Cô phải nói.
"Này, Hạ Minh Duệ, sao anh còn chưa đem bức hình trả lại cho tôi?"
Hay là.
"Hạ Minh Duệ, anh có nhớ bức hình của tôi để chỗ nào không?"
"Hạ Minh Duệ, xin anh đem ảnh trả lại cho tôi, nó đối với tôi là một vật rất quan trọng, đối với anh mà nói bất quá chỉ là tấm giấy vụn...."
Không phải như thế...
Lâm Thiển Y chán nản thở dài một cái, đầu cúi gằm, hướng phòng khách mà đi, nhưng mà cô lại đột nhiên phát hiện trong căn phòng to lớn này, cô giống như là một người dư thừa...
"Hạ Minh Duệ..."
"Lâm Thiển Y!"
Trong lúc Lâm Thiển Y rốt cuộc lấy hết can đảm gọi Hạ Minh Duệ, giọng nói càng thêm lạnh lùng vang lên.
"Chuyện gì?"
Cô hoang mang trừng mắt nhìn, thật vất vả mới toàn tâm toàn ý lấy hết dũng khí nay lại như bong bóng xì hơi vậy.
"Pha cho tôi một ly cà phê!"
Hạ Minh Duệ liếc cô một cái, không để ý đến vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô.
"Cà phê?"
Lâm Thiển Y trợn to mắt, người này có phải nghiện sai việc cô không? Gần nửa đêm rồi còn muốn uống cà phê?"
"Nhanh lên một chút, đứng ngốc ở đó làm gì?"
"Không đi!"
Lâm Thiển Y cáu kỉnh.
"Em nói gì?"
Giọng nói nguy hiểm, dường như nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống không ít.
"Ha ha...."
Lâm Thiển Y cười khan, sau đó phủi phủi cái miệng nhỏ.
"Tôi nói là tối rồi uống cà phê không tốt cho sức khỏe..."
"Em đây là đang quan tâm tôi?"
Con ngươi Hạ Minh Duệ loé lên, có chút vui vẻ.
"Làm sao có thể?"
Lâm Thiển Y theo bản năng phản bác.
Có điều cũng bởi vì Lâm Thiển Y vừa đánh vừa xoa, Hạ Minh Duệ cũng không kiên trì muốn uống cà phê.
Lâm Thiển Y đến ban công hứng gió đêm, lúc trở lại Cố Hiểu Kha đã ngủ thiếp đi.
Mà Hạ Minh Duệ vẫn như cũ ngồi trong phòng khách.
"Hạ Minh Duệ!"
Lâm Thiển Y gọi anh.
"Việc gì?"
Hạ Minh Duệ uống một ngụm nước, không ngẩng đầu lên, vẫn chuyên chú vào tin tức tài chính trên ti vi.
"Bức hình của tôi..."
"Hình gì?"
Bọn họ lúc nào thì có hình?
Lâm Thiển Y sốt ruột, tên khốn kiếp này sẽ không thật sự làm mất tấm hình của cô chứ? Đấy chính là bảo bối của cô nha.
"Chính là bức hình gia đình anh lấy trước kia của tôi đó!"
Cô chạy đến trước mặt Hạ Minh Duệ, khoa tay lo lắng giải thích.
Hạ Minh Duệ cau mày, tựa hồ đang suy nghĩ, hồi lâu anh vuốt trán. Trong lúc nội tâm Lâm Thiển Y chịu đủ đau khổ, chuẩn bị tiến lên động tay động chân với anh, Hạ Minh Duệ mới lên tiếng.
"À, em nói tấm hình đó hả? Ở ngăn kéo tủ đầu giường bên trái!"
Lâm Thiển Y cuối cùng cũng yên tâm, cũng không để ý Cố Hiểu Kha còn đang ngủ, nhè nhè bước vào trong phòng ngủ Hạ Minh Duệ, kéo ngăn kéo ra, quả nhiên bức hình của cô ở trong đó.
