"Không biết nếu lấy nó luyện Đoạt Linh Dược thì có luyện ra được không nhỉ?" Trong đầu Tô Minh hiện ra ý nghĩ như vậy. Đối với vật bất tử bất diệt này, hắn rất là có hứng thú.
Giây phút người đàn ông đến, Tô Minh lùi nhanh ra sau, người đàn ông đuổi theo. Hai người đảo mắt đã cách xa chiến trường giữa Ô Đa và Đồng Tử.
Ô Đa thấy Tô Minh rời đi nhưng không thể ngăn cản. Còn về Đồng Tử, dù nó nhắm mắt lại nhưng cũng phát hiện ra. Tuy nhiên nó không để Tô Minh vào lòng, theo nó thấy thì Ô Đa trước mắt mới là mục tiêu của mình.
Tô Minh lùi về sau không nhanh không chậm, dẫn dắt người đàn ông bất tử bất diệt đuổi theo. Khi cách chỗ Ô Đa một khoảng thì mắt Tô Minh chợt lóe, giữa trán hiện ra tia sáng xanh. Chỉ thấy kiếm nhỏ xanh xé gió lao ra, tốc độ cực hạn thẳng hướng người đàn ông.
Người đàn ông không kịp né tránh, bị kiếm đâm xuyên trán, vẫn không có máu tươi. Người đàn ông thân thể lắc lư, mắt chớp lóe lung tàn. Dường như gã không bị ảnh hưởng gì nhiều, gầm lên nhào hướng Tô Minh.
Tô Minh híp mắt, khoảnh khắc người đàn ông nhào qua thì bước sang bên một bước. Tốc độ của hắn quá nhanh nên chỉ để lại ảo ảnh, khiến người đàn ông vồ hụt mạnh xoay người, gầm hướng Tô Minh.
"Tài liệu đặc biệt này thân thể không nhanh nhẹn lắm, tốc độ không chậm nhưng né tránh và đổi hưởng thì kém rất nhiều." Tô Minh thì thào, nâng lên tay phải, tia sáng xanh đảo vòng ở trong tay hắn hóa thành kiếm nhỏ, bị hai ngón tay Tô Minh kẹp, nghênh đón người đàn ông.
Người đàn ông gầm gừ lần nữa nhào tới. Mắt Tô Minh chợt lóe, giây phút tiếp xúc với thân thể người đàn ông thì kiếm kẹp giữa hai ngón tay xẹt qua cánh tay phải gã. Hắn xuất hiện sau lưng người đàn ông, xẹt qua bên trên tay trái. Khi người đàn ông gầm lên xoay người thì vẫn xuất hiện sau lưng ngã, kiếm nhỏ quét, cắt qua phần đùi phải. Không chút tạm dừng, trực tiếp cắt đứt chân trái.
Làm xong những điều này, Tô Minh thong thả lùi vài bước, nhìn người đàn ông đưa lưng hướng mình. Hắn thấy khi người đàn ông xoay người thì đôi tay, đôi chân tách khỏi thân thể.
Nhưng ngay sau đó, hình ảnh quái lạ lại xuất hiện. Chỉ thấy tứ chi người đàn ông bị Tô Minh chém có ánh sáng xanh lấp lóe, thoáng chốc liên tiếp cùng thân hình. Trong miệng người đàn ông tỏa ra nhiều chất lỏng vàng, lại nhào hướng Tô Minh.
Khi gã nhào tới thì Tô Minh nhẹ nhàng lùi ra sau, mắt lộ tia sáng kỳ lạ, thần thức tỏa ra, bao trùm thân thể người đàn ông. Trong thần thức, hắn thấy rõ bên trong người đàn ông tồn tại một đoàn sự sống dạt dào. Chính sự sống này chống đỡ thân thể gã vô hạn ngưng tụ.
"Sự sống này trừ phi là bí mật nhiếp hồn. Vậy thì xem ra Đoạt Linh Dược đối với người này sẽ có hiệu quả." Mắt Tô Minh chớp lóe, tiếp tục lùi ra sau, không ngừng quan sát. Kiếm trong tay phải mạnh nâng lên, chém xuống dưới, mở ra khe hở trên ngực người đàn ông. Mùi tanh ập vào mặt nhưng bên trong trống rỗng, không có nội tạng.
Có, chỉ là một lũ khí xám như ẩn như hiện dưới thần thức của Tô Minh. Khí thể này nảy sinh từ mỗi góc thân thể người đàn ông.
