Sau khi Tô Minh đi thì Hỏa Vượn cũng lao nhanh theo. Lúc nó đi trên người vài chục đầu người tung bay hình thành sát khí cực mạnh lượn lờ xung quanh, khiến con khỉ tựa như bước ra từ suối vàng, khiến người nhìn sẽ kinh sợ.
Một người một vượn xé gió lao tới Thiên Lam thành. Càng tới gần thì xa xăm truyền đến tiếng chém giết rõ ràng thêm, biểu tình của Tô Minh dần biến cực kỳ trầm trọng. Tiếng chém giết hơn chục vạn người cho kẻ nhìn và nghe thấy mang đến rung động, hoặc là tâm hồn tan vỡ và sợ hãi, hoặc là một loại sôi trào máu nóng không thể khống chế.
Tô Minh vừa là người trước, cũng là người sau.
Hắn có nỗi sợ riêng, nhưng chiến ý đè qua sợ hãi. Hắn không đấu vì Man tộc Nam Thần, không vì Thiên Lam, càng không vì Thiên Hàn Tông!
Hắn chiến vì Cửu Phong, chiến vì đường về nhà, chiến vì biến mạnh, chiến vì…chính mình!!!
Theo hắn tới gần, theo tiếng chém giết từ ngoài Thiên Lam Thành truyền đến rõ ràng, Tô Minh và Hỏa Vượn sau lưng đã tới gần Thiên Lam thành. Trước mặt hắn, dưới tòa thành trì hùng vĩ, trong phạm vi Man tộc có một cầu thang uốn lượn, cầu thang dán sát tường thành cho người đi qua.
Giữa không trung thành trì đầy rẫy người Man tộc bềnh bồng, bảo vệ thành này.
Tô Minh và Hỏa Vượn tới gần sớm khiến một số người Thiên Lam thành chú ý, đặc biệt là những người ở giữa không trung trong chiến tranh bảo vệ thành trì.
Họ thuộc về Thiên Lam thành, lúc không ra ngoài tác chiến thì trách nhiệm của họ là bảo vệ cho thành trì an toàn. Bây giờ tuy nói có không ít người đang chém giết trên chiến trường, nhưng có luân lưu, vẫn làm tốt trách nhiệm của mình, bảo vệ.
Theo Tô Minh tới gần, đám người biểu tình bình tĩnh, như là đã sớm quen với chiến tranh. Có mấy người ngoái đầu liếc Tô Minh ở phía xa trên trời một cái.
"Ngăn hắn lại, hỏi xem là bộ lạc nào. Bây giờ là thời kỳ chiến tranh, bất cứ ai cũng không được xâm nhập từ hậu phương!" Trong đó một người có vẻ chức vụ cao lạnh giọng nói.
Khi y vừa nói ra thì hai người bảo vệ Thiên Lam thành ở một bên lập tức chắp tay vâng dạ, xoay người hóa thành cầu vồng lao hướng Tô Minh.
"Người đến hãy dừng bước, báo tên bộ lạc!"
Ngoài Thiên Lam thành phạm vi Man tộc, trên bầu trời hai người bảo vệ bay ra, trong đó một người lạnh lùng nói với Tô Minh từ chân trời phía xa lao nhanh đến.
Tô Minh cũng trông thấy hai người này, sau lưng họ là Thiên Lam thành hùng vĩ. Bây giờ tiếng chém giết đinh tai nhức óc quanh quẩn tám hướng thật lâu không tán đi. Khi Tô Minh cách hai người hơn mười mét thì tạm dừng, chắp tay hướng họ.
"Tô Minh, đến từ Thiên Hàn Tông!"
Hai người bảo vệ liếc Tô Minh một cái, người lúc trước lên tiếng hừ lạnh nói.
"Nói bậy, Thiên Hàn Tông nửa tháng trước đã đến, nếu ngươi là người Thiên Hàn Tông tại sao không cùng tới đây?"
"Trên đường ta có việc nên chậm trễ, thế nên…" Tô Minh đang định giải thích nhưng bị người bảo vệ Thiên Lam đánh gãy.
"Không cần ngươi giải thích, mặc kệ ngươi có lai lịch gì, hiện tại Man Vu đang chiến đấu, không cho phép người lạ tới gần. Đợi trận này kết thúc, nếu thật là Thiên Hàn Tông thì ta sẽ báo vào trong thành, dẫn ngươi tiến vào." Người vẫn luôn nói chuyện là một gã đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo xanh, trên áo còn nhiễm máu tươi, vẻ mặt mệt mỏi, hiển nhiên là mới từ chiến trường luân lưu trở về.
Còn người khác tuổi tác tương tự, cũng mệt mỏi nhưng mắt lấp lóe tia sáng lạnh. Có lẽ tia sáng này không phải đối với Tô Minh mà bởi vì trận chiến.
Tô Minh im lặng, ánh mắt rơi vào đất Vu tộc phía xa. Chỗ đó tiếng chém giết ngập trời. Ở khoảng cách như thế, Tô Minh có thể thấy tại đất Vu tộc, có đầu người Man tộc đang bị một người đàn ông Vu tộc chặt đứt, cái đầu bị gã nâng lên, ngửa đầu gầm xông lên.
Tương tự, trên chiến trường, Vu nhân cũng tử thương vô số. Nhưng đối với đám mãnh thú, thường cần vài người Man tộc vây công mới áp chế được. Từng tiếng thú gầm gừ quanh quẩn trên chiến trường khổng lồ.
Loại chiến tranh này Tô Minh rất muốn tham gia, chỉ có tại nơi dễ dàng lịch lãm tu vi nhất cảm nhận nhiều phen chết sống, mới khiến tu vi của hắn lần nữa đột phá, từ Khai Trần bước vào Tế Cốt!
Nhưng hắn đến muộn rồi. Trong trận chiến này bởi vì hắn tới chậm, mà bây giờ không ai chứng minh được thân phận của hắn, muốn tham gia chiến đấu là điều không thể nào. Dù có người nhận ra, trừ phi là cường giả thế hệ trước Thiên Hàn Tông, nếu là người khác nói, lời nhẹ, không khả năng có tác dụng lớn trong trận chiến này.
"A? Không chịu đi?" Người đàn ông trên áo xanh tràn đầy máu tươi mắt lóe sát khí, âm trầm hỏi.
Bởi vì hai người bảo vệ nói chuyện với Tô Minh quá lâu, khiến mấy người trên Thiên Lam thành nhìn sang. Tô Minh thầm than, lùi mấy bước.
Nhưng khi hắn lùi ra sau thì bỗng nhiên, Thiên Lam thành phát ra tiếng chấn, tiếng chấn kinh thiên động địa. Chỉ thấy giữa không trung Thiên Lam thành bỗng xuất hiện một khe nứt lớn. Khe nứt không phải thực chất mà ở giữa chân thực cùng ảo ảnh, không ngừng lấp lóe.
Giây phút khe hở xuất hiện, những người bảo vệ trong Thiên Lam thành biến sắc mặt. Cùng lúc đó, một giọng nói già nua từ trong Thiên Lam thành quanh quẩn bốn phía.
"Đây là Tuyệt Vu Tư Thần dùng thuật huyễn tưởng sáng tạo ra truyền tống liên tiếp đất Vu tộc. Thuật này không thể công phá, nhưng dù là Tuyệt Vu Tư Thần thì trong nửa năm chỉ có thể thi triển một lần mà thôi. Chiến thắng người đi ra Vu tộc truyền tống, trong vòng nửa năm sẽ không xuất hiện tập kích như vậy nữa! Trì huynh, Nhiễm hữu, Chu lão đệ, đây cũng là vì sao lão phu giữ ba người lại đây không ra chiến trường."
Theo giọng nói già nua vang vọng, bỗng chốc có bốn bóng người từ trong Thiên Hàn Tông bay ra. Bốn người đó có ba là ông già đầu bạc, người còn lại là trung niên áo đen. Bốn người vừa đi ra, thoáng chốc hình thành áp lực to lớn khuếch tán.
Khoảnh khắc họ đi ra, trong khe hở trên trời phát ra tiếng chấn, triệt để xé rách. Khi khe hở rách toạc, bên trong phát ra tiếng gầm. Có một con giao long dài mấy ngàn mét chui đầu ra, nhoáng người lên vọt ra ngoài khe hở.
Sau giao long là tiếng cười quanh quẩn. Lại thấy trong khe hở bay ra ba người. Hình dạng của ba người giống y đúc, đều là gầy như bộ xương khô, toàn thân đủ đồ án đầy màu sắc không biết là cái gì, tay cầm cốt trượng. Khi chúng bay ra thì có khí đen bỗng khuếch tán.
Giây phút ba người này cùng giao long xuất hiện, bốn người đi ra khỏi Thiên Lam thành cất bước tới gần. Hai bên chẳng nói một lời, tiếng nổ quanh quẩn, đối mặt nhau!
Thoáng chốc trời đất biến sắc, gió mây hỗn loạn, tiếng đùng đùng chấn động tám hướng. Trong khe hở trên trời từng bóng người gào thét chui ra, rõ ràng là Vu nhân. Chỉ chớp mắt, đã xuất hiện tới mấy trăm Vu tộc.
Mỗi một Vu tộc lao ra đều có tu vi không bình thường.
"Giết!!!!"
Những người bảo vệ ở giữa không trung chẳng chút do dự xé gió lao đến, cùng Vu tộc đi ra khỏi khe hở triển khai trận chiến sinh tử.
Trong Thiên Lam thành bây giờ càng có nhiều người vọt lên, thẳng tới chiến trường tuy quy mô nhỏ mà thảm khốc.
Tiếng chém giết kinh người, như thiên địa hôn ám, nhật nguyệt vô quang. Hai người bảo vệ ngăn không cho hắn tham gia chiến đấu bây giờ thì biến sắc mặt, không rảnh để ý Tô Minh nữa, xoay người lao tới chiến trường.
Trận chiến này cách Tô Minh chưa tới năm ngàn mét, mức độ thảm liệt thì mới vừa chém giết đã có tiếng hét thảm truyền ra. Có nhiều người toàn thân vỡ vụn, có một số thân thể chia năm xẻ bảy.
Trong đó có Man tộc, cũng có Vu tộc.
Đây không phải hai người trực tiếp chém giết, đây là chiến trường, mỗi người đối mặt không phải một kẻ địch mà là đông nghìn nghịt, vô số kẻ địch. Khi ngươi giết chết một người thì phải cần thận xung quanh những kẻ không phải Man tộc lao đến các loại thần thông.
Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn không tiếp tục lùi ra sau mà trong khi Hỏa Vượn nhe răng gầm gừ định vọt ra thì, tay phải vung hướng Hỏa Vượn. Bỗng chốc Hỏa Vượn vẻ mặt rất là đáng thương bị thu vào trong túi thuộc về nó.
Đây là trận chiến đấu gian khổ, Tô Minh không yên lòng Hỏa Vượn xuất chiến. Con khỉ này một khi giết đỏ mắt thì sẽ điên cuồng, chắc chắn sẽ không may mắn thoát khỏi.
Giây phút thu lại Hỏa Vượn, Tô Minh bỗng bước ra một bước hướng tới chiến trường ngoài năm ngàn mét. Hắn một bước này thân thể nhìn như không động đậy, nhìn như vẫn giữ động tác cất bước, kỳ thật tốc độ đã mở ra đến cực hạn.
Hai người bảo vệ lúc trước ngăn cản hắn, trong đó một người là người đàn ông áo đẫm máu đa số nói chuyện với Tô Minh, bây giờ người này nâng lên năm ngón tay đưa về phía trước. Có năm luồng khí lượn lờ sau lưng, hóa thành năm con nhện đủ màu, đánh cùng Vu tộc lao đến. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Vu tộc cũng không tầm thường, khi chết thì cũng khiến nhện năm sắc nổ tung. Trong tiếng nổ tử vong bắn ra một móng tay, móng xuyên thấu ngực người đàn ông, khiến khóe miệng gã trào máu, lùi ra sau.
Nhưng giây phút gã lùi lại, một rìu chiến xe gió lao tới từ bên cạnh. Đó là một Sơ Vu Vu tộc, nhe răng cười đập xuống một búa. Người đàn ông người bảo vệ ánh mắt đốt cháy điên cuồng, như muốn tự bạo, dù có chết cũng quyết phải giết thêm mấy người. Đột nhiên không khí bên cạnh gã vặn vẹo, thân hình Tô Minh bỗng xuất hiện.
Theo Tô Minh xuất hiện, trán lóe tia sáng xanh, giáp Thần Tướng trên người bỗng biến hóa. Giây phút người đàn ông chém ra một búa thì một kiếm của hắn xé gió lao đi.