CẦU MA

Phần cuối cùng mấy trăm gian nhà tức là tận cùng tuyết nguyên, dưới tận cùng là vực sâu vạn mét. Vực sâu này bị tuyết nhuộm thành sắc trắng, mép vực xây một băng ốc, bên nhà có một cây to màu trắng nhưng lại mọc lá đen. Trên thân cây do từng khe hở hợp thành khuôn mặt người nhắm mắt.

Dưới vực là Bắc Cương bộ lạc, một phần khác tồn tại ngoài bình chướng này!

Nếu có thể đứng ở mép vực nhìn xuống dưới, có thể thấy bên dưới một phần khác của Bắc Cương bộ lạc là một tòa thành trì!

Trên tuyết nguyên, đầu Bắc Cương bộ lạc, đây là đại bộ phận mà chính Bạch Tố cũng không biết. Chỗ này tuy cư trụ là người Bắc Cương bộ lạc nhưng không phải là Quỷ Đài bộ lạc!

Nơi này cư ngụ là một số bộ lạc năm đó vì Thiên Hàn đại bộ lạc cường thế không thể không quy hàng, họ cùng Quỷ Đài chung một chỗ hình thành Bắc Cương.

Trong Bắc Cương bộ lạc kỳ thật tồn tại huyết mạch vài bộ lạc, trong đó Quỷ Đài mạnh nhất. Cho nên Quỷ Đài bộ lạc đạt được quyền cai quản, đời đời nếu có Man Công được sắc phong thì đều đến từ Quỷ Đài.

Đến nay đã mấy năm, tuy huyết mạch truyền thừa nhạt đi nhưng Quỷ Đài bộ lạc mạnh mẽ, không phải người của Quỷ Đài bộ lạc chỉ có thể ngụ ở đầu bộ lạc, điều này có liên quan đến tập tục Quỷ Đài. Bọn họ cho rằng đằng trước là thứ yếu, hậu phương mới là chính.

Giờ phút này, đầu Bắc Cương bộ lạc, trên mảnh đất bộ lạc bao la ngàn dặm có một người đàn ông trung niên mái tóc dài đến eo, vẻ mặt âm trầm mặc da thú, tay cầm cung to bằng xương, cung lượn lờ khí thể xanh, lờ mờ thấy bên trong có một tơ đen.

Sau lưng gã đứng gần trăm tộc nhân Bắc Cương bộ lạc, nhưng trong tay họ không có cung, bởi vì đám người đó không phải tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc!

Nhưng họ vẫn nghe theo lệnh của người đàn ông cầm cung. Tại Bắc Cương bộ lạc, có thể cầm cung là việc đáng tôn kinh.

Bây giờ người đàn ông trung niên ánh mắt như điện nhìn cách mấy ngàn mét, ba người Tô Minh đang đấu với mấy chục Man Sĩ Bắc Cương bộ lạc, khóe miệng cong lên nụ cười khinh thường.

"Năm đó nếu không phải Thiên Hàn đại bộ lạc dùng thủ đoạn đê tiện, hiện giờ Thiên Hàn Tông nên sửa tên thành Quỷ Đài Tông mới đúng." Người đàn ông âm trầm nói, cung lượn lờ khí xanh như đáp lời gã.

"Du Lâm đại nhân, bọn họ tìm Trác Qua…" Bên cạnh gã đàn ông trung niên, một người đàn ông Bắc Cương bộ lạc nhỏ giọng nói.

"Ý ngươi là họ tìm tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc ta, cho nên tộc nhân của ngươi không cần chống đối?" Người đàn ông trung niên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn gã đàn ông lên tiếng.

Hiển nhiên địa vị của gã đàn ông cũng không tầm thường. Nhưng bây giờ dưới ánh mắt của Du Lâm, đặc biệt là cung trong tay gã, mặt trên có khí lam hóa thành quỷ ảnh đang há mồm như không tiếng động gầm lên.

Trán gã đàn ông dần toát mồ hôi, cúi đầu nói.

"Hạ tộc không dám…"

"Không dám thì câm mồm cho ta!" Ánh mắt Du Lâm càng lạnh.

"Nhưng mà…đại nhân!" Gã đàn ông cắn răng, mạnh ngẩng đầu, nhìn Du Lâm.

"Lấy tu vi của đại nhân, thêm vào quỷ của ngài, nếu bây giờ ra tay thì có thể khiến tộc nhân ta ít chết hơn! Đây không phải ý một mình ta mà mấy tộc khác cũng vậy."

Tim gã đàn ông đập nhanh. Nếu không phải gã thấy chiến sĩ tộc nhân chết không ít, quá đau lòng thì đã không mở miệng.

Du Lâm nhìn gã đàn ông, lát sau khóe miệng lộ nụ cười nhạt, nâng lên tay phải, vỗ vai gã đàn ông.

"Nói hay lắm! Trận hài kịch này cũng nên kết thúc!" Tay phải Du Lâm chỉ hướng đám Tô Minh cách mấy ngàn mét.

"Tất cả chiến sĩ đầu Bắc Cương bộ lạc, hãy tiến lên lấy đầu ba người này cho ta! Ai không lên tức bị xử tội phản tộc!"

"Đại nhân!!!" Gã đàn ông đông cứng, nhíu mày.

"Làm theo hoặc chết." Du Lâm nheo mắt, trong mắt có sát khí.

Gã đàn ông im lặng, cắn răng gầm một tiếng, nhảy người lên, lao thẳng đến mấy ngàn mét. Sau lưng gã gần năm tộc nhân Bắc Cương bộ lạc im lặng theo sau. Gần trăm người vọt tới, ở trong bộ lạc như hóa thành nước lũ lao thẳng đến đám Tô Minh.

Cùng lúc đó, từng tiếng gầm vang vọng trong phạm vi đầu Bắc Cương bộ lạc.

Có càng nhiều Man Sĩ bộ lạc hóa thành từng cái bóng lao tới ba người Tô Minh!

Khi tất cả Man Sĩ đầu Bắc Cương bộ lạc này lao ra thì Du Lâm liếm môi nhìn tình hình.

"Giết đi, khó khăn lắm mới có cơ hội này. Lần này có lẽ quỷ của ta sẽ có đủ máu thịt hoàn thành lần lột xác thứ hai…"

Chỗ cửa Bắc Cương bộ lạc, Tô Minh, Hổ Tử và Nhị sư huynh tựa như ba vệt sáng xẹt qua. Đi tới đâu hễ có ai ngăn cản thì đều bỏ mình. Sau lưng họ, mặt đất phủ đầy cỏ xanh, trên cỏ trừ máu ra còn có mấy chục cái xác.

Hổ Tử đã giết đỏ mắt, uống rượu, vung búa, trên người gã không biết có bao nhiêu áo giáp vô hình. Bây giờ gã xông tới trước nhất, gầm rống, chẳng thèm để ý từng đòn công kích rơi trên người.

Nhị sư huynh thì ôn hòa hơn, không có động tác máu me như vậy. Nhưng y không cần ra tay, thường có người tự động tới chỗ y, chưa tới gần thì đã biến thành người thực vật, tắt thở.

Bên Tô Minh, mắt phải đậm sát khí, ngoài người có tia điện quanh quẩn. Hễ ai va chạm với tia điện, chỉ cần khựng người một giây thôi, vậy chờ đợi người đó chính là đầu người bay ra.

Trong tay Tô Minh cầm Kiếm nhỏ xanh không ngừng nhỏ giọt máu tươi. Dù Tô Minh nhắm mắt, dựa vào thần thức là có thể cảm giác tất cả động tác bên người. Thậm chí trong lúc tiến lên, hắn có thể quan sát bên Hổ Tử và Nhị sư huynh, trong bình tĩnh lộ thong dong.

"Nhị sư huynh, người nơi này không phải tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc." Tô Minh vừa chạy vừa từ từ nói.

"Tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc không xuất hiện vậy chúng ta giết tới khi chúng ra mặt là được." Nhị sư huynh mỉm cười tiến lên.

Gần như là ba sư huynh đệ Tô Minh thỏa thích tàn sát, chớp mắt tiến vào đầu Bắc Cương bộ lạc thì bỗng nhiên truyền đến từng tiếng gió rít. Chỉ thấy hơn một trăm Man Sĩ lao nhanh đến.

Dẫn đầu có bảy người, mỗi người tu vi không kém gì Tử Xa, bây giờ tới gần, bầu trời âm u chiếu rọi rậm rạp tràn đầy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Sau đám người đó, vị trí mấy ngàn mét, thần thức của Tô Minh lập tức nhận ra có một người đang nhìn chỗ này, khóe miệng treo nụ cười tàn nhẫn, tay cầm cây cung to, tóc dài đến eo!

Giây phút hơn một trăm người lao đến, mắt Nhị sư huynh chợt lóe, đang định bước ra thì Tô Minh nâng lên bước chân, Hàm Sơn Chuông trong người ẩn hiện.

