Lâm Thiển Y thẳng tắp nhìn chằm chằm hai mắt Hứa Hạo Trạch, dường như muốn nhìn thấu người đàn ông này rốt cuộc khi nào là thật khi nào là giả.
"A, không phải đã bảo cô cách nhà Trạch Trạch của tôi xa một chút sao? Như thế nào còn dây dưa như vậy? Tìm đến cũng rất nhanh, chúng tôi mới từ Tây Tạng du lịch về là cô liền biết. Thật sự là người phụ nữ điên cuồng! Bất quá làm sáng tỏ cho cô biết, trong lòng Trạch Trạch chỉ có tôi thôi!"
Hoa Tiểu Mạn ôm chặt cánh tay Hứa Hạo Trạch, giống như đang khoe khoang, giọng điệu có chút miệt thị.
Ha? Tây Tạng? Du lịch? Cô tìm anh nhiều ngày như vậy, mẹ anh hiện vẫn còn trong bệnh viện, anh cư nhiên đi du lịch ở Tây Tạng? Người đàn ông này... còn có lương tâm không chứ?
Lâm Thiển Y không quan tâm tới Hoa Tiểu Mạn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Hạo Trạch.
"Mặc kệ các người nói thế nào, Hứa Hạo Trạch anh đã bao lâu rồi không về thăm nhà? Anh có biết là mẹ anh đã ngã bệnh rồi không? Còn ảnh hưởng tới tính mạng, cần phải phẫu thuật gấp? Anh có biết tôi tìm anh bao lâu không? Bác gái có bao nhiêu nhung nhớ với anh?"
Hứa Hạo Trạch nghe thấy mẹ mình ngã bệnh liền biến sắc, buông tay Hoa Tiểu Mạn, tiến lên nắm chặt cánh tay Lâm Thiển Y, lại bị cô hất ra. Cô chăm chú nhìn Hứa Hạo Trạch hồi lâu, sau mới tiếp tục nói.
"Nếu anh còn có lương tâm thì trở về xem đi, bác gái bị thận đa nang, cần phải phẫu thuật thay thận gấp, mà đến bây giờ bệnh viện vẫn chưa tìm được nguồn thận thích hợp. Bác ở bệnh viện XX."
Lâm Thiển Y đem lời nói hết ra, cũng không thèm nhìn tới hai người, xoay người bước đi. Đối với cô mà nói, bây giờ liếc mắt nhìn người đàn ông này thôi cô cũng cảm thấy ghê tởm!
"Đợi chút!"
Hứa Hạo Trạch vội vàng lên tiếng ngăn cản, không biết vì sao nhìn một Lâm Thiển Y dứt khoát như thế, trong lòng có chút trống rỗng lại có chút khẩn trương. Nhưng Lâm Thiển Y căn bản không để ý tới ý tứ của anh, cước bộ không ngừng, rất nhanh liền biến mất ở chỗ rẽ.
"Trạch, em cùng anh đi bệnh viện thăm bác gái!"
Hoa Tiểu Mạn có chút lo lắng, mặc dù trải qua mấy ngày nay, cô cùng Hứa Hạo Trạch dính nhau như keo, nhưng trong lòng luôn có loại cảm giác thấp thỏm. Loại cảm giác này khi nhìn đến Lâm Thiển Y lại càng mãnh liệt hơn.
Ánh mắt Hứa Hạo Trạch loé lên, vỗ vỗ mu bàn tay Hoa Tiểu Mạn, trầm giọng nói.
"Được!"
Lâm Thiển Y như chạy trốn rời khỏi nhà trọ của Hứa Hạo Trạch, tâm tình có chút trầm trọng. Cô không mục đích đi lại trên đường. Khi cô trở lại phòng làm việc, phát hiện Trần Hi không ngừng nháy mắt ra hiệu cho cô. Lâm Thiển Y nhất thời không làm sao hiểu được, nghi hoặc hỏi.
"Làm sao vậy? Mắt cậu có vấn đề à?"
Trần Hi che mặt quay đầu, cô gái này đúng là hết thuốc chữa! Cậu tự cầu nhiều phúc đi! Sau đó vội vàng cúi đầu gõ ‘tạch tạch’ lên bàn phím.
"Khụ khụ! Tôi nói Lâm Thiển Y a, cô đây là đi đâu vậy? Đừng nói là đi vệ sinh, tôi ở đây đã đợi hơn nửa giờ rồi!"
Giọng nói lạnh lẽo của quản lý truyền đến, Lâm Thiển Y xấu hổ ngẩng đầu. Hạ Minh Duệ thằng nhãi này lại đang đứng cạnh quản lý, vẻ mặt âm trầm.
Có cần phải kinh hoảng vậy không chứ? Cô bất quá chỉ ra ngoài trong chốc lát thôi mà!
"Quản lý, có chuyện gì sao?"
Lâm Thiển Y giả bộ bình tĩnh, sắc mặt không thay đổi, mở miệng hỏi.
"Tôi cùng Tổng giám đốc đi kiểm tra các phòng ban, không nghĩ tới có người dám vô cớ bỏ bê công việc!"
Quản lý nói xong một câu liền ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hạ Minh Duệ.
“Cô nói bây giờ phải làm sao đây chứ!”
Lâm Thiển Y cúi đầu, vẻ mặt sám hối.
"Quản lý, thực xin lỗi, tôi sai rồi, tôi chỉ là nhất thời có việc gấp mới đi ra ngoài!"
"Chuyện này..."
Quản lý lại một lần nữa nhìn hướng Hạ Minh Duệ, Hạ Minh Duệ với vẻ mặt thối lạnh lùng đứng đó, khiến cho người ta bị một loại áp lực vô hình.
“Đây là bởi vì việc công nên mới ra ngoài?”
Hạ Minh Duệ liếc mắt nhìn Lâm Thiển Y đang cúi thấp đầu, giọng nói không nghe ra vui giận, nhưng dù như vậy cũng khiến vị quản lý đứng bên cạnh không ngừng lau mồ hôi lạnh, mà Trần Hi càng thêm cúi đầu, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn Hạ Minh Duệ. Thật là quá đẹp trai, bất kể là nhìn ở bên trái hay nhìn ở bên phải, thật là một người đàn ông hoàn hảo không thể xoi mói được.
"Không phải!"
Lâm Thiển Y cúi thấp đầu, thành thật trả lời.
"Nếu không phải, vậy là cô đang nói dối?”
"Không có!"
"Vậy khấu trừ nửa tháng tiền lương!"
Hạ Minh Duệ nhẹ nhàng ném ra một câu, liếc Lâm Thiển Y một cái sau đó sải chân bước đi.
"Cái gì? Có lầm hay không?"
Cô không phải nghe lầm chứ? Bỏ bê công việc một ngày cũng không đến nỗi khấu trừ nửa tháng tiền lương nha?
Cô chẳng qua chỉ ra ngoài có một lát mà thôi! Này biến thái! Ác ma! Quỷ keo kiệt!
Sau khi Hạ Minh Duệ rời khỏi, Quản lý thật sâu nhìn Lâm Thiển Y liếc mắt một cái, bất đắc dĩ thở dài, sau đó chắp tay sau lưng, vẻ mặt đau kịch liệt theo cước bộ Hạ Minh Duệ rời đi.
Đây là chuyện gì a!
Lâm Thiển Y đá ghế một cái vẫn chưa nguôi giận.
"Tiểu Thiển, cậu không sao chứ?"
Trần Hi nhô đầu ra, cẩn thận hỏi.
"Không có việc gì mới là lạ! Tháng này coi như làm không công!"
Hạ Minh Duệ chết tiệt! Cô chẳng phải chỉ đi ra ngoài một lát thôi ư? Vậy mà lại khấu trừ nửa tháng tiền lương của cô? Không phải là quá tàn nhẫn sao?
Tóm lại kể từ sau khi quen biết Hạ Minh Duệ, cô không lúc nào gặp được chuyện tốt, có thể nói là số phận đen đủi phủ đầy đầu!
Không bao lâu sau, điện thoại Lâm Thiển Y báo có tin nhắn.
"Giữa trưa lên ăn cơm cùng tôi!"
"Không đi!"
Lâm Thiển Y đem điện thoại để trên bàn không để ý. Anh đó, vừa khấu trừ nửa tháng tiền lương của cô, bây giờ còn có mặt mũi kêu cô cùng ăn cơm? Đầu óc cô có vấn đề chắc?
Giữa trưa, vừa hết giờ, Lâm Thiển Y liền xông ra ngoài. Bây giờ tâm tình cô tương đối không tốt, đừng nói là cùng đi ăn cơm với người khác.
Cô một đường chạy thẳng tới tiệm cà phê của Tề Diệu, mặc bộ đồng phục làm việc của bọn họ, vùi đầu vào trong công việc.
Lâm Thiển Y vừa xuất hiện, Tề Diệu liền phát hiện. Có điều tâm trạng cô thoạt nhìn không tốt, kỳ thật Tề Diệu muốn hỏi cô đêm đó người đàn ông gọi điện cho cô có quan hệ gì, nhưng mà mỗi khi lời đến miệng thì lại nuốt trở về.
Lúc ăn cơm, hai người kêu hai phần cơm hộp đơn giản, không khí thực trầm mặc, mãi đến khi Lâm Thiển Y trở về làm, Tề Diệu cũng chưa mở miệng hỏi được.
Lúc Lâm Thiển Y trở lại công ty thật ra vẫn còn có chút thấp thỏm, lấy tính tình hay thay đổi thất thường kia của Hạ Minh Duệ, ai biết sẽ đối với cô như thế nào?
Nhưng cô đợi tới chiều mà Hạ Minh Duệ cũng không có xuất hiện.
Cô không khỏi cầm lấy di động, trên đó có báo 1 tin nhắn chưa đọc, là Hạ Minh Duệ gửi lúc giữa trưa, khi đó cô còn đang bực bội nên chưa xem.
Nội dung tin nhắn là "Em dám không đến thử xem?"
Không biết vì sao, nhìn đến lời này, Lâm Thiển Y cư nhiên có loại xúc động muốn cười, quả nhiên là phong cách của người kia.
Kỳ quái là mãi cho đến giờ tan tầm, Hạ Minh Duệ cũng không có dấu hiện tìm cô gây phiền toái. Lâm Thiển Y nhún vai một cái, thu dọn xong đồ chuẩn bị ra về.
Chiếc xe kia của Hạ Minh Duệ vẫn như cũ đậu ở bãi xe bên ngoài, mà chìa khoá vẫn còn trong tay cô. Lâm Thiển Y không biết tại sao cô lại đi vòng xa như vậy qua bãi đậu xe.
Cô ngẩng đầu nhìn lầu 11, tối thui, điều này cho thấy Hạ Minh Duệ không hề ở công ty?