"Đáng tiếc tuy người này đậm tử khí nhưng dễ dàng xuất hiện hỗn loạn. Nếu không phải có sự sống chống đỡ thì sớm tan vỡ rồi, hiển nhiên là mới bị luyện chế ra. Nếu có thể gặp kẻ tử khí ổn định, có lẽ lấy dùng luyện Đoạt Linh Dược được." Tô Minh lắc đầu, mất hứng thú với người đàn ông.
Khi gã lần nữa nháo tới thì Tô Minh nâng lên tay phải. Trong tay hắn xuất hiện một vật, nó chính là một hạt châu, đó là Đoạt Linh Dược của Tô Minh!
Ánh mắt hắn bình tĩnh quăng Đoạt Linh Dược hướng người đàn ông. Chỉ thấy Đoạt Linh Dược bay ra, đôi mắt người đàn ông biến mê mang, nhưng rất nhanh mơ hồ hóa thành trống rỗng, ngừng tiến lên, ngơ ngác nhìn Đoạt Linh Dược bềnh bồng trước mặt.
Từng đợt khí thể xám từ miệng mũi gã, từ các vị trí trên người tản ra, lấy tốc độ nhanh kinh người xông vào Đoạt Linh Dược. Tất cả quá trình chỉ vài giây. Vài giây sau, thân thể người đàn ông run rẩy, dần tan vỡ. Tứ chi tách ra, thân hình vỡ tan, chốc lát sau đã biến thành đống thịt vụn rơi trên mặt đất.
Đoạt Linh Dược hấp thu nhiều khí xám rõ ràng có chút khác, bên trong hỗn tạp nhưng có sự sống dạt dào quanh quẩn, bị Tô Minh triệu hồi cầm trong tay nhìn.
"Sự sống kỳ lạ này chắc là bí mật của Vu tộc loại nhiếp hồn." Tô Minh hơi trầm ngâm.
Hắn nghe thấy phía xa truyền đến tiếng chấn trầm đục, hiển nhiên Ô Đa và Đồng Tử giao chiến đã tới lúc cực kỳ nguy hiểm.
Thu lại Đoạt Linh Dược, Tô Minh cất bước tiến lên. Hỏa Vượn vẫn luôn theo cạnh Tô Minh, nhìn tất cả, lộ ra mất kiên nhẫn. Nó không lấy xuống rìu chiến vác trên vai thì là nhe răng với Tô Minh. Bây giờ thấy Tô Minh đi hướng chiến trường, Hỏa Vượn vội vàng theo sau. Không bao lâu sau, khi Tô Minh trở lại chỗ Ô Đa, hắn nheo mắt. Trên mặt đất có chín khối băng to, mỗi một khối băng đóng băng một thi thể gầy đét bên trong, vẫn giữ động tác bị phong ấn.
Trên bầu trời, Đồng Tử bay bềnh bồng, bên ngoài có ba khói đen lan tràn hóa thành ba bóng dáng như lệ quỷ đang giao đấu với Ô Đa.
Ô Đa vẻ mặt chật vật, trên người mặc áo dài da thú, trong tay có cốt trượng đầu rắn, tay phải cầm dao găm. Khi dao găm vung vẩy thì có thể chém hư vô, sau lưng tồn tại một tháp cao ảo ảnh màu đen.
Tháp bị sương khói lượn lờ, nhìn hơi mơ hồ, có tiếng rống gầm từ trong tháp truyền ra, chấn động tám hướng, khiến người nghe tinh thần rối loạn.
Tô Minh đến khiến Ô Đa rất vui mừng. Gã vốn tưởng Tô Minh trốn khỏi đây, bây giờ thấy hắn thì vội lớn tiếng nói.
"Mặc huynh, giúp ta giết người này, đầu của hắn có giá trị lớn hơn người khác!"
Giây phút Ô Đa thốt ra lời thì Đồng Tử nhắm mắt hừ lạnh một tiếng, ba khói đen lan tràn ngoài người chia ra một cái quét hướng Tô Minh. Cách Tô Minh năm mét thì khói hóa thành ác quỷ gầm rống táp tới.
Chưa đợi Tô Minh ra tay thì Hỏa Vượn đã gầm lên, vác rìu chiến lao ra. Tô Minh tiện tay mở dây xích để Hỏa Vượn tạm thời không bị trói buộc, đảo mắt nó đã tới gần ác quỷ, đấu cùng nhau.