Chớp mắt này xảy ra rất nhiều chuyện, hơn một trăm Man Sĩ điên cuồng lao đến, phương xa Du Lâm mắt đầy mong chờ và khát vọng. Khí xanh trên cung trong tay gã kịch liệt lung lay, quỷ ảnh hai mắt lộ ra tham lam và khát máu.

Bảy người phía trước nhất vẻ mặt không cam lòng nhưng không thể không ra tay.

Sau lưng Tô Minh, một luồng khói đen lao nhanh tới gần, đằng sau khói đen còn có một ông lão gầy gò đang chắp tay sau lưng từng bước một tiến tới.

Hình ảnh này trong chớp mắt bởi vì một việc mà ngừng lại!

Hổ Tử ở đằng trước nhất, giây phút hơn một trăm Man Sĩ đến, gã thả lỏng búa. Búa bùm một tiếng rơi trên mặt tuyết. Hồ lô rượu trong tay trái của gã không còn rượu, nhưng gã vẫn đặt nó bên miệng, như uống một hớp lớn rồi buông tay.

Hồ lô rượu rơi xuống đất, trong quá trình rơi đôi tay Hổ Tử mở ra, đôi mắt nhìn trời.

"Nhập…mộng…" Gã thì thào mãi đến khi thanh âm hóa thành tiếng rống điếc tai. Tiếng rống vang vọng bao phủ ngàn mét bên trên Bắc Cương bộ lạc. Thanh âm quanh quẩn, hồ lô rượu rơi xuống đất phát ra tiếng bùm.

Thanh âm truyền ra như là trùng hợp, Hổ Tử nhắm mắt lại. Khoảnh khắc nhắm mắt, áp lực khó miêu tả lấy thân thể gã làm trung tâm quét bốn phương. Mùi rượu nồng đậm lan tràn, có tiếng *ùng ục* khuếch tán.

Thanh âm và mùi rượu lan tới đâu là khiến Tô Minh trợn to mắt, hít ngụm khí. Hơn một trăm Man Sĩ xông lên thân thể từng tên khựng lại, vẻ mặt mê mang, không ngừng lần lượt nhắm mắt lại, người ngã xuống. Trong khoảnh khắc, ngàn mét đầu Bắc Cương bộ lạc trở thành mảnh đất trầm miên. Trừ Nhị sư huynh và Tô Minh ra, tất cả sinh linh đều nhắm mắt, hôn mê.

"Nhập…mộng…" Tô Minh thì thào.

Hắn nhìn Hổ Tử, bây giờ gã đứng đó, nhắm mắt, như đang ngủ say.

"Lão tam thành công!!!" Nhị sư huynh ngẩn ra sau đó phát ra tiếng cười to vui sướng.

Nhưng khi Nhị sư huynh vừa cất tiếng cười thì tiếng rít sắc bén mang theo sát khí khó tả từ mấy ngàn mét truyền đến, đó là một mũi tên!

Một mũi tên lượn lờ khí lam, khói lam phiêu đãng hóa thành lệ quỷ dữ tợn, lệ quỷ quấn quanh mũi tên, lấy tốc độ khó hình dung lao tới…Hổ Tử!

Mũi tên này xẹt qua đâu là mặt đất có vết nứt, thậm chí mấy kiến trúc và tộc nhân Bắc Cương bộ lạc cản đường đi đều nổ tung. Kiến trúc sụp đổ, máu thịt biến thành bộ xương, tất cả đều bị một mũi tên hấp thu, như tia chớp trở thành âm vang trên bầu trời.

Ngoài mấy ngàn mét, tay Du Lâm còn nâng lên, gã thả dây cung run run còn phát ra tiếng vù vù, vẻ mặt dữ tợn xen lẫn phẫn nộ.

Tất cả trở nên mơ hồ trước mắt Tô Minh, duy nhất tồn tại chính là Hổ Tử nhắm mắt và mũi tên xé gió lao đến. Hắn và Nhị sư huynh bên cạnh chẳng hề trao đổi nhưng hai người như biết ý nghĩ của đối phương, làm ra hai hành động khác nhau!

Tô Minh bước ra một bước, thân hình như xuyên thấu hư vô thẳng tới Hổ Tử.

Nhị sư huynh cũng bước ra một bước, phương hướng không phải Hổ Tử mà là…Du Lâm cầm cung vẫn đang ù ù rung lên ở phía xa!

Bình luận

Truyện đang đọc