CHÀNG RỂ SIÊU CẤP CỦA NỮ THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở trung tâm của cụm biệt thự phía nam Thượng Hải, có một trang viên có diện tích lớn gấp máy lần khu biệt thự thông thường.

Đúng lúc này, vài người mặc áo khoác trắng bước vào trang viên.

Ở lối vào của trang viên có một bà chủ nhà hào môn trang điểm xinh đẹp, đeo vàng mang bạc.

Bà chủ đó vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào vị khách, không nói lời nào.

“Bà Hoa.”

Một số bác sĩ đến chào hỏi.

“Mãn Thần đang ở bên trong, các anh đi khám thử đi.” Bà Hoa lạnh lùng nói.

Các bác sĩ ngay lập tức bước vào.

Nhưng chỉ nửa giờ sau, bọn họ đã rút lui rồi.

“Cái gì? Các anh cũng không chữa được sao?” Bà Hoa lạnh lùng nói.

“Tình trạng của cậu Hoa còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng. Đề nghị của chúng tôi là đến M ngay lập tức để tìm kiếm sự giúp đỡ từ Hiệp hội Y tế Quốc gia M. Bọn họ có thiết bị y tế hàng đầu thế giới, tìm bọn họ có lẽ còn có một cơ hội”, một vị bác sĩ đeo kính mồ hôi lạnh đầm đìa nói.

“Tôi hiểu rồi, các anh quay về đi.” Bà Hoa hừ lạnh.

Mấy người liên tục thở dài và rời khỏi trang viên.

Trong mắt của bà Hoa tràn đầy nỗi thất vọng, mấy ngày nay đã có không dưới mười mấy chuyên gia y học nổi tiếng đến, nhưng ý kiến của bọn họ là không phải là nên tìm một vị lương y lão làng trong huyền thoại thì là đến M để chữa bệnh.

Nhà họ Hoa vốn đã sử dụng các mối quan hệ để liên lạc với những người trong hiệp hội y tế, nhưng loại tổ chức y tế quốc tế như vậy không phải là nơi mà bạn muốn đến chữa bệnh thì có thể chữa bệnh cho bạn, cái này cần phải có một quá trình lâu dài.

Hơn nữa bệnh tình hiện tại của Hoa Mãn Thần đã không thể kéo dài đến đến lúc có thể đến M để điều trị. Một chuyên gia cao cấp từng trải đã nói rằng, nếu như không nhanh chóng xử lý, các cơ quan tổ chức trong cơ thể anh ta đã ngừng hoạt động, chúng sẽ dần dần bị hoại tử. Một khi đến thời gian đó, e rằng ngay cả Hoa Đà tái thế cũng chưa chắc có thể chữa lành cho Hoa Mãn Thần.

Phải làm sao đây?

Nhà họ Hoa không thể tuyệt hậu được!

Bà Hoa trong lòng đau khổ suy nghĩ, nắm đấm cũng siết chặt, vẻ lạnh lùng và tức giận trêи mặt lộ ra vô cùng rõ ràng.

*A Lộc!” Bà Hoa thấp giọng hét lên.



“Bà chủ!” Một người đàn ông trung niên trong trang phục người hầu lon ton chạy tới.

“Phía Giang Thành bên đó thế nào rồi? Con tiện nhân đó đã chết chưa?” Bà Hoa hung dữ hỏi.

“Bà chủ, Mã Hải của tập đoàn Dương Hoa đã ra tay rồi.

Ông ta đã cứu được người và sắp xếp họ vào một phòng khám. Trước mắt, Tô Nhan và gia đình của cô ta đều đang điều trị tại phòng khám này.” Người tên A Lộc nói.

“Mã Hải sao? Dương Hoa sao? Đám ô hợp này là cố ý dây dưa với chúng ta sao? Được! Được lắm! Nếu đã như vậy, thì đừng trách nhà họ Hoa của chúng tôi!” Bà Hoa nghiền răng nghiến lợi nói: “Đi, gọi mấy người sữa chữa Mã Hải thật tốt cho tôi, sau đó cho Dương Hoa nhìn thấy một chút màu sắc, để cho bọn họ sáng mắt ra! Ông bảo A.

Thọ đi xử lý đi.”

“Vâng, bà chủ.”

có tinh thần nhưng vẻ mặt lại có một sự kiêu ngạo không thể nào che giấu.

Anh ta đỡ ông cụ đi về phía trang viên.

Lại nhìn thấy bà Hoa vội vàng bước ra, bà ta vui mừng khôn xiết nói: “Ông chính là Bồ tát sống của tỉnh Thiên Hành, Khấu Quan lão tiên sinh phải không? Xin chào, xin chào!

“Bà có phải là bà Hoa không? Xin chào, ông già này đi ngang qua Thượng Hải, nghe nói nhà họ Hoa xảy ra chuyện nên mới đến thăm một chút. Cậu chủ có sao không?” Khấu Quan cười haha hỏi.

“Thật là khủng khϊế͙p͙.” Bà Hoa thở dài nói: “Nhà họ Hoa của chúng tôi đã mời rất nhiều chuyên gia và giáo sư đến khám nhưng đều khoanh tay bó gối. Tôi mong Khấu Quan lão tiên sinh có thể mang lại cho con trai tôi một tia hy vọng”.

“Bà đây là có ý gì vậy? Cái gì mà mang lại cho con trai bà một tia hy vọng? Sư phụ của tôi đến rồi, có nghĩa là con trai của bà đã được cứu! Thế nào? Không lẽ là bà coi thường sư phụ của nhà tôi sao?” Người trẻ tuổi bên cạnh tức giận hừ nói.

“Nam Hành! Con im miệng.” Khấu Quan ngay lập tức nghiêng đầu và hét lên.

*Sư phụ, những gì con nói là sự thật.” Nam Hành nhún vai nói.

Khấu Quan trừng mắt hung hăng nhìn anh ta, sau đó nói lời xin lỗi: “Bà Hoa, đứa họ trò này không hiểu phép tắc, xin bà thứ lỗi.”

“Không sao, không sao, cậu ấy nói đúng, Khấu Lão Tiên sinh đến rồi, con trai của tôi nhất định được cứu rồi, Khấu lão tiên sinh, trước tiên ông vào. uống tách trà đã, còn chưa dùng bữa đúng không? Tôi lập tức bảo nhà bếp chuẩn bị.” Bà Hoa nở nụ cười nói.

Rõ ràng là bà ta không có sở trường với chuyện này, do đó cười lên cũng rất khó coi.

Khấu Quan xua tay: “Bà Hoa, bệnh nhân quan trọng nhất.

Chúng ta đi thăm cậu Hoa trước đi.”



“Được, được! Ông đi bên này.”

Bà Hoa vội vàng nói.

Cả nhóm đến căn phòng lớn trong cùng trêи tầng hai của biệt thự.

Trong phòng có một chiếc giường lớn, nằm trêи giường là một người đàn ông trẻ tuổi xanh xao và vô cùng gây yếu, người đàn ông lúc này có vẻ như đã ngủ rồi, nhưng trêи mặt anh ta vẫn lộ rõ vẻ đau đớn, bên cạnh là một số dụng cụ trị liệu, trêи đầu có một cái giá, một đường ống kéo dài từ miệng chai treo trêи giá đi đến tận phần dưới cơ thể của người đàn ông. Cảnh tượng có phần trầm trọng.

Người đang nằm trêи giường này chính là Hoa Mãn Thần.

Để chữa trị cho Hoa Mãn Thân, bây giờ nhà họ Hoa dường như đã dùng đến toàn bộ năng lực có thể dùng nhưng vẫn không có bắt kỳ hiệu quả nào…

“Bà Hoa.” Một y tá bước tới, hơi cúi đầu chào.

*Cậu chủ thế nào rồi?” Bà Hoa hỏi.

“Cậu chủ đã ngủ rồi, nhưng cậu ấy vẫn không chịu ăn gì.”

Y tá bất lực nói.

Bà Hoa cau mày nhìn Khấu Quan.

Khấu Quan với tư thế ngậm miệng không nói, bước tới, mở cái túi cũ kỹ, lấy ra một số thiết bị Trung Y và bắt đầu chẳn đoán cho Hoa Mãn Thần.

Ông ta bắt mạch trước rồi dùng kim bạc châm vào, tất cả mọi thứ đều theo trình tự.

Vẻ mặt của Khấu Quan rất nghiêm túc.

Nhưng một lúc sau, vẻ mặt nghiêm túc của ông ta dần dần chuyển thành ngạc nhiên, một lúc sau nữa, đã là một vẻ mặt hoảng sợ.

“Đây … đây là?”

“Khấu lão tiên sinh, tình trạng của con trai tôi rốt cuộc là như thế nào?” Bà Hoa vội vàng hỏi.

“Rốt cuộc là ai đã làm cậu ấy bị thương đến thế này?”

Kháu Quan nhìn chằm chằm vào bà Hoa hỏi.

Bà Hoa hơi sửng sốt, mới nghiền răng nghiền lợi nói: “Là một người tên Lâm Dương!”

Bình luận

Truyện đang đọc