Đồng Tử ở phía xa nhướng mày, nhưng nó chưa kịp hành động thì phía xa Tô Minh nâng lên chân phải, tiến lên một bước. Không khí quanh Tô Minh bỗng chốc dao động, như sóng gợn lăn tăn. Tốc độ của hắn trong thời gian ngắn đến mức độ không thể hình dung.
Tốc độ cực nhanh, chẳng những Ô Đa không ngờ mà Đồng Tử cũng không đoán được. Nó chỉ cảm thấy hơi thở nhốt chặt người Man tộc đột nhiên biến mất, khi lần nữa xuất hiện thì đã ở trước mặt nó.
Khi thân thể Tô Minh xuất hiện thì cách Đồng Tử chưa tới một mét. Kiếm nhỏ xanh trong tay phải quét qua, chém vào cổ Đồng Tử, tốc độ không thể hình dung. Nguồn truyện:
Cả quá tình chỉ chớp mắt đã hoàn thành. Khi Tô Minh lần nữa xuất hiện thì đã trở lại chỗ cũ, giống như hắn chưa từng lao ra, đứng đó lạnh lùng nhìn Đồng Tử phía xa.
Cổ Đồng Tử trào máu, đầu bắn ra, khói đen bên ngoài người chớp mắt tan vỡ. Dù là hai lũ khói giao đấu với Ô Đa, hay một lũ khói khác đấu với Hỏa Vượn thì trong chớp mắt đều tan thành mây khói.
Ô Đa ngây ra, hít ngụm khí, nhìn chằm chằm Tô Minh, dường như lần đầu tiên trông thấy hắn vậy. Đáy lòng gã lúc trước có ý niệm tàn nhẫn bây giờ tán đi hơn phân nửa.
Tô Minh bình tĩnh nhìn Ô Đa, lý do hắn làm như vậy, trừ giết Đồng Tử ra còn có ý nghĩ chấn nhiếp Ô Đa. Nếu cứ tiếp tục tiến hành giao dịch, vậy giữa hai người phải phân ra chủ yếu và thứ yêu.
Thứ, Tô Minh không muốn, cho nên hắn chỉ có thể trở thành chủ!
"Mặc huynh…" Trước ánh mắt của Tô Minh, Ô Đa nặn ra nụ cười, đang mở miệng thì bỗng biến sắc mặt.
"Còn chưa kết thúc!!!"
Một tiếng rít sắc nhọn từ bốn phương tám hướng hóa thành vô số thanh âm cùng truyền ra. Chỉ thấy cái đầu Đồng Tử trước đó bị Tô Minh một kiếm chặt bỏ bây giờ không như thân thể rơi xuống đất mà trôi nổi giữa không trung. Nó vẫn nhắm mắt, tiếng rít sắc nhọn phát ra từ miệng nó.
Theo tiếng nói phát ra thì đôi mắt cái đầu Đồng Tử mạnh mở ra!
Khoảnh khắc mắt mở, vang lên giọng nói vội vàng của Ô Đa.
"Đừng nhìn vào mắt nó!"
Đôi mắt kia không có con ngươi, bên trong không phải màu trắng mà như hố sâu, đen thăm thẳm. Bên trong như tồn tại thứ hút vạn vật xung quanh. Đó là thánh thú trong truyền thuyết của Vu tộc, đôi mắt Chúc Cửu Âm.
Trong sáu cảnh giới khác nhau của Vu tộc, lực lượng nhiếp hồn chính là có được từ chỗ Chúc Cửu Âm.
Khi Tô Minh trông thấy đôi mắt này thì tầm mắt biến mơ hồ. Thế giới trong mắt hắn như vỡ vụn, rơi vào loại hỗn loạn, đầu óc trống rỗng.
Thanh âm bên tai dần đi xa, trong thanh âm kia có tiếng Hỏa Vượn gào thét, Đồng Tử âm hiểm cười, tiếng chấn trầm đục, còn có tiếng nhắc nhở của Ô Đa.
Mọi thứ chậm rãi trôi xa bên tai Tô Minh, mãi đến khi sắp hoàn toàn biến mất. Nhưng ngay lúc này, ngực Tô Minh, mảnh vỡ đen bí ẩn, vật kỳ lạ luôn bị hắn đeo trên cổ truyền ra cảm giác mát lan khắp người Tô Minh.
Cùng lúc đó, trong hoảng hốt, bên tai Tô Minh truyền đến thanh âm từ xa mà như ngày càng gần.
"Ca ca…ca ca…"
Thân thể Tô Minh chấn động.