Bất qua cũng may cái tên Hạ Minh Duệ kia không vứt nó đi.
Cẩn thận xoa bụi bẩn phía trên, Lâm Thiển Y đem nó bỏ vào ví trong túi xách.
Sáng hôm sau, Lâm Thiển Y vẫn đi làm bình thường, lúc không có chuyện gì làm liền len lén lúc Hạ Minh Duệ không có ở đây chơi game một chút.
--- ------ ------ ------ ----
Sân bay.
Cố Hiểu Kha kéo cánh tay Hạ Minh Duệ, mặt cười ngọt ngào.
Hạ Minh Duệ vốn tính hôm nay đưa Cố Hiểu Kha về Mĩ, nhưng cô lại sống chết không đồng ý, mỗi khi Hạ Minh Duệ sưng mặt lên cô liền giả bộ té xỉu.
Hạ Minh Duệ không ép được cô, lại nghĩ tới tin tức lớn mà Cố Hiểu Kha cười hì hì nói cho anh biết lại càng thêm đau đầu.
Cô nói mẹ cô hôm nay tới thành phố A, hơn nữa cô cũng đã đem phòng mà Hạ Minh Duệ chuẩn bị cho cô trả lại, cho nên mẹ con bọn họ căn bản là không có chỗ ở, vì vậy nhà Hạ Minh Duệ liền trở thành nhà trọ cho bọn họ dừng chân.
Cô biết Hạ Minh Duệ không muốn để cho Lâm Thiển Y rời khỏi nhà anh, nhưng cô còn có biện pháp để cô ấy tự rời đi nha.
--- ------ ------ ----
Tan ca, Lâm Thiển Y vẫn đón xe buýt về nha, chỉ là Hạ Minh Duệ một ngày này cũng không thấy bóng dáng.
Nhập mật mã vào nhà, lại phát hiện một người phụ nữ xa lạ.
Còn không chờ Lâm Thiển Y kinh ngạc, người phụ nữa kia liền mở miệng.
"Cô là ai?"
"Tôi?" Lâm Thiển Y chỉ chỉ cái mũi mình, bị thái độ ngạo mạn của người phụ nữ kia làm cho có chút khó chịu!
"Bà là ai, bà thím?"
"Bà thím? Hừ! Người phụ nữ này thật là không hiểu ra sao, tôi có già đến vậy ư?"
Người phụ nữ còn chưa kịp phát tiết đã bị một giọng nói nhẹ nhàng như nước cắt đứt.
"Mẹ? Đừng làm rộn, cô ấy là Tiểu Thiển, là người giúp việc ở đây!"
Cố Hiểu Kha đúng lúc lộ ra cái đầu nhỏ, trên mặt đang đắp một miếng mặt nạ mỏng.
"Hừ, tôi còn tưởng là ai? Hoá ra chỉ là một người giúp việc, lại dám đối với khách hô to gọi nhỏ?"
Người phụ nữ này thật ra trông cũng khá trẻ tuổi, da mặt được bảo dưỡng tốt không có lấy một nếp nhăn, vóc người vẫn nóng bỏng như khi còn trẻ vậy. Lúc đầu Lâm Thiển Y còn tưởng rằng người phụ nữ trước mắt này chẳng qua chỉ hơn cô vài tuổi, gọi là bà thím chỉ là do cô bị kích động nên mới nói ra thôi, hiện tại rốt cuộc phát hiện mình đã gây hoạ.
Vì vậy vội vàng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, cúi đầu xin lỗi.
"Thật ngại quá, bác gái, con còn tưởng là ăn trộm!"
"Ăn trộm!"
Diệp Tình Văn chỉ vào cái mũi mình.
"Tôi thoạt nhìn rất giống trộm sao?"
"Không phải ạ, con không có ý đó. Chỉ là đột nhiên thấy một người xa lạ trong nhà, có chút đường đột mà thôi, không suy nghĩ cẩn thận..."
"Trong nhà? Đây không phải nhà cô chứ?"
