CHÀNG RỂ SIÊU CẤP CỦA NỮ THẦN

Nhưng Lâm Dương biết rằng, anh không điên.

Anh nhìn chằm chằm vào cổ tay mình, lại nhìn thấy ở đó có mười lăm chấm đỏ, chấm đỏ giống như nốt ruồi son, sáng sủa và bắt mắt, nhưng lại bị tay áo che đi, hầu hết mọi người đều không nhìn thấy được.

Rù rù… rù rù….

Lúc này, điện thoại rung lên.

Lâm Dương trực tiếp bắt máy.

Ở bên kia điện thoại đương nhiên là giọng nói Long Thủ.

“Sư phụ, có manh mối rồi, nhưng bên đó hình như xảy ra chút vấn đề. Chúng ta bắt buộc phải gấp rút giải quyết càng sớm càng tốt, nếu như thời gian chậm trễ thì có thể không kịp làm gì nữa.

“Ở đâu?”

“Một con đường trong núi.”

“Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?”

“Theo như điều tra, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể cầm cự: trong ba tiếng đồng hồ, hơn nữa từ đây lái xe lên đường núi nhanh nhất cũng phải mắt ba tiếng rưỡi. Chúng ta e rằng không kịp tốc độ.”

“Vậy nều như ngồi trực thăng thì sao?”

“Trực… trực thăng sao?”

Một con đường trong núi.



Trêи một cánh đồng thuốc, một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa mặc quần áo màu xanh lục đang cõng một người phụ nữ trung niên bị thương, chạy điên cuồng về phía trước.

Tiếng thở gấp không ngừng vang lên bên tai.

Đừng nhìn cô gái ấy nhỏ bé, rất yếu ớt nhưng mà sức lực mà cô ấy thể hiện ra lúc này lại vô cùng khủng khϊế͙p͙, cõng người phụ nữ 50 kg trêи lưng vẫn có thể bước nhanh như: bay, thật sự khiến người ta không thể nào tin được.

“Đứng lại!”

“Con nhóc thối, dừng lại cho tôi!”

“Còn không dừng lại, đợi chúng tôi bắt được cô, nhất định phải khiến cô đẹp mặt!”

Một tràng gào thét giận dữ từ phía sau truyền đến, một đoàn người mặc quần áo cổ trang và hiện đại đuổi theo đến đây.

Có người còn cầm súng và bắn về phía bên này.

Có người bước nhanh như bay, có thân hình như chim én, đuổi theo đến đây.

Sau cùng, là một chiếc xe Mercedes Benz cỡ lớn, đang từ: từ lái tới đây.

Tiếng động cơ cực lớn vang lên.

Mặc dù ở trong môi trường hoang dã, các bánh xe của Big G vẫn giống như lái trêи mặt đất bằng phẳng.

Còn trêи ghế phụ, một thanh niên tóc dài, mặc bộ đồ Đường đang cầm quạt xếp, nheo mắt nhìn cô gái đang bỏ chạy ở đằng xa.

Cách ăn mặc của người đàn ông không ăn nhập với chiếc xe hơi thời thượng, còn vẻ tà mị trêи khuôn mặt của anh ta lại rất hoà hợp với cách trang điểm trêи người này.

“Con tiện nhân thối này, lại dám dùng độc trước mặt thiếu gia! Hừ, cũng không nhìn xem thử thiếu gia là người như thế nào! Chút độc này có tác dụng với thiếu gia sao? Con tiện nhân này quá không biết tốt xấu rồi!” người đàn ông lái xe bên cạnh liên tục chửi bới.



“Anh thì hiểu cái gì? Một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, đợi lát nữa tôi chơi mới đủ mùi vị! Cô ta không phải thích cứu người sao? Lát nữa tôi sẽ xử cô ta trước mặt người đó, để xem thử những người mà cô ta đã cứu, có thể cứu cô ta hay không!” Người đàn ông lắc chiếc quạt gấp, mỉm cười nói.

Tài xế vừa nghe vậy thở gấp, lập tức phản ứng lại.

Loại cảnh tượng này, chỉ cần nghĩ đến đã kϊƈɦ thích muốn chết rồi.

Sự tồn tại như hoa như ngọc như vậy bị hủy hoại, không ai có thể chịu đựng nồi…

“Thiếu gia, cái đó… lát nữa đám anh em có ăn canh không?” Người lái xe cẩn thận dè dặt hỏi.

Người đàn ông khẽ đảo mắt, liếc nhìn tài xế, sau đó hừ lạnh một tiếng, “Người phụ nữ đó giữ lại cho anh!”

“Không phải chứ thiếu gia? Bà già kia đã ngoài 50 rồi…”

“Nêu như anh không làm, hôm nay tôi sẽ chôn anh ở đây.”

Người đàn ông thờ ơ nói.

“Tôi làm, tôi làm…” Người tài xế muốn khóc không ra nước mắt.

Anh ta tin rằng thiếu gia của mình nhất định sẽ làm như: vậy…

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại dưới chân núi.

Những người đuổi theo trước đó đều ở quanh chân núi.

Thiếu gia xuống xe, đi tới vài bước, liền có một người chào hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc