CẦU MA

Đối với người đất Thiên Hàn Tông ngoài Cửu Phong thì thời gian lặng lẽ trôi qua năm ngày. Năm ngày này không có việc gì lớn đặc biệt xảy ra, giống như mọi khi.

Mặt trời vẫn lên xuống, buổi tối trăng vẫn treo, gió cũng như thường khi, không khác biệt, không biến hóa.

Về tu vi, dù bế quan năm ngày thì tăng tiến không nhiều. Năm ngày này đối với hầu hết mọi người không khác gì thời gian một năm qua.

Thất Phong, Thiên Lam Mộng ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn nhô ra khỏi đỉnh núi. Gió thổi bay sợi tóc. Đối với cô, năm ngày này chỉ là một lần nhập định.

Tử Yên và Hàn Thương Tử có việc riêng. Năm ngày rất nhanh trôi qua, không có thay đổi.

Hàn Phỉ Tử Tứ Phong, chìm đắm trong bế quan, lặng lẽ chuẩn bị đợt cuối cùng vì Thiên Lam Săn Vu. Đặc biệt là có sư tôn giúp đỡ, cô đã gần Khai Trần, có lẽ không mấy ngày sẽ đạt tới.

Tư Mã Tín Nhất Phong, trong năm ngày này giống như mọi khi, ngồi xếp bằng trong động phủ, đôi khi tỉnh lại thì trong mắt âm trầm không có gì khác.

Mọi người đều như thế, Cửu Phong cũng là vậy. Hổ Tử túy sinh mộng tử, trong năm ngày này vẫn như thường. Uống rượu, mơ, ngáy khò khò như tiếng trống, vui vẻ tỉnh lại, vui vẻ ngủ say.

Nhị sư huynh ban ngày trồng hoa, buổi tối như u hồn phiêu đãng. Đối với y, thời gian năm ngày qua rất nhanh.

Đối với Đại sư huynh, năm ngày càng như là chớp mắt, trong tĩnh lặng bế quan không chút chú ý, không chỉ là năm ngày mà thôi.

Nhưng vẫn có một vài người ít ỏi, trong năm ngày sống một ngày bằng một năm.

Tử Xa là một trong số đó. Ngày thứ nhất gã rất bình tĩnh, nhưng bình tĩnh qua ba ngày sau thì biến do dự. Đã ba ngày gã còn chưa thấy Tô Minh.

Quan trọng là trong cảm giác của gã, động phủ không có bất cứ hơi thở nào, dường như Tô Minh không ở.

Khi ngày thứ tư đến thì cảm giác này càng rõ ràng. Lờ mờ gã cảm thấy có chút không đúng. Trước kia Tô Minh rất ít bế quan, dù tĩnh tọa cũng sẽ thỉnh thoảng ra ngoài, đứng trên bình đài nhìn chân trời phương xa.

Nhưng hôm nay đã qua bốn ngày mà không thấy Tô Minh xuất hiện, việc này khiến Tử Xa cảm thấy có chút khác lạ.

Đặc biệt là trong năm ngày này, đứng ngoài động phủ Tô Minh chờ đợi trừ Tử Xa ra còn có…Bạch Tố!

Cô đã đợi tại đây mấy ngày, vẫn không rời đi. Nếu không phải Tử Xa ngăn cản thì cô đã sớm xông vào động phủ Tô Minh.

Đêm khuya ngày thứ năm, Tử Xa cau mày, ngồi xếp bằng, ánh mắt đôi khi rơi vào động phủ Tô Minh, lòng đầy nghi hoặc. Nhưng gã không dám vô cớ xông vào.

"Ngươi rốt cuộc muốn ngăn cản ta tới khi nào, ta phải gặp Tô Minh!" Đang lúc Tử Xa nghi hoặc thì bên tai vang thanh âm khiến gã bất đắc dĩ.

Đó là Bạch Tố. Cô mặc đồ tím, ngồi đối diện Tử Xa, trong mỹ lệ dã tính có cố chấp.

"Tô Minh, đã năm ngày rồi ngươi vẫn không gặp ta! Chẳng lẽ thấy mặt ta đối với ngươi sẽ có chấn động lớn thế sao?"

"Coi như không gặp, chẳng lẽ ngươi vĩnh viễn không đi ra động phủ sao?"

"Trừ phi ta chết, nếu không thì tuyệt đối không từ bỏ!"

Trong động phủ tối đen, trước sau như một tĩnh lặng, chẳng truyền ra chút tiếng động. Loại bình tĩnh này khiến Bạch Tố càng thêm cố chấp hơn.

Tử Xa đã không còn nói chuyện với Bạch Tố nữa. Gã cảm thấy cô gái này có chút vô lý, cứ dây dưa như vậy thật khiến người phiền lòng.

