Ở bên ngoài lỗ hổng của Tam Hoang đại giới, giới thứ chín mươi trong một trăm tám mươi giới Nghịch Thánh. Giới này là trung ương của Nghịch Thánh, tinh không không phải đen kịt mà có màu đỏ nhàn nhạt. Tinh không không có ngôi sao mà có vô số sợi tơ màu lam trôi lơ lửng.
Những sợi tơ này đều là hư ảo, giống như không tồn tại nhưng lại lơ lửng vĩnh hằng, khiến cho tinh không nơi này tràn ngập cảm giác như mộng ảo, bất đồng hoàn toàn với tinh không Bạch Phát Dược Thiên Tôn.
Nhưng nếu người ở đây lâu ngày thì lần đầu tiên đi tới tinh không bên ngoài cũng sẽ có cảm giác bên ngoài bất đồng với quê hương mình.
Giờ khắc này, ở bên trong giới thứ chín mươi này, trong tinh không tựa như vô hạn, tồn tại vô số bọt khí. Những bọt khí này còn lớn có nhỏ. Bên trong một bọt khí chừng vạn trượng có hai người đang ngồi khoanh chân.
Một nam tử trung niên mặc một bộ TSm màu lam, tóc dài buộc lên, quấn quanh trên đỉnh đầu. Người này mặt trắng như ngọc, thoạt nhìn văn nhã, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm, tay phải cầm một quân cờ, đang ngưng thần nhìn bàn cờ trước mặt.
Đối diện hắn là một lão già mặc áo bào trắng. Lão già này đang vuốt chòm râu, mỉm cười không nói, nhìn trung niên đang trầm tư.
- Quân cờ này lúc trước sai lầm một bước. Một quân đi sai thì thua cả ván.
Hồi lâu, nam tử trung niên kia cười khẽ, đặt quân cờ xuống một bên, cảm khái nhìn lão già.
- Có thể khiến Viêm Bùi Thần Hoàng thừa nhận sai một quân, lão phu cảm thấy vinh hạnh.
Lão già cười nói, tiếng nói khàn khàn mang theo năm tháng.
- Có thể truyền thừa mãi từ lúc khai thiên tới nay chỉ có duy nhất bàn cơ Huyền Cửu Nghịch Thánh. Tại hạ cảm thấy cũng thật không oán.
Nam tử trung niên lắc đầu, không nhanh không chậm tự giễu.
- Chẳng qua tại hạ hơi không giải thích nổi, vì sao Huyền Cửu tiền bối khi tại hạ sắp phủ xuống Tam Hoang lại muốn dùng thần niệm đánh với bổn hoàng một ván cờ này.
Vừa nói, nam tử trung niên vừa ngẩng đầu, khóe miệng vẫn mang nụ cười nhưng trong ánh mắt lại lộ ánh sáng sắc bén có thể khiến trời cao thất sắc, lấp lánh bức người.
- Quân cờ trong tay ngươi, có lẽ không phải là quân cờ trên bàn cờ ngươi thấy được. Nhưng dù là thế nào thì hai bên ta và ngươi cũng đã ước định, không thể để phủ xuống Tam Hoang đầu tiên là từ Ám Thần. Như vậy... Lão phu không hy vọng sa một con mà cả bàn sai.
Lão già trầm ngâm trong chốc lát, trầm giọng, chậm rãi nói.
- Trở về Tam Hoang là chuyện quan trọng nhất của hai bên chúng ta, không thể có chuyện bất ngờ được, còn cần Viêm Bùi Thần Hoàng coi trọng nhiều hơn.
Vẻ sắc bén trong mắt nam tử trung niên kia lại càng lộ rõ, nụ cười nơi khóe miệng dần dần lạnh lùng.
- Bổn hoàng làm thế nào còn cần tới phiên Nghịch Thánh quơ tay múa chân sao? Về phần quân cờ này trong tay bổn hoàng... Có thể trở thành quân cờ của ta là vinh hạnh của hắn. Mặt khác quân cờ trong tay bổn hoàng nhất định không trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta.
Thần sắc nam tử trung niên lộ lộ vẻ tự tin, khiến cho khí thế của hắn có một không hai trong trời cao.
- Sai một con, sai cả bàn.
Lão già lạnh nhạt nói.
- Cho dù là sai một con, sai cả bàn nhưng người đánh cờ là bổn hoàng, bổn hoàng có thể mở bàn cờ mới!
Nam tử trung niên lạnh lùng đáp.
- Nếu bàn cờ vỡ thì sao?
- Vậy thì đúc lại bàn cờ!
- Nếu như quân cờ trở thành người đánh cờ thì sao?
Hai mắt lão già bỗng lóe lên, từ từ nói ra từng chữ một.
- Chuyện này không thể xảy ra!
Nam tử trung niên quả quyết.
- Có thể chuyện này không thể, nhưng nếu như ngoài quân cờ này còn có một người thì sao?
- Ngươi nói cái con kiến hôi Đệ Cửu Phong kia, hòa với ý chí của Đạo Thần chân giới làm một sao? Kẻ này có gan làm loạn, dám dung hợp ý chí với Chân giới. Hôm nay sợ là hắn đã mất đi bản thân rồi.
Nam tử trung niên lạnh lùng nói.
- Trước đây lão phu đã có cảm ứng, từng có một luồng lực lượng kỳ dị tỏa ra từ Tam Hoang, mở ra một lối đi. lối đi này không biết xuyên tới nơi nào, đưa những người khác giống như trục xuất đi.
- Loại chuyện này ngươi có thể làm được không?
Lão già nhìn nam tử trung niên, thần sắc lộ vẻ nghiêm túc.
- Cho nên ngươi mới không cho người hai bên chúng ta tấn công mạnh Đệ Cửu Phong mà nén chiến ý của các Tôn giả lại, trì hoãn thời gian sao?
Thần sắc nam tử trung niên vẫn lạnh lùng như băng, lời nói không lộ suy nghĩ trong nội tâm.
- Ngươi còn chưa rõ ràng lắm. Trước khi làm rõ được là hắn dung hợp với Đạo Thần hay là thay thế Đạo Thần, ta không muốn đắc tội với hắn, lại càng không muốn mở rộng chiến quả, đưa tới cơn giận của người này. Đến lúc đó một khi một quân sai, cả bàn trả giá. Dưới sự chỉ huy của ngươi, khiến tu sĩ đại giới của ngươi và ta phải đi thừa nhận lửa giận mà mai táng.
Lão già trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói.
- Lão phu lúc trước nói một quân sai, trên thực tế không phải là ngươi mà là bản thân ta. Quân cờ năm đó là do Nghịch Thánh ta lựa chọn. Mà nay Viêm Bùi Thần Hoàng sắp hạ giới. Lão phu không muốn ngươi... Tiếp tục đi nhầm.
Nam tử trung niên kia nhìn lão già hồi lâu, bỗng nhiên vẻ lạnh lùng trên mặt biến mất, lại biến thành nụ cười như gió xuân, không nói gì nữa mà đứng dậy, cất bước đi về phía xa xa.
Sau ba bước, thân ảnh của hắn biến mất trong thế giới bọt nước, không thấy đâu nữa.
- Một quân sai, cả bàn sai... Quân cờ không đáng sợ. Đáng sợ là một bên quân cờ còn có người đánh cờ ngươi không nhìn thấy.
Lão già nhíu mày, than khẽ một tiếng. Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía, thần sắc từ từ lộ vẻ quyết đoán.
Cùng lúc đó, bên trong Ám Thần đại giới, ở giới trung ương có một chỗ tinh không đen nhánh, tồn tại một vùng đất đầy xương trắng. Xương nơi này vô biên vô hạn, số lượng nhiều tới không thể tính toán được. Ở bên trên một đỉnh núi xương có một nam tử trung niên đang ngồi khoanh chân.
Nam tử này chính là người tồn tại trong thế giới bọt khí kia. Hai mắt hắn chậm rãi mở ra, trong đó lóe lên tia sáng trắng, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh.
- Huyền Cửu tồn tại quá lâu, xóa đi ngọn cao, khắp nơi không có núi non. Chỉ một Đệ Cửu Phong, chỉ một người mà dám tự đại dung hợp với ý chí của một Chân giới. Đáng để ý thế sao?
- Hắn không phải là quân cờ của ta, cũng không xứng trở thành quân cờ của ta. Quân cờ của ta ở Minh Hoàng Chân giới.
Nam tử trung niên chậm rãi đứng lên, cất bước khiến núi xương nổ vang. Cả ngọn núi đung đưa, rõ ràng hóa thành một biển xương trắng, cuốn đi dưới chân nam tử này, đi về phía trước với tốc độ cực nhanh, gào thét trong tinh không, chạy thẳng tới lỗ hổng Tam Hoang.
Ở Tam Hoang đại giới, chiến hỏa lan tràn. Cơn lốc xoáy Âm Tử vẫn luôn chuyển động. Trong đó dường như có một luồng lực lượng quỷ dị, khiến cho tất cả Ám Thần và Nghịch Thánh khó có thể bước vào nửa bước.
Giống như Linh tiên kiếp ban đầu, dù là kiếp này có thể tiến vào dòng xoáy Âm Tử nhưng cũng bị làm yếu đi.
Lốc xoáy Âm Tử vẫn luôn giữ vững sự thần bí của nó trong mắt thế nhân, giống như chuyển động vĩnh hằng.
Ở sâu trong lốc xoáy này, nối tiếp với nó giống như một tấm gương ứng với Tam Hoang là Tang Tương đại giới. Giờ phút này toàn bộ thế giới yên tĩnh. Tất cả vận chuyển ngừng lại. Chỉ có bên trong Cương Thiên chân giới, tại địa phương mà Tô Minh và hắn ở giới này giao chiến, Tang Tử tiêu tan, Tô Minh hóa kén.
Kén này chỉ cao mười trượng, từ xa nhìn lại không thu hút chút nào. Trên đó cũng không tỏa ra uy áp, hơn nữa không có chút khí thế kinh người nào, bình thường quá mức là bình thường.
Nhưng ở bên cạnh đó lại có ý chí của Tang Tương phủ xuống, vờn quanh bốn phía, phòng ngừa tất cả mọi thứ bên ngoài quấy nhiễu. Nó định bảo vệ kỳ vọng của nó. Theo thời gian từng ngày trôi qua, kỳ vọng càng lúc càng đậm.
Nó không cho phép chuyện Tô Minh phá kén thành bướm có chút bất ngờ nào. Nó không cho phép Tô Minh thất bại. Bởi nó chờ mong Tô Minh xuất hiện, dung hợp với Tang Tử, còn có ý chí của hai đại Chân giới. Tất cả đều tràn ngập biến số.
Trong trí nhớ của nó, Tô Minh không phải là người thứ nhất dung hợp Tang Tử nhưng là người thứ nhất sở hữu ý chí của hai đại Chân giới dung hợp Tang Tử.
Chuyện này cũng có ý nghĩa bất đồng. Thậm chí trong cảm thụ của Tang Tương, Tang Tử cũng không phải là con mà là tôi tớ. Cho dù tôi tớ này dung hợp với Tam Hoang thì vẫn tiếp tục là tôi tớ. Dù có bị cải biến thành Tam Hoang nó cũng không để ý.
Nhưng duy chỉ có Tô Minh, bởi Tô Minh đoạt xá Đạo Thần, bởi hắn cũng sở hữu Tiên Tông, cho nên sau khi hắn xuất hiện dung hợp với Tang Tử mới có thể kết kén. Cũng chính bởi cái kén này đã nói lên, Tô Minh và Tang Tương, cùng Tam Hoang, trên thực tế đã là tồn tại cùng cảnh giới, thậm chí được thừa nhận là một tộc quần!
Cho nên Tang Tương mới quan tâm!
Ở chỗ Tô Minh, nó tựa hồ thấy được hy vọng. Đó là lần đầu tiên trong vô số năm qua, qua vô số thời đại thay đổi thấy hy vọng.
Hy vọng về nhà!!
Khó có thể tính toán quá vô số thế kỷ, không chỉ một lần nghe được hy vọng kêu gọi về nhà nhưng không cách nào trở về. Giờ khắc này hy vọng lớn vô hạn. Chỉ sợ là ý chí Tang Tương đại giới của nó cũng vẫn bị hy vọng không ngừng lớn lên khiến rung động.
Nó và Tam Hoang bất đồng. So với Tam Hoang lạnh lùng gần như chết lặng, nó sở hữu một chút suy nghĩ như con người, cho nên nơi đây mới có tam đại Tang Tử. Mà Tam Hoang lại chưa từng có tu sĩ như vậy.
Thời gian trôi qua, cũng không dài lắm.
Cho tới một ngày, tiếng răng rắc rất nhỏ phát ra. Ở bên trong tinh không yên tĩnh này bỗng nhiên vang lên tiếng động. Ý chí Tang Tương sôi trào bốn phía quanh cái kén. Tiếng răng rắc dần nhiều hơn, giống như cái kén đang vỡ vụn ra từ bên trong vậy.
Loại vỡ vụn này kéo dài một thời gian, rốt cục bên ngoài cái kén xuất hiện những khe nứt rất nhỏ. Cái khe chậm rãi lan tràn ra, cho tới khi tiếng răng răng trong trẻo kết thúc. Cái khe đạt tới một giới hạn, không có một tia sáng nào tỏa ra, nhưng lại có thể thông qua cái khe nhìn thấy rõ bên trong.
Có thể thấy bên trong đó có một thanh niên đang nhắm mắt. Toàn thân thanh niên kia trần trụi, bình tĩnh ngủ say trong kén. Hắn có mái tóc đen, khuôn mặt hơi tái nhợt. Ở mi tâm có một con mắt thứ ba. Con mắt này không dựng đứng mà như một khe hở nằm ngang. Ở trên đó lại tồn tại một cái khe thẳng.
Cái khe thẳng đó giống như một vết cắt, xuyên qua con mắt thứ ba.
Thoạt nhìn giống như một chữ thập. Nhưng chữ thập này trong nháy mắt khi Tô Minh mở mắt, con mắt thứ ba cũng trong nháy mắt mở ra, biến thành... Một con bướm tung cánh!!