CHÀNG RỂ SIÊU CẤP CỦA NỮ THẦN

Chương 1800:

Một người đã giết hết cả một chỉ của gia tộc bọn họ như Lâm Dương, bọn họ là không thể nào tha thứ và bỏ qua được.

Cho nên bọn họ muốn dùng cách tàn nhẫn nhất để xử lý và tiêu diệt Lâm Dương!

“Nhà họ Dương các người có những tai mắt nào ở Giang Thành? Phải làm thế nào để liên lạc được với bọn họ?” Lâm Dương nhìn chằm chằm vào gã có chòm râu dê, lạnh lùng chất vấn.

“Cái này… Tôi… tôi không biết…” Gã có chòm râu dê run run nói nhỏ.

“Xem ra là tôi ra tay còn quá nhẹ thì phải.”

Lâm Dương ngẩng sang nhìn Lưu Danh Khoa: “Đông Hoàng Giáo của chúng ta có hình thức tra tấn nào không? Giới thiệu qua một lượt cho quý ông đây nghe đi!”

“Dạ, giáo chủ!”

Lưu Danh Khoa chắp tay hành lễ, đi tới trước bắt đầu giảng giải cho gã có chòm râu dê.

“Các loại hình tra tấn của Đông Hoàng Giáo chúng tôi tổng cộng có hai trăm mười bảy loại, loại thứ nhất, tên là cạo gió, đương nhiên, không phải là cạo gió như bình thường, mà là dùng một loại dao găm sắc bén, cắt bỏ da của phạm nhân đi, lại dùng công cụ cạo gió được tẩm thêm muối tiến hành cạo gió.”

“Loại thứ hai, tên là cạo xương, chúng tôi có phương pháp trị liệu đặc thù, có thể tháo xương của người ra, rồi lại lắp lại, đương nhiên, quá trình này có thể sẽ có chút đau đớn, bởi vì trong toàn bộ quá trình chúng tôi tháo và lắp xương sẽ cho người bị hành hình uống một loại thuốc để duy trì tỉnh táo và sẽ cảm giác đau đớn hơn gấp hai lần lúc bình thường.”

“Loại thứ ba là moi tim…”

Lưu Danh Khoa miêu tả chỉ tiết tường tận cho gã có chòm râu dê nghe.

Mỗi chữ mỗi câu ông ta nói ra, gã có chòm râu dê lại điên cuồng run rẩy theo.

Mặc dù những kiểu tra tấn của Đông Hoàng Giáo cũng không kỳ lạ cổ quái là bao, nhưng cho dù là những loại cực hình bình thường nhất, thì sự đau đớn cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Lúc này đừng nói là gã có chòm râu dê, ngay cả những người nhà họ Dương còn lại cũng sợ ói ra mật xanh mật vàng, có mấy người sợ quá còn tiểu luôn ra quần.

“Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, nhà họ Dương các người đã bố trí những tai mắt nào ở Giang Thành, cách thức liên hệ là gì, đây cơ hội duy nhất, cũng là cơ hội cuối cùng của các người!” Lâm Dương tiến sát lại gần gã có chòm râu dê hơn một chút rồi hỏi.

Tuy giọng điệu của anh vẫn rất bình thản, nhưng lại làm cho gã không rét mà run.

Gã có chòm râu dê run rẩy, rốt cuộc không chịu nổi nữa, run rẩy nói.

“Tôi nói… tôi nói! tôi sẽ nói hết…”

“Thế có phải ngoan không!”

Lâm Dương khế gật đầu.

Rất nhanh, gã có chòm râu dê đã khai hết.

Lâm Dương trâm ngâm một lát, vung tay lên: “Mang bọn họ về giam lại!”

“Giáo chủ, không phải cậu đã nói sẽ tha cho chúng tôi sao? Giáo chủ!” Gã có chòm râu dê sốt ruột, liên tục la lên.

“Tôi nói sẽ thả mấy người lúc nào? Tôi chỉ nói là không giết các người thôi!” Lâm Dương quét mắt nhìn gã một cái: “Trước tiên các người cứ ở Đông Hoàng Giáo, chờ tôi xác nhận tin tức các người nói là thật, tôi sẽ thả người, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các người phải phối hợp với tôi, dù sao thì anh vẫn hiểu rõ hơn nhà họ Dương hơn so.

với tôi.”

Gã có chòm râu dê trong nháy mắt tái mặt.

Ý của Lâm Dương đã rất rõ ràng.

Một khi anh còn chưa tiêu diệt được nhà họ Dương, thì bọn họ đừng hòng rời khỏi Đông Hoàng Giáo!

“Dẫn đi.” Lâm Dương nói.

“Dạ, giáo chủ!”

Lưu Danh Khoa chắp tay hành lễ, dùng mắt ra hiệu cho người bên cạnh.

Người bên ngoài lập tức mang những người này rời đi.

Lâm Dương nhìn lại những người lính đánh thuê kia.

Bọn họ bị nhìn thì cũng hơi run tẩy, vội vàng bỏ súng trong tay xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc