, tôi tới đây tìm cô!"
Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút ấm áp, Lâm Thiển Y ngừng tay, thế này rõ ràng là tới gây chuyện mà? Nhưng mà kể từ khi bà đuổi cô ra khỏi cửa, sau đó cô cũng không có xuất hiện trước mặt bà. Thật vô lý nha.
Hơn nữa cô cũng đã lâu không gặp Cố Hiểu Kha, nghe nói Cố Hiểu Kha có thể tự đi làm, muốn đến thì đến không đến thì thôi. Lâm Thiển Y suy nghĩ một chút sau đó dường như hiểu ra, người ta là bạn gái của Tổng giám đốc, đương nhiên có thể không cần đi làm!
"Tôi? Có chuyện gì?"
Lâm Thiển Y chớp mắt ngạc nhiên, rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, chỉ là có chút khó hiểu nhìn người phụ nữ cao quý trước mặt.
"Mình làm chuyện gì trong lòng mình rõ ràng nhất!"
Lâm Thiển Y: "..."
Cô thật sự không biết bản thân đã làm chuyện gì mà chọc tới quý bà đây phải tới cửa gây phiền phức. Cô đã cố hết sức không xuất hiện trước mặt bà a.
"Người giúp việc của Hạ Minh Duệ? Tôi xem cô là mượn thân phận nhân viên công ty cậu ấy, không biết lại dùng thủ đoạn gì mới trở thành người giúp việc của cậu ấy? Hay nói căn bản là do cậu ấy bỏ tiền mua được?
Phụ nữ bây giờ cứ ỷ vào chút nhan sắc liền nghĩ mình có thể trói được trái tim của đàn ông sao? Tôi cho cô biết, loại phụ nữ thấp hèn như cô vĩnh viễn cũng sẽ không có người đàn ông nào chân chính thích cô, dùng loại thủ đoạn này để đạt tới mục đích sẽ chỉ làm cho người khác nhạo báng mà thôi. Huống chi quan hệ của các người lại không thể quang minh chính đại, đến cuối cùng còn không phải là bị đàn ông vô tình vứt đi như ném món đồ cũ sao? Hoặc giả các người có thể có được một chút lợi lộc bù lại? Có lẽ đây mới chính là mục đích của cô?"
Giọng điệu Diệp Tình Văn cực kỳ giễu cợt cùng khinh thường.
Lâm Thiển Y bị những lời nói này khiến cho tức giận đến phát run, hồi lâu cô ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt thẳng tắp nhìn chằm chằm Diệp Tình Văn.
"Có lẽ ở trong lòng bác tôi là một người phụ nữ trơ trẽn, nhưng bác không biết rõ mọi chuyện lại cứ như vậy miệt thị một người, chẳng lẽ đây là do mẹ bác dạy sao?"
"Biết rõ mọi chuyện? Chẳng lẽ không đúng sao? Cố Hiểu Kha con gái tôi cũng chính là bạn gái Hạ Minh Duệ, còn cô? Tôi vừa dọn đến ngày đầu tiên cô liền khiến cậu ấy rời khỏi nhà, đây cũng là do mẹ cô dạy sao? Nghĩ đến cha mẹ cô chắc cũng không phải thứ tốt lành gì nhỉ?"
"Bác nói tôi thì dược, nhưng tại sao lại động chạm đến ba mẹ tôi?"
Lâm Thiển Y rất yêu cha mẹ mình, có thể nói đây chính là cấm kỵ của cô, bất kể người con gái nào bị người khác mắng cha mẹ mình cũng sẽ không thể giữ bình tĩnh hoặc thờ ơ.
"Ồ, chẳng lẽ tôi nói không đúng?"
"Chẳng qua tôi thấy người như bác đây không phân rõ phải trái đã chạy tới cửa mắng chửi người, lại còn mắng cả cha mẹ người ta, thật sự khiến tôi thấy xấu hổ thay bác. Gọi bác một tiếng bác gái đó cũng là vì nể mặt Hiểu Kha, có điều tôi không nghĩ tới bác lại là người như vậy!"
Cô không nhịn được mắng chửi người, cho rằng Lâm Thiển Y cô dễ khi dễ lắm hả?
Mẹ của bạn gái Tổng giám đốc thì sao? Đây có phải là mắt chó nên nhìn người thấp? Hoặc là ỷ thế hiếp người?
"Ha ha, được, được. Tôi hôm nay tới mục đích chính không phải là tới mắng cô, tôi chỉ muốn cô nhớ rõ thân phận của mình. Hạ Minh Duệ chỉ có thể lấy con gái tôi, người phụ nữ khác chỉ có thể đứng bên cạnh mà nhìn. Mời cô hiểu cho tâm tình của một người làm mẹ, Hiểu Kha vốn có bệnh tim bẩm sinh, không chịu nổi kích động, bởi vì chuyện Hạ Minh Duệ mà mấy ngày nay nó đã vô cớ ngất xỉu rất nhiều lần. Nếu như cô thật coi nó là bạn thì hãy cách Hạ Minh Duệ xa một chút.
Nếu như cô thích đàn ông có tiền đại khái có thể tìm người khác, duy chỉ có Hạ Minh Duệ là không thể, bởi vì Hiểu Kha là dùng cả tính mạng mình để yêu nó, có thể nói Hạ Minh Duệ chính là trụ cột cho sinh mạng của nó, không có Hạ Minh Duệ, nó sẽ chết. Cho nên xin cô hiểu cho tâm tình của người làm mẹ! Tội nghiệp, tội nghiệp thay cho con gái tôi!"
Diệp Tình Văn nói một hơi nhiều như vậy, có chút thở gấp, bà nhìn Lâm Thiển Y thật sau một cái, sau đó rời đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Sau khi Diệp Tình Văn đi, Lâm Thiển Y đặt mông ngồi lại trên ghế, vẻ mặt có chút ngốc trệ, trong đầu của cô chỉ có một câu, đó chính là Cố Hiểu Kha bị bệnh tim bẩm sinh, cô không hiểu những lời này có nghĩa gì. Cũng không muốn suy nghĩ, muốn cô rời xa Hạ Minh Duệ sao? Nếu không Cố Hiểu Kha sẽ chết?
Cô đột nhiên hiểu mấy lần trước mỗi khi ở cùng Cố Hiểu Kha, cô ấy tại sao lại vô duyên vô cớ té xỉu, mà Hạ Minh Duệ lại có thể thuần thục tìm được thuốc trong túi xách của cô. Sự ăn ý giữa bọn họ không phải ai cũng có thể có được.
Cô nên rời đi sao? Cô rời đi Hạ Minh Duệ sẽ phản ứng thế nào? Nghĩ đến thỉnh thoảng trên người Hạ Minh Duệ toát ra vẻ lạnh như băng, cô liền cảm thấy sợ hãi. Anh nói tự gánh lấy hậu quả, cô không biết hậu quả kia là cái gì, cô nên thử rời đi sao?
Anh đối với cô có lẽ thật giống như Diệp Tình Văn đã nói, chỉ bất quá là nhất thời có hứng thú mà thôi, chờ thêm một thời gian nữa, cô cũng không cần phải ở lại nữa, không phải sao?
Khoé miệng nở nụ cười khổ, chờ ngày anh chán cô, cô sẽ rời khỏi thành phố này! Trong lòng cô rõ ràng biết muốn rời khỏi Hạ Minh Duệ biện pháp duy nhất chính là khiến anh cảm thấy chán, bằng không hơn một ngàn vạn kia bất luận thế nào cô cũng không trả được, dựa vào tiền lương cỏn con của cô quả thật không cách nào.
Trong bệnh viện, sắc mặt Cố Hiểu Kha tái nhợt nằm trên giường bệnh.
Diệp Tình Văn ngồi bên cạnh, hai tay nắm thật chặt tay Cố Hiểu Kha, ánh mắt hồng hồng, rõ ràng đã khóc.
"Hiểu Kha, con nói cho mẹ nghe, mẹ phải làm sao đây?"
"Mẹ, mẹ đã làm rất tốt rồi, không cần làm gì nữa đâu.”
Cố Hiểu Kha chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, khoé môi tái nhợt nở nụ cười an ủi.
"Con không sao, mẹ đừng lo lắng!"
Diệp Tình Văn nhìn Cố Hiểu Kha hiểu chuyện như vậy, trong lòng dậy lên chút chua xót.
Chồng của bà trước đây cũng vì bệnh tim mà qua đời, nhưng bà không ngờ rằng đứa nhỏ của bọn họ lại di truyền của ba nó. Khi đó người trong nhà cũng khuyên bà bỏ cái thai ấy đi, nhưng cuối cùng bà không nhẫn tâm, dù sao cũng là một sinh linh mới hình thành.
Sau đó bà đi bước nữa, gả cho một thương nhân người Mĩ có tiền, bản thân ông không có con gái, đối đãi Hiểu Kha còn tốt hơn đối với con ruột, mà bà lại càng cưng con gái lên tận trời.
Lúc cô còn nhỏ bác sĩ có nói qua, Cố Hiểu Kha nhiều nhất có thể sống đến 25 tuổi, tâm tình của cô không thể bị kích động quá lớn, cho nên khi còn bé bất kể Cố Hiểu Kha muốn gì bà cũng sẽ đáp ứng.
Nhưng đứa nhỏ này lại rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến khiến bà đau lòng. Cô rất an tĩnh cũng rất ngoan ngoãn khéo léo, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ làm bà bực mình chuyện gì, con gái chính là sinh mệnh của cả cuộc đời bà, bà cơ hồ không cách nào tưởng tượng ra nếu một ngày nào đó con gái không còn nữa bà sẽ thế nào nữa!
“Mẹ, vừa rồi mẹ mới đi đâu đó? Có phải đi tìm tiểu Thiển không? Cô ấy là người tốt, mẹ đừng làm khó cô ấy!”
Mẹ của cô, cô hiểu rất rõ, chỉ cần vì cô, chuyện gì bà cũng có thể làm ra được, nhưng cô cũng biết mẹ làm mọi chuyện cũng vì tốt cho cô, cô có muốn trách cũng không thể trách được, chỉ có thể cười khổ.
“Con nói gì thế? Co bé đó muốn cướp mất người đàn ông của con đó!”
Diệp Tình Văn trách mắng lườm Cố Hiểu Kha một cái, sau đó thì đau lòng khôn xiết. Không biết từ lúc nào Cố Hiểu Kha mắt đã đẫm lệ, trên khuôn mặt xinh đẹp còn vương cả giọt nước mắt, ngay cả gối của cô cũng đẫm nước mắt.
“Nhưng mà mẹ? Con phải làm sao? Con thật sự rất thích anh ấy, từ lúc ba năm trước anh ấy đột nhiên xuất hiện cứu con thoát khỏi bị xe đụng chết, trái tim của con đã không thể bình yên nữa rồi!”