CẦU MA

Suy nghĩ này vừa ra, thân thể Tô Minh bị Tử Hải kinh người thúc đẩy bị cuốn xa ngàn mét, mắt thấy sắp bị cuốn đi xa hơn, toàn thân hắn ánh vàng nhấp máy kịch liệt, người mạnh khựng lại, thân thể phát ra tiếng két két, cưỡng bức ở lại biển có lực đẩy mạnh.

Thân thể tạm dừng khoảnh khắc, sau lưng hắn nguyên thần biến ảo, mang theo Tô Minh thuấn di đi, biến mất trong dòng chảy mãnh liệt.

Khi xuất hiện thì Tô Minh đã ở trong trận pháp, bây giờ trận pháp chớp động rất kịch liệt, rậm rạp vết nứt hiện lên bề mặt, xem ra không thể chống đỡ quá lâu.

"Tai biến Đông Hoang, sắp bắt đầu." Tô Minh một bên dùng nguyên thần gia cố trận pháp, một bên đứng vào trong trận nhìn lực đẩy cường dại quét qua bên ngoài, thì thào.

Bên tai hắn còn có thể nghe thấy bên ngoài truyền đến từng tiếng nổ trầm đục, đất đáy biển đang kịch liệt tan vỡ, nước biển cuồn cuộn, vô số sinh linh trong biển bị cuốn đi.

Mặt Tô Minh hơi tái, mới nãy lực đẩy cường đại khiến hắn có cảm giác không thể kháng cự, phải biết rằng bây giờ tu vi hắn không tầm thường, thể xác càng mạnh đến khó tưởng, nguyên đất Vu Man đủ xem như cường giả một phương!

Nhưng hắn như vậy mà đối diện lực đẩy trong biển vẫn thấy đáng sợ!

Tô Minh im lặng, tay phải nâng lên ấn vào màn sáng nguyên thần dung nhập, thần thức khuếch tán từ màn sáng, đây là Tô Minh dốc hết sức triển khai thần thức. Không lâu sau thần thức lao ra mặt biển, nhìn thấy bên ngoài!

Bầu trời mây cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm, từng tia chớp rạch phá không gian, có đánh vào biển, mưa to điên cuồng. Có từng tiếng gió gào thét, gió mạnh dấy lên sóng biển ngập trời mây cuốn. Thần thức của Tô Minh trong cuồng phong có dấu hiệu bất ổn!

Phương xa nơi mà thần thức Tô Minh không phát hiện được, phạm vi đất Vu tộc Nam Thần, bây giờ đã không thấy mặt đất mà chỉ thấy vô tận nước biển đánh, còn có trên mặt bi*n đ*ng Hoang đại lục khổng lồ vô biên!

Đầu tiên va đụng đất Nam Thần là mép Đông Hoang đại lục, cái va chạm chỉ một chớp mắt đã khiến nguyên Nam Thần chấn động nghiêng trời lệch đất, bao gồm cảm nhận kinh sợ mới nãy của Tô Minh.

Nam Thần động đất, vô số núi sụp xuống. Tường Thiên Lam thành rung lắc dữ dội, dưới tường thành hướng Vu tộc giờ đã nước biển tràn đầy không ngừng đánh vào Thiên Lam thành, như muốn đánh tan nó, vọt vào đất Man tộc!

Theo Đông Hoang va chạm, một tiếng kinh thiên động địa trầm đục quanh quẩn cả Nam Thần, rít gào dấy lên. Khoảnh khắc thanh âm vang vọng, cả Đông Hoang đại lục và Nam Thần đại lục lại một lần kịch liệt va chạm, lần này là toàn mép Đông Hoang mạnh đụng vào Nam Thần. Trong tiếng đinh tai nhức óc, đất Nam Thần chấn động gấp vô số lần.

Nếu từ nơi cao tít nhìn xuống Nam Thần, vậy có thể thấy rõ từng khe nứt to lớn từ chỗ Đông Hoang va đụng lan ra, lấy tốc độ cực nhanh trong tiếng két két và chấn động lan hướng sâu trong Nam Thần, chớp mắt chiều dài gần trăm dặm!

Không chỉ một khe nứt mà là rất nhiều. Toàn Nam Thần như sắp thành bốn, năm mảnh, trong đó một khe nứt lan tới gần Thiên Lam thành, đụng vào Thiên Lam sơn mạch, tiếng nổ vang vọng. Thiên Lam sơn mạch vỡ ra lỗ hổng, lỗ hổng ở trong đất Man tộc liên tục lan tràn!

Nó trở thành khe hở thứ nhất xuyên thấu Thiên Lam sơn mạch, xâm nhập đất Man tộc!

Lỗ hổng xuất hiện, nhiều nước biển điên cuộc dọc theo lỗ hổng vọt vào đất Man tộc, cuồng mãnh trùng kích, trên trời vô tận cơn gió, Thiên Lam bình chướng tan tác!

Bình chướng bảo vệ Man tộc nhiều năm vào giây phút này, hủy diệt!!!

Nam Thần liên tục vang tiếng chấn kinh người, không hề ngừng lại. Đặc biệt ở giáp ranh nó và Đông Hoang va chạm, vô số đất đai vỡ vụn, lan tràn bốn phía nhìn thì chậm kỳ thực rất nhanh. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Những khe nứt khuếch tán, có không ít vị trí nứt giao thác từ đất Nam Thần tách rời, trong chấn động theo Tử Hải trùng kích hóa thành bụi lặng xuống!

Mọi thứ chỉ mới bắt đầu!

Va chạm vẫn đang tiếp tục, so với Nam Thần bị tổn thương, Đông Hoang khổng lồ hơn đất Nam Thần mấy lần dường như tốt rất nhiều, tuy nhiên vẫn xuất hiện khe nứt tan vỡ, xuất hiện nước biển gầm rống và nhấn chìm.

Đây là trận tai nạn, đối với người đất Đông Hoang, nhưng là tai kiếp với người Nam Thần!

Hai đại lục va chạm, cái loại va đụng mãnh liệt khiến thiên địa biến hóa, dẫn động lực vô tận không phải mọi người có thể chống cự, trừ phi tu vi cực cao mới thay đổi được!

Nhưng hiển nhiên người Man tộc và Vu tộc không có lực lượng như vậy, chỉ có tuyệt vọng giãy dụa trong tai họa!

Biển lớn gầm rống, đất rạn vỡ, vô số bộ lạc bị nhấn chìm, vô số người thê lương sợ hãi biến thành vĩnh hằng, bao gồm Man tộc cũng ở giây phút Thiên Lam bình chướng tan vỡ, vận mệnh đã định, bị khắc dấu ấn tử vong!

Trên trời Vu tộc, trong tiếng cuồng phong thét gào, từng hung thú bay Vu tộc đang điên cuồng bỏ chạy, hoặc là bị gió xé rách thân hình, hoặc bị chim trong gió ùa lên, khi đi thì không để lại chút máu thịt.

Khu vực gần Man tộc, trên bầu trời có một con thú khổng lồ, nó trông như một con thu ngư, ở trên không trung vốn nên ưu nhã uyển chuyển nhưng giờ thì điên cuồng chạy đi, nhưng mà người nó tràn đầy vô số chim bay, có cuồng phong không ngừng xé rách nó.

Cuối cùng, bay đến khu vực Man tộc thì thu ngư phát ra tiếng gào cuối cùng trong đời, thân hình nổ tung. Ở giữa không trung nó bị cuồng phong xé rách, hóa thành vô số máu thịt tứ tán, nhưng chưa đợi những cục thịt rơi xuống mặt biển đã bị vô tận chim rít gào lao đến nuốt hết.

Hàm Sơn thành, tòa thành thị thứ nhất Tô Minh đi tới Nam Thần giờ thưa thớt người nhưng vẫn có một số ông lão ngồi trong thành trì, trên ngọn núi bộ lạc của mình, nhìn thiên địa biến dị, im lặng.

Họ không muốn rời đi, họ đã già, không có can đảm xa xứ nữa. Họ có là quyết tâm cùng bộ lạc và ngọn núi, cùng nhà sống còn!

Chờ đợi họ là nước biển mênh mông, động đất, núi bắt đầu sụp xuống. Lát sau toàn Hàm Sơn thành thành phế tích, chìm ngập trong Tử Hải rống gầm, trở thành quá khứ.

Động đất, nguyên Nam Thần bị đẩy đến mặt tây. Đất rung rinh, núi không sụp xuống thì là chìm ngập. Trên trời mưa tầm tã, sấm sét phủ trùm mọi thứ, khiến Nam Thần thành cấm khu sinh mệnh!

Nhưng vẫn có người đang giãy dụa, đang chống cự, không cam tâm điên cuồng, nhưng cuối cùng, trừ chết, trừ từ bỏ thì không còn lựa chọn nào khác.

Khe nứt ngày càng nhiều, biên duyên Nam Thần, thuộc về đất Vu tộc giờ hoàn toàn là sóng cuộn, vô số lục địa nhỏ bềnh bồng trong nước biển. Từng khe hở lan tràn toàn Nam Thần độ sâu là toàn đại lục, thường giao nhau liên tiếp rồi tách ra!

Trận tai nạn tai họa này không biết kéo dài bao lâu, loại biến hóa này không biết sẽ phát triển đến mức nào, nhưng hiển nhiên bây giờ tất cả chỉ là bắt đầu tai họa!

Tô Minh không thấy toàn đại lục biến đổi, hắn thấy chỉ là phạm vi mấy ngàn dặm, thấy đất vỡ, thấy núi sụp, thấy đất tách rời, thấy một khe hở to lớn đang từ mấy ngàn dặm nhanh chóng hướng tới động phủ hắn ở.

Tô Minh tinh thần chấn động, thần thức chớp mắt thu lại, trong cuồng phong thần thức của hắn tiêu tán nhiều. Hắn thu lại, mặt tái nhợt, nhanh chóng lùi lại, chớp mắt xuất hiện ở trên dược đỉnh. Giờ phút này dược đỉnh vẫn chưa hoàn toàn thúc đẩy, còn kém một chút!

Chính lúc này, màn sáng nguyên thần hắn dung hợp không thể tiếp tục chịu đựng chấn động và lực đẩy, vỡ tan. Theo nó tan vỡ, Tô Minh nguyên thần bắn ngược, thật nhiều nước biển điên cuồng ùa vào, lực đẩy mạnh mẽ.

Khoảnh khắc nguyên động phủ, sơn mạch đều bị Tử Hải bao phủ. Giây phút phủ lên, người Tô Minh lóe ánh sáng vàng, trực tiếp bao phủ dược đỉnh, dùng thân hình đối kháng lực Tử Hải. Để dược đỉnh kiên trì vài giây, mùi dược khuếch tán phạm vi lớn, bên trong thúc đẩy hoàn toàn kết thúc!

Mặt Tô Minh tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu. Hắn chẳng chút do dự lập tức lấy đi dược đỉnh, không kịp nhìn đan dược bên trong, nhoáng người lên thuấn di ra ngoài. Khi hắn xuất hiện đã ở băng môn bị nhấn chìm.

Khoảnh khắc hắn đến ngoài trăm mét tiếng nổ ầm ầm, có một khe hở rộng mấy trăm mét nhanh chóng lan đến, xuyên thấu dưới chân Tô Minh, khiến hắn hụt chân, băng môn thuận theo khe hở rơi sâu vào!

Bên dưới tối đen, đó là tận cùng nhất đất Nam Thần, có lẽ cũng là sâu dưới đáy Tử Hải!

Tô Minh không chút do dự, liên tục thuấn di mấy lần, hộc búng máu đuổi theo băng môn trầm xuống, một chưởng ấn mặt trên. Khoảnh khắc băng vỡ ra, hắn mạnh vọt vào cửa, trong tối tăm có vệt sáng âm u chớp lóe, bóng dáng Tô Minh biến mất.

Băng môn vẫn đang chìm xuống, mãi đến khi biến mất trong không hắc, không biết chìm tới đâu.

Tai biến Đông Hoang đang kịch liệt tiến hành, sinh mệnh giãy dụa đang tiếp tục chống cự. Tử Hải tận cùng, vô số bộ lạc bị nhấn chìm. Trong nhiều bộ lạc có không ít gian nhà tàn phá tồn tại từng cái xác không kịp rời đi hoặc không muốn đi, họ mở to mắt trở thành vĩnh hằng sâu trong Tử Hải.

Bình luận

Truyện đang đọc