CẦU MA

[Đại Ngu Thiên Cung]

Nét chữ toát ra tang thương, khiến người nhìn như có mục nát năm tháng ập đến!

Tô Minh ngồi xổm tại đó ngây ra thật lâu. Hai chữ Đại Ngu đối với bất cứ người Man tộc nào đều cực kỳ quan trọng, bởi vì Đại Ngu Thiên Cung đại biểu thánh địa và trung tâm Man tộc, là Man Thần đời thứ nhất sáng tạo, là tượng trưng của Man nhân!

Đặc biệt là khi đại lục tách ra, Tử Hải ngăn chặn mỗi đại lục nối liền khiến mọi người ấn tượng về Đại Ngu Thiên Cung theo từng đời từ từ biến thành truyền thuyết.

Tô Minh đối với Đại Ngu Thiên Cung là khi trở thành thần tướng khai trần, thành thần tướng tế cốt chậm rãi sâu thêm, theo trải qua mà dần khắc sâu.

Dù có nhiều lời đồn, trong số đó có Đại Ngu đã không còn, nhưng việc này chỉ là đồn đại. Ba đại thần tượng xuất hiện khiến không ai tin lời đồn đó, sâu trong đáy lòng nhiều Man nhân thì Đại Ngu Thiên Cung vẫn tồn tại, nó ở giữa năm khối đại lục, vẫn luôn bảo vệ Man Cốt, chờ đợi Man Thần đời thứ bốn đến.

Tô Minh ngẩn ngơ nhìn tấm biển cung điện tàn phá trước mắt, đầu óc cuồng phong rít gào, thật lâu khó thể bình tĩnh. Mãi đến nửa tiếng sau, hắn cứng ngắc ngẩng đầu lên, nhìn quy thú ở một bên lộ vẻ đắc ý.

"Vật này...ngươi kiếm ở chỗ nào đến?" Tô Minh phức tạp hỏi.

Quy thú vung đầu to, càng đắc ý. Bạn đang đọc truyện tại - truyenfull.vn

"Mang ta đi." Tô Minh bình tĩnh nói.

Quy thú do dự một chút, chậm rãi nằm sấp xuống. Tô Minh không do dự leo lên lưng nó. Hắn đứng vững, quy thú ngửa đầu phát ra tiếng gầm, lao về phía xa.

Bốn phía tối đen, nhìn không thấy quá xa. Nước biển tràn đầy, sinh ra áp lực năm đó Tô Minh không thể chịu đựng nhưng giờ thì có thể.

Hắn ở trong thế giới băng nhiều năm, trừ trước kia lấy ra cây gậy thì không ra ngoài tìm kiếm nữa, dù là thần thức cũng không tản quá xa. Không phải hắn không muốn mà giờ phút này nó rất bài xích thần thức, khó tản ra, hơn nữa đa số thời gian hắn tu luyện, có quy thú ở bên ngoài, cho nên không đi tìm chỗ mình ở rốt cuộc tại đâu. Sâu trong lòng hắn, lờ mờ đoán chỗ này chắc là Tử Hải, chẳng qua không biết mặt biển bên trên là chốn nào.

Giờ phút này, hắn đứng trên lưng quy thú, theo nó tiến lên. Tô Minh rời khỏi động phủ cư ngụ bốn năm, hướng tới phía xa lướt đi.

Thần thức của hắn chậm rãic tản ra, dù không thể vươn rất xa nhưng hắn kiên trì có thể phủ lên một ít. Quy thú lao nhanh, hắn thấy phía sau động phủ của mình rõ ràng là một ngọn núi!

Động phủ của hắn ở vị trí đỉnh núi!

Càng xa hơn, hắn trông thấy một tòa cung điện khổng lồ. Cung điện bị đóng băng chỉ lộ ra một góc, quy thú tiếp tục tiến lên, tinh thần Tô Minh chấn động.

Dần dần, hắn thấy một tòa lại một tòa cung điện, thấy trong băng giá mọi người mặc đồ kỳ lạ. Còn có mãnh thú khổng lồ, rắn to dữ tợn, và vô số người đang chém giết.

Giờ phút này, bọn họ đều trở thành một phần băng giá, bộ dạng sinh động như thật. Thậm chí lúc quy thú tiếp tục lao nhanh, Tô Minh thấy phái trên có một ông lão đầu đầy tóc bạc, mặc áo tím, uy vũ bất phàm. Tay phải nâng lên, một vòng tròn bềnh bồng, dưới chân là một con huyền quy vô cùng khổng lồ. Chẳng qua bây giờ tất cả hóa thành băng điêu, liên tiếp với cột băng mặt đất. Đối diện lão là một người đàn ông trung niên mặc áo vàng, người đàn ông mặt còn tồn tại họa giống đồ đằng lại giống Man Văn, biểu tình đau thương, tay cầm một lát cờ như muốn vung lên, nhưng biến thành tượng băng trở thành một phần đóng băng nơi đây.

Chính giữa họ là từng mảng băng tuyết, vậy là lúc đóng băng tuyết đang rơi, có gió thê lương quanh quẩn.

Có thể tưởng tượng trong năm tháng một ngày nào đó, gió thê lương nức nở xẹt qua trời đất, từng đợt tuyết trắng theo gió bay, phân cách khung trời vỡ vụn, tầng tầng rơi rụng mặt đất.

Hình ảnh này bị thần thức của Tô Minh thấy được, khiến hắn tinh thần chấn động. Quy thú lao nhanh, hắn dần thấy càng nhiều. Khắp nơi đại điện lầu các, liếc mắt không thấy tận cùng, bên ngoài cung điện là khắp nơi phòng ốc, mỗi một gian nhà nhìn cực kỳ tang thương. Thậm chí ngoài gian nhà còn trông thấy từng người giữ bộ dáng chém giết, đang điên cuồng chiến đấu với nhiều người mặc quần áo kỳ lạ!

Những quần áo lạ lùng này Tô Minh không xa lạ, hắn từng thấy trên người tu mệnh, trên người tiên tộc ở đất Vu tộc, trên người Đế Thiên!

Đây là một tòa thành!

Hoặc nên nói là...

"Đại Ngu hoàng thành..." Tô Minh thì thào.

Ở trên lưng quy thú, hắn nhìn thấy một chỗ cao ngất, một chỗ khổng lồ nhất trong tất cả cung điện, thậm chí nó tàn phá, ngay cả vị trí tấm biển cũng tan tành.

Lao đi xa, hiển nhiên quy thú đã quen với tất cả, bơi đi mang theo Tô Minh tới thành trì đóng băng bị chôn giấu dưới Tử Hải. Mãi đến vọt vào trung tâm băng thành, Tô Minh trông thấy một ngọn núi!

Hay nói chính xác hơn là một tòa tế đàn!

Thành hình bảy góc, màu đen, sừng sững trong băng, nguy nga bất động.

Dưới tế đàn, hắn thấy hươn mười vạn người đứng đó, như là bái lạy. Trên đỉnh tế đàn, Tô Minh trông thấy một ông lão ngồi xếp bằng.

Ông lão mặc áo tím, cùng tế đàn bị đóng băng.

Tô Minh ngơ ngác nhìn hình ảnh, quy thú dưới thân hoan hô rống, mang hắn bay lên tòa tế đàn. Bay lên trên tế đàn, khi Tô Minh cúi đầu, hắn thấy ông lão áo tím bị đón băng trên tế đàn.

Ông lão mặt đầy nếp nhăn, có lấm tấm màu nâu. Lão trợn to mắt nhìn bên trong không có chút ánh sáng. Trước người lão đặt một xương sống lưng hoàn chỉnh, tay phải cầm miếng đá, ngừng ở khối xương thứ mười ba.

Ông lão ngẩng đầu như nhìn trời, nhưng khi Tô Minh nhìn ông lão thì đầu óc ù vang, có ảo giờ bây giờ, ông lão trên tế đàn đang nhìn hắn. Ánh mắt kia như đến từ năm tháng, không biết tồn tại bao lâu, như trước khi ông lão chết đúng thật có thấy thứ gì. Có lẽ ông ta thấy chính là hiện tại.

Đây là cảm giác khó miêu tả, đầu óc Tô Minh rung động, hắn cảm thấy nguyên thế giới băng này đều lộ ra quái dị khó tả.

Ngay lúc này, bỗng nhiên, trong thành trì băng có tiếng gầm trầm đục. Tiếng gầm như phát ra từ bên dưới vô tận tầng băng, chấn động hàn băng, dường như cách thật xa nhưng truyền ra thì khiến quy thú dưới thân Tô Minh phát ra tiếng hét thảm, vội rời đi. Tô Minh chấn động tinh thần, mắt mơ hồ, hộc búng máu, tu vi gần như tan vỡ.

Chỉ là một tiếng gầm, xuyên thấu vô tận băng tầng đến mà có lực lượng kinh ngời như thế. Con ngươi Tô Minh co rút, quy thú dưới thân sợ hãi tăng nhanh tốc độ, chớp mắt đã vội vã đi xa.

Theo quy thú lướt ra xa, tế đàn dần mơ hồ, tiếng gầm gừ chậm rãi tán đi. Tô Minh lau máu nơi khóe miệng, lòng còn sợ hãi. Hắn thấy đất băng càng xa có từng thân hình tiên tộc đóng băng trên mặt đất, lan tràn vô tận. Tô Minh cảm giác được nhiều cỡ vài chục vạn, sau lưng họ còn có vô số, cụ thể bao nhiêu thì khó mà tính toán.

Tô Minh im lặng, mặc kệ quy thú mang hắn vòng tám phương, cuối cùng rời khỏi thành trì băng, ở rìa một bình nguyên đáy biển, quy thú dừng lại, gầm vài tiếng hướng phía dưới.

Tô Minh cúi đầu nhìn, trên bình nguyên khắp nơi là mảnh vụn tàn phá của cung điện, giờ có vài khối đang bềnh bồng bay lên trên.

Tương tự, quy thú mang Tô Minh bơi một vòng lớn, hắn thấy những mảnh vụn từ trên trầm xuống, hiển nhiên chỗ này vì kịch liệt chấn động hoặc ngoài ý muốn mà xảy ra thả lỏng khiến những vật vỡ nát lên xuống. Có bơi hướng mặt biển, có trầm xuống.

Trận kịch biến này Tô Minh có thể đoán ra, bởi vì Đông Hoang và Nam Thần va chạm khiến cả Tử Hải chấn động.

Mang theo buồn phiền và áp lực khó tả, quy thú dẫn theo Tô Minh bơi về động phủ, vì sợ tiếng gầm kia nên quy thú đi đường vòng. Tô Minh đứng trên lưng quy thú, từ xa nhìn tế đàn, còn có ông lão áo tím ở trên tế đàn.

"Khi đối mặt tiên tộc tổng tấn công thì lão ở đó ngẩng đầu nhìn cái gì?" Tô Minh nhìn ông lão trên tế đàn, thật lâu sau, mãi khi quy thú rời đi, không thấy cái gì nữa.

Quy thú mang theo Tô Minh trở lại ngọn núi kia, chỗ động phủ của hắn.

Đi xuống lưng quy thú, Tô Minh đứng cạnh núi băng, thật lâu sau khó mà bình tĩnh. Hắn phức tạp nhìn nơi này, một lát sau hắn nhắm mắt lại, khi mở ra thì trong mắt đã trở về bình tĩnh.

"Muốn cùng ta đi không?" Tô Minh sờ cái đầu to của quy thú, khẽ hỏi.

Quy thú do dự, lắc đầu. Tô Minh nhìn quy thú, không khuyên nhủ gì, xoay người quyết tuyệt đi hướng núi băng.

Hắn hiểu bây giờ nơi này không phải hắn có thể tìm kiếm sâu hơn. Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến đóng băng, lại là nguyên nhân gì khiến chỗ này vùi sâu dưới Tử Hải. Tất cả điều này, Tô Minh tin tưởng rồi có một ngày mình có thể hoàn toàn hiểu rõ, chẳng qua bây giờ dù tu vi hắn cường nhưng vẫn không đủ.

Chỗ này bí ẩn, quái dị, và mới nãy đi dạo, hắn thấy ra có vài chỗ rõ ràng quy thú bản năng né tránh, thường đi đường vòng, tất cả dấu hiệu rõ ràng chứng tỏ, chỗ này...không phải yên tĩnh như trước mắt đã thấy!

Cộng thêm tiếng gầm làm Tô Minh chấn kinh, càng phủ một tầng lên nơi đây bí ẩn.

Mang theo quyết tâm đó, Tô Minh đi vào trong núi băng, đi vào truyền tốn môn. Hắn ngoái đầu nhìn thế giới băng lần cuối, và chữ viết trên tấm biển ngoài núi băng.

"Đại Ngu Thiên Cung..." Tô Minh thì thào, bóng dáng trong ánh sáng chớp lóe của truyền tống môn, biến mất.

Chỉ có quy thú ở đó nhìn Tô Minh biến mất, phát ra mấy tiếng gầm gừ lưu luyến, nằm tại đó tiếp tục chờ.

Bình luận

Truyện đang đọc