CẦU MA

- Chết tiệt. Làm sao hắn còn có thể đuổi theo được chứ?

Trong mắt phân thân Phệ Không lộ ra sát cơ mãnh liệt, tu sĩ âm trầm, gào thét lao đi bên trong cơn lốc. Cơn đánh lên thân thể hắn, bắt đầu xuất hiện cảm giác đau nhói.

Hắn biết mình không thể ở lại cơn lốc này quá lâu. Lấy cường độ nhục thể của hắn thì có thể kiên trì một khoảng thời gian nhưng nếu quá lâu thì Cổ Thần ban đầu sẽ là tương lai của hắn.

Hắn vốn tưởng rằng lúc đó đã có thể bỏ rơi Tô Minh, bức ra sợi tơ bạc, khiến Tô Minh mất đi tung tích của mình, không cách nào tìm được mà phải bỏ cuộc. Chuyện này sẽ cho hắn đủ thời gian. Nhưng hắn làm sao cũng không đoán ra được là Tô Minh dù không có sợi tơ bạc chỉ dẫn vẫn cách mình càng ngày càng gần như cũ.

Trong thần sắc âm trầm của phân thân Phệ Không, trong tiếng gào thét nhỏ, không tới thời gian nửa nén hương, lập tức vẻ mặt hắn đại biến. Cơn lốc trong hư vô phía sau hắn vặn vẹo trong nháy mắt. Một thân ảnh cất bước từ đó đi ra, ngăn trở giữa phân thân Phệ Không và cơn lốc. Thân ảnh ấy giơ tay phải lên, xé một cái khiến cơn lốc nát bấy, sau đó đạp bước tiến tới, lộ ra dáng vẻ chính là Tô Minh đang đuổi theo.

- Thật sự là ta đã xem thường ngươi, phân thân Phệ Không của ta.

Tô Minh giường như biết được suy nghĩ bên trong nội tâm của phân thân Phệ Không, vừa đi vừa lạnh nhạt nói, tay phải bỗng nhiên giờ lên, chỉ về phía trước.

- Di Sơn!

Hai chữ này vừa vang lên, tinh không liền nổ vang. Cơn lốc chấn động hàng loạt. Lại thấy vô số ngọn núi bỗng nhiên huyễn hóa ra ở bốn phương tám hướng. Tô Minh vừa ra tay đã đánh ra một trong những thần thông mạnh nhất của mình.

Thần sắc phân thân Phệ Không biến hóa, thân thể lui về phía sau, trong mắt lộ vẻ sắc bén, tay phải cũng giơ lên điểm vào hư vô.

- Di Sơn!

Thần thông giống hệt, thuật pháp như của Tô Minh được phân thân Phệ Không triển khai ra bằng thân thể lực.

Bất đồng chính là Tô Minh thi triển ra là bốn phương tám hướng, trăm ngàn ngọn núi còn phân thân Phệ Không thi triển ra, bên ngoài thân thể của hắn không ngờ xuất hiện một ngọn núi hư ảo, lấy thân thể làm núi, đối kháng với thuật của Tô Minh.

Hai mắt Tô Minh ngưng tụ lại. Phân thân Phệ Không cũng hiểu rõ thuật Di Sơn là chuyện hắn không bất ngờ. Nhưng chuyện khiến hắn bất ngờ đó là thuật này trong tay đối phương lại có biến hóa như thế.

- Xem ra ngươi không chỉ có được ý thức độc lập mà càng đạt được chút vận may rồi.

Tô Minh lạnh lùng nói, tay phải ập xuống. Trong phút chốc, vô số ngọn núi ầm ầm bộc phát, mỗi ngọn núi đều ẩn chứa tu vi của Tô Minh, đánh thẳng về phía phân thân Phệ Không.

Phía ngoài thân thể của phân thân Phệ Không, ngọn núi giờ cũng đã ngưng tụ ra hoàn toàn, hóa thành một ngọn núi lớn, trong giây lát đã đập vào ngọn núi bốn phía. Tiếng nổ vang trong nháy mắt liền truyền ra ngập trời. Tất cả các ngọn núi đều vỡ vụn, sụp đổ. Nhất là ngọn núi bên ngoài thân thể phân thân Phệ Không vỡ vụn, hắn phun ra một ngụm máu tươi nhưng tay phải lại vỗ mạnh lên ngực mình một cái.

Dưới cái vỗ này, hắn ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể lập tức khô héo. Hai mắt Tô Minh co rụt lại. Thân thể của hắn như biến hình nhưng trong mắt Tô Minh, hắn lại thấy phân thân Phệ Không không ngờ hóa thành một con Xích Mãng Phượng khổng lồ!

Thân thể cao lớn, đủ mọi màu sắc. Xích Mãng Phượng gào thét, mạnh mẽ xuyên qua hư vô, triển khai một loại tốc độ chưa từng có mà bay đi.

Thấy nó sắp sửa bỏ chạy, Tô Minh hừ lạnh một tiếng, tay phải giờ lên, hai ngón tay biến thành đao, cất bước bỗng nhiên chém về phía trước.

- Trảm Thần Quyết!

Trảm Thần thuật là trảm duyên pháp. Bản thân Tô Minh khi chưa tới Duyên cảnh thi triển ra vốn đã rất mạnh mẽ. Hôm nay hắn nắm giữ một bộ phận ngoại duyên, thi triển thuật này càng kinh thiên động địa.

Đầu tiên bị chém ra chính là quy tắc bốn phía, đó là lực lượng nổ vang. Phân thân Phệ Không biến thành Xích Mãng Phượng đã bỏ chạy rất xa, phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể ầm ầm vỡ vụn nhưng vẫn chưa sụp đổ hẳn mà liều lĩnh bay nhanh đi. Nhưng ngay sau đó, thần thông thứ ba của Trảm Thần Quyết, lực phản chấn dâng lên. Lần này tiếng nổ vang truyền ra mãnh liệt hơn, khiến thân thể Xích Mãng Phượng hoàn toàn sụp đổ, huyết nhục mơ hồ, một lần nữa lại hóa thân thành phân thân Phệ Không, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn bước vào hư vô, biến mất không còn.

Nếu đổi lại là tu sĩ khác, gặp phải sát chiêu liên tục của Tô Minh thì hẳn phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng thân thể mạnh mẽ của phân thân Phệ Không dù sao cũng rất kinh khủng. Thân thể này mạnh tới mức có thể hoành hành bên trong cơn lốc, tất nhiên cũng không dễ bị giết.

- Đến nước này, chắc ngươi sẽ tới chỗ kia rồi!

Tô Minh cười lạnh. Hắn cũng không tính là bắt phân thân Phệ Không ngay được. Dù sao thì hắn có thể nói là người hiểu rõ phân thân Phệ Không này nhất, biết nó rất khó dây, cho nên mới nói với Hổ Tử là cần tốn chút thời gian.

Nhưng trên thực tế, muốn giết phân thân Phệ Không đối với Tô Minh mà nói là chuyện không phải khó khăn. Nhưng hắn không phải giết chết mà đoạt xá lần hai.

Giờ phút này, thân thể hắn nhoáng một cái, men theo tung tích, truy tìm lần nữa.

- Thương thế của hắn càng nặng, lại không cách nào đi tiếp trong cơn lốc, tiếp theo khi đuổi tới sẽ là bắt sống!

Hai mắt Tô Minh lóe lên, tốc độ cực nhanh, gào thét phá vỡ cơn lốc mà đi.

- Chết tiệt. Chết tiệt. Trên người ta nhất định còn có dấu vết hắn lưu lại.

Sắc mặt phân thân Phệ Không cực kỳ tái nhợt, lại càng âm trầm hơn. Hai đại thần thông của Tô Minh lúc trước khiến hắn bị thương. Nếu không phải bị vây trong đuổi giết thì hắn sẽ tìm một chỗ chữa thương.

Nhất là Trảm Thần Quyết của Tô Minh cuối cùng suýt đã chặt đứt thân thể hắn, khiến cho thương thế của hắn cực kỳ nghiêm trọng. Lúc trước đi qua cơn lốc chỉ thấy hơi đau, biết không thể ở lại lâu dài nhưng hôm nay đi qua cơn lốc, phân thân Phệ Không cảm thấy không chỉ thân thể đau đớn mà còn run rẩy. Hắn hiểu mình bị thương khiến khả năng chống cự cơn lốc đã càng ngày càng yếu, rút ngắn thời gian mình có thể ở bên trong đó.

Ý nghĩ của Tô Minh tất nhiên là lấy phương thức này để khiến mình cùng đường. Phân thân Phệ Không vừa bay nhanh, hai mắt vừa lóe sáng. Nhất là thấy Tô Minh na di phía sau đã tới mình gần hơn. Trong mắt phân thân Phệ Không lóe lên vẻ điên cuồng.

- Đã như vậy thì đừng trách ta không niệm tình xưa rồi!

Phân thân Phệ Không nhoáng một cái, thay đổi phương hướng, không bay nhanh về phía trước mà lại rẽ về bên phải, đón một cơn lốc, lập tức đi xa.

- Thiên Hương khai linh, chẳng những cho ta xuất hiện linh trí mà còn cho ta hấp thu trí nhớ vô số tu sĩ trong vô số năm qua trong Thiên Hương trận. Ba địa phương thần bí nhất của Đạo Thần, trừ Âm Tử và Thiên Hương trận ra thì còn lại Trầm Dương Phù!

- Tinh không nơi đó đen nhánh, thần thức không thể rời thân thể. Tu sĩ ở nơi đó cũng giống như bị phong ấn ngũ giác, thậm chí ngay cả tu vi cũng sẽ bị áp chế.

- Tô Minh, ngươi nếu muốn tìm chết, vậy thì ta sẽ cắn nuốt ngươi bên trong tinh không Trầm Dương Phù. Nơi đó hạn chế thần thức, tu vi trong cơ thể sẽ bị áp chế. Ta xem ngươi còn tiếp tục tìm ta kiểu gi!

Thần sắc phân thân Phệ Không mang theo hằn học, thay đổi phương hướng, chạy tới Trầm Dương Phù cách đó không xa, ước chừng năm ngày lộ trình.

- Ta và ngươi không chết không thôi. Đây không phải là ân cừu mà là tự do! Chỉ có giết chết ngươi thì ta mới hoàn toàn tự do. Từ đó về sau ta chính là Tô Minh!

Thần sắc phân thân Phệ Không vặn vẹo, bay nhanh cũng càng lo nửa đường bị Tô Minh đuổi theo, một lát liền cắn răng, thân thể ầm một tiếng, toàn thân đỏ ngầu, dần dần bóc ra từng mảnh, lộ ra huyết nhục đỏ như máu.

Cùng lúc đó, huyết nhục lại co rút lại, dường như muốn rút vào xương cốt. Từng luồng đau đớn không cách nào hình dung được khiến phân thân Phệ Không cắn răng, điên cuồng lên.

- Đau. Chỉ có đau tới chí cực mới có thể kích thích toàn bộ tiềm lực trong thân thể ta!

Hắn cắn răng, tốc độ trong phút chốc đã nhanh lên không tới tận cùng, chạy thẳng về phía Trầm Dương Phù. Mà vừa đi tới, huyết nhục phân thân Phệ Không đau đớn, từ từ chui vào xương cốt toàn bộ. Nói không cách nào hiểu được, nhưng thực tế đây là một loại cấm thuật khiến cho xương ở bên ngoài, huyết nhục ở bên trong.

- Bạch Cốt Sinh Cơ Thuật. đây là một loại cấm thuật ta cảm nhận từ trong Thiên Hương trận, trong thời gian ngắn có thể kích thích tiềm lực của cơ thể, khiến tốc độ tăng vọt mấy lần.

Khuôn mặt của phân thân Phệ Không không còn là da thịt nữa mà đã hóa thành xương trắng, thoạt nhìn trông như người tàn phế. Nhưng hắn làm vậy khiến tốc độ trong nháy mắt tăng lên mấy lần, chớp mắt đã kéo dãn cự ly với Tô Minh đang truy kích phía sau.

Mà Tô Minh vừa truy kích, thần sắc thay đổi, trong mắt lóe lên ánh sáng lóng lánh, nhận thấy tốc độ của phân thân Phệ Không thoáng cái đã vượt qua tưởng tượng của hắn, hầu như đảo mắt đã ra khỏi phạm vi hắn có thể phát hiện.

Tô Minh không chút do dự, thân thể vọt lên, tay phải giơ lên vỗ vào túi trữ vật, thần niệm đưa ra. Một tiếng gào thét bỗng nhiên vang lên. Thân thể Oán Ngụy xuất hiện. Trải qua ngủ say, khí tức của Oán Ngụy lại mạnh mẽ hơn một chút nhưng tu vi không phải sở trường của nó. Nó am hiểu nhất là tốc độ.

Sau khi Oán Ngụy xuất hiện, Tô Minh trực tiếp đứng trên người nó, trong tích tắc đã xuyên qua hư vô, đuổi theo phân thân Phệ Không.

Khi phân thân Phệ Không dùng cấm thuật bỏ chạy, Tô Minh mượn Oán Ngụy truy kích, vượt qua ba ngày, cuối cùng phân thân Phệ Không đã xông vào một vùng tinh không đen kịt.

Vùng tinh không này không có cơn lốc, tựa như cơn lốc dung nhập vào nơi này cũng hóa thành hắc ám. Vùng tinh không này thoạt nhìn mênh mông, giống như một đại dương màu đen, hút tất cả sự vật và tia sáng vào bên trong.

Phân thân Phệ Không xông vào vùng tinh không màu đen này ba canh giờ, thân ảnh thiêu đốt của Oán Ngụy chợt xuất hiện, mang theo Tô Minh không dừng lại chút nào, cũng trực tiếp xông vào.

Duy chỉ có Tô Minh, khi Oán Ngụy bước vào tinh không màu đen, đứng trên thân thể Oán Ngụy, nhìn vùng tinh không này, hai mắt lóe sáng.

- Quả nhiên là đúng như dự đoán, tới Trầm Dương Phù này. Muốn giết phân thân Phệ Không không khó, khó khăn chính là tiến hành đoạt xá lần thứ hai. Mà trong đó lại là địa phương tốt nhất để đoạt xá.

Khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười mỉm.

Bình luận

Truyện đang đọc