"Không phải, ý con là..."
"Được rồi, cô không cần nói nữa, bắt đầu từ bây giờ cô bị đuổi việc!"
"Hả?"
Lâm Thiển Y trợn to mắt, mặt không dám tin nhìn người phụ nữ trước mặt, một câu đuổi việc liền xong chuyện?
Cô ngược lại muốn a!
"Thế nào? Cô nghe không hiểu tiếng người sao?"
"Mẹ, mẹ nói gì đó? Tiểu Thiển là bạn bè của Duệ!"
Nghe tiếng cãi vã bên ngoài, Cố Hiểu Kha không kịp gỡ mặt nạ trên mặt ra, liền tới gần lôi kéo Lâm Thiển Y vào trong nhà.
"Đợi chút, con nhóc chết tiệt kia, một người phụ nữ thô thiển không rõ lai lịch mà con cũng dám dắt vào nhà? Lỡ như cô ta mang mục đích gì tới đây, hoặc là muốn đoạt người đàn ông của con, con phải làm sao bây giờ?"
"Mẹ!"
Cố Hiểu Kha làm nũng kêu lên một tiếng, câu nói giành người đàn ông của cô khiến cô bị kích động sâu sắc.
"Không phải như thế, Tiểu Thiển sẽ không!"
"Không được! Cô đi ra ngoài cho tôi, cô đã bị đuổi việc, sau này không cần xuất hiện ở trong nhà này nữa!"
Lâm Thiển Y trơ mắt nhìn cái người được gọi là mẹ Cố Hiểu Kha đem cô đẩy ra ngoài, sau đó cửa phòng liền "bịch" một tiếng đóng lại, thiếu chút nữa là kẹp luôn cái mũi của cô. Cửa đóng mạnh tới nổi tạo ra cơn gió làm rối tóc mái của cô.
Cô ước chừng ở cửa đợi 3 phút đồng hồ sau đó mới vỗ vỗ cái mông nhỏ rời đi.
Đúng vậy! Cô bị đuổi ra khỏi cửa, vừa lúc hợp tâm ý của cô. Vốn cô vẫn còn đang phân vân không biết làm thế nào mở miệng để Hạ Minh Duệ cho cô trở về.
Lâm Thiển Y ung dung xách túi quay trở về nhà trọ của Tề Diệu ở tầng hai.
Lâm Thiển Y đang chuẩn bị móc chìa khoá nhà Tề Diệu ra, cửa liền được mở, ra ngoài không ai khác chính là Tề Diệu.
Tề Diệu mặc quần đùi mang dép đang đỉnh đạc đứng ở cửa.
"Em dọn đồ ra ngoài ở?"
"À, đúng vậy nha!”
Ánh mắt Lâm Thiển Y đảo một vòng.
"Cùng đồng nghiệp ở chung, cô ấy nói ở một người rất sợ nên bảo em tới làm bạn cùng phòng!"
"Là người ăn cơm cùng hôm bữa sao? Tên là Trần Hi gì đó ư?"
Tề Diệu không hề chớp mắt.
"Ừm, đúng đó!"
Lâm Thiển Y giật giật khoé miệng, có chút chột dạ!
"Ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa...."
"Vậy cùng ăn đi, vừa lúc anh đi siêu thị mua mì xào còn có một ít đồ nấu sẵn, trong tủ lạnh cũng còn một ít, cũng đủ cho hai người."
"Ok!"
Cô thật không có kén ăn, có ăn là được!
Cơm ăn được một nửa, chén mì xào của Tề Diệu toàn bộ bị Lâm Thiển Y cướp mất, hoàn toàn không có chút ngại ngùng đỏ mặt.
Dùng lời nói của cô đó chính là anh em chính là dùng để đánh cướp, bao gồm cả ăn uống. Tề Diệu mắt lạnh nhìn cô, không có phản bác, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mắt anh có nhàn nhạt bất đắc dĩ cùng một chút bao dung.