Bạch Tố lòng chua xót, đương nhiên cô hiểu biểu tình của Tử Xa. Cô cũng biết mình dai dẳng như vậy thật khiến người chán ghét, nhưng…cô phải làm như thế.

Bây giờ, một luồng gió rét rít gào cuốn thật nhiều bông tuyết ập vào mặt. Khi gió thổi qua, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng. Nhưng Tử Xa không phát hiện, Bạch Tố càng không biết, trong gió có một bóng người tiến vào trong động phủ, ở bên trong ngồi xuống.

Trên đỉnh núi Cửu Phong, Thiên Tà Tử cũng cất bước quay về, lại chọn bế quan. Màu sắc trên quần áo ông dần biến đổi.

Thiên Tà Tử và Tô Minh trở về, Hổ Tử không phát hiện, còn đang ngủ say như chết. Thân hình Nhị sư huynh như u hồn phiêu đãng, ngẩng đầu một cái xong tiếp tục đại biểu một bản thân hủy diệt một "ta" khác.

Trong băng tầng, Đại sư huynh bế quan, ánh mắt nhu hòa chợt lóe tia sáng, hai mắt lại khép kín không còn dấu vết.

Tô Minh ngồi xếp bằng trong động phủ. Động phủ tối đen khiến hắn có cảm giác quen thuộc như ở nhà. Hắn hít một hơi sâu, nhìn xung quanh, đối với người ngoài thì rất nhanh trôi qua năm ngày bình tĩnh. Đối với Tô Minh lại là một phen biến hóa to lớn nghiêng trời lệch đất, trải nghiệm người thường cả đời khó gặp, nguy hiểm sống chết kịch liệt.

Năm ngày, trong cảm nhận của Tô Minh như qua năm năm, thậm chí càng lâu.

Trong năm ngày, hắn thấy sư đệ của sư tôn, thấy trận chiến kinh người của hai bên. Nhưng hình ảnh trận chiến ở trong đầu hắn quá mơ hồ, không thể thấy rõ.

Trong năm ngày, hắn thấy ông lão tạo Huân, thổi huân Khúc, tinh thần trải qua một lần hiểu ra. Đối với tâm biến có hiểu biết hơn, có quyết đoán của mình.

Trong năm ngày, hắn đi đến đất Vu tộc, thấy tu vi cường đại của sư tôn, thấy Linh Môi, thấy Tư Thần quái dị, và Kim Bằng Thánh Thú khổng lồ ngàn mét!

Trong năm ngày, giết một trong Tư Thần, trải qua truy sát sống và chết.

Trong năm ngày, hắn hoàn thành thức thứ nhất tạo họa hoàn chỉnh của mình, nghe thấy Man Thần ca thuộc về mình.

Trong năm ngày, hắn có một lần…lột xác từ trong ra ngoài!

"Chiến, chém, quên…" Thân hình trong hắc ám ngẩng đầu lên, nhìn ngoài động phủ, trong ánh trăng nhu hòa có bóng dáng cô gái kia.

"Tâm biến có ba cách xử lý. Đơn giản nhất là chém! Trực tiếp giết cô ta, mọi thứ kết thúc. Khó nhất là quên, quên Bạch Linh, thế thì Bạch Tố không thể khiến mình tâm động. Còn về chiến…không giải quyết được vấn đề của mình." Bên tai Tô Minh truyền đến giọng Bạch Tố, thanh âm kia ở trong đêm yên tĩnh rất rõ ràng.

"Đây là cách của sư tôn, không phải mình." Ánh mắt Tô Minh bình tĩnh nhìn ánh trăng ngoài động.

"Tâm biến, bởi vì người hoặc việc mà dẫn động. Đi chém, đi chiến, đi quên, ba cách này đều là trốn tránh. Nếu đã tồn tại, vậy hãy cứ để nó tiếp tục tồn tại, để mình đi, đối mặt." Tô Minh khẽ nói.

"Tâm do chấp mà biến, tại sao không thể vì chấp mà tĩnh." Mắt Tô Minh nhắm chặt, lát sau chậm rãi mở, lấy ra bàn vẽ, lật đến chính diện. Mặt chính diện từ khi vẽ ra thì hắn vẫn không liếc nhìn nó. Bây giờ nhìn, mặt trên trống rỗng, nhưng trong mắt hắn, bàn vẽ xuất hiện thân hình mình, muốn nâng chân lên, bị cỏ xanh quấn lấy.

Mặt hắn lộ nụ cười, nhìn cọng cỏ, chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Tử Xa, để cô ta vào."

Ngoài động phủ, Tử Xa đang do dự suy đoán. Gã cứ cảm thấy động phủ Tô Minh có chút không đúng, bên tai còn quanh quẩn thanh âm Bạch Tố không dứt, đột nhiên lời của Tô Minh bay ra từ trong động phủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Khoảnh khắc thanh âm truyền ra, Tử Xa chấn động tinh thần, tất cả suy nghĩ lung tung đều tan biến. Gã đứng dậy cúi đầu hướng động phủ, cung kính vâng dạ.

Mắt Bạch Tố chợt lóe, nhoáng người lướt qua Tử Xa, đi thẳng đến động phủ. Tử Xa theo sau, hai người vào động phủ Tô Minh.

Bởi vì bên ngoài tối đen, trong động phủ càng là một mảnh hắc ám. Sau khi đi vào chỉ có thể lờ mờ thấy bóng dáng. Đặc biệt là chỗ Tô Minh ngồi dựa vào trong, càng khó thấy rõ.

Nhưng dù là vậy, khi Tử Xa bước vào động phủ, khoảnh khắc thấy Tô Minh thì tinh thần chấn động. Gã thấy ánh mắt Tô Minh, ánh mắt nhìn thì giống như năm ngày trước, nhưng Tử Xa có cảm giác áp lực mãnh liệt. Trong cảm nhận của gã, Tô Minh trước mắt hoàn toàn khác với năm ngày trước!

Không thể nói rõ khác ở đâu, nhưng loại áp lực này khiến Tử Xa có cảm giác như đối mặt Nhị sư huynh Tô Minh, thậm chí là như sư tôn của gã.

Nếu là Tô Minh năm ngày trước còn có chút cảm giác non nớt, vậy bây giờ hắn đã không còn non nớt nữa, như ánh mắt mãnh thú trải qua mưa gió, đi ra tử vong.

Tử Xa tinh thần run lên, vội cung kính cúi đầu.

"Tử Xa…bái kiến chủ nhân." Tử Xa hơi thở rối loạn, tim đập thình thịch, cảm giác áp lực kia càng thêm mãnh liệt.

"Năm ngày, trên người hắn rốt cuộc xảy ra chuyện?" Tử Xa không dám ngẩng đầu, trong lòng rung động, có mê mang.

Chẳng những Tử Xa có cảm giác đó, Bạch Tố cũng giống vậy. Khoảnh khắc thấy ánh mắt Tô Minh, tinh thần Bạch Tố chấn động. Bước chân vốn hùng hổ lao tới lại không tự chủ được biến chậm, cuối cùng tạm dừng.

"Bạch Tố…bái…bái kiến Tô sư thúc…." Tim Bạch Tố đập nhanh.

Ánh mắt bình tĩnh của Tô Minh khiến cô trong chớp mắt hoảng hốt. Dường như ngồi xếp bằng tại đó không phải Tô Minh mà là Tư Mã Tín, là Thiên Lam Mộng, thậm chí không phải hai người này mà là cường giả như phụ thân cô.

Ánh mắt đó dường như đủ để khiến người vốn cực kỳ giận dữ khi đối diện sẽ bị hút tâm thần, bình tĩnh trở lại.

Tô Minh nhìn Bạch Tố, nhìn khuôn mặt giống hệt Bạch Linh, gật đầu.

"Bắt đầu từ ngày mai, cô có thể tùy thời đến chỗ ta. Ta sẽ dạy cô cách vẽ tranh. Tử Xa sẽ không ngăn cản cô nữa."

Đầu óc Bạch Tố hỗn loạn, cô ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Tô Minh như không hiểu tại sao đối phương đột nhiên đổi ý nghĩ.

"Nhưng ta có một yêu cầu." Tô Minh nhàn nhạt nói.

Bạch Tố ngừng thở, vẻ mặt cảnh giác. Tô Minh ở trong ấn tượng của cô là vô cùng đáng ghét, nếu không phải vì Tư Mã Tín thì cô sẽ không tiếp xúc với hắn. Bây giờ thấy Tô Minh bỗng đồng ý, Bạch Tố vốn nghi hoặc, lại nghe hắn yêu cầu thì đôi mắt dần lạnh lẽo.

"Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được thì sẽ thực hiện."

"Khi đến gặp ta, mặc áo dài trắng, tóc không được xõa, dùng một dây cỏ đỏ cột lại, hai bên tai biến thành hai bím tóc nhỏ, còn lại sợi tóc xõa sau đầu. Trên trán phải điểm xuyết một ít điểm lấp lánh, như vậy khi bị tuyết chiếu lên sẽ tỏa ra ánh sáng chói mắt. Khi cười thì phải lộ ra răng khểnh."

Bạch Tố nhíu chân mày.

"Nếu muốn hóa thành bóng dáng trong ký ức của ta, vậy hãy hóa trang như thế đi." Tô Minh chậm rãi nói, hai mắt khép lại.

Bạch Tố im lặng lát sau, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc