CHÀNG RỂ SIÊU CẤP CỦA NỮ THẦN

Một tiếng chuông du dương vang lên, toàn bộ viện học thuật Nam Phái trở nên yên tĩnh.

Học sinh và các vị bác sĩ Đông y đồng loạt tiến vào nơi diễn ra đại hội.

Những người đến xem cũng lần lượt đi vào chỗ khán đài.

Bởi vì là đại hội sát hạch các bác sĩ Đông y, thế nên nhất định phải giữ yên lặng, nhưng mà khuôn mặt của tất cả mọi người thì lại đỏ ửng, đứng ngồi không yên, lúc này bọn họ cũng không chẳng thể nào đè nén được tâm tình kϊƈɦ động xuống.

Dĩ nhiên là không ai kϊƈɦ động bằng những học sinh kia rồi.

Bọn họ xắn tay áo lên, mang theo trông ngóng mà chờ đợi, dự tính sẽ phô trương hết tài năng của bản thân.

Lúc này, cánh cửa trung tâm đại hội được mở ra, một đám người bước vào.

Đám người này trông rất là kỳ lạ.

Ngoại trừ bốn người đầu tiên ăn mặc hơi chỉnh tÈ một chút, những người còn lại thì ăn mặc cũng tương đối bình thường, không giống như người của Nam Phái, hơn nữa mỗi người ai nấy cũng đều lộ ra sắc mặt không được khỏe, có người còn không nhịn được mà ho khan.

Trong số đám học sinh có người biết bốn người đứng đầu kia, người đó lập tức đứng dậy và cúi chào bốn người đó.

“Thầy Vũ Văn, thày Bích Nhàn, thày Kim Đỉnh, thầy Lý Tử Vân, chào các thầy!”

Vừa nghe người kia gọi như vậy, những người khác lập tức cảm thầy sửng sót, sau đó bọn họ cũng vội vàng cúi người xuống mà cười nói: “Chào bồn thầy!”

“Chào bồn thày!”

Âm thanh cắt lên dồn dập, đan xen với nhau, có người sợ.

mình gọi chậm sẽ khiến các thầy mắt hứng.

Mà người ngồi trêи khán đài vừa nghe thấy thì cũng lập tức biết những người này chính là ban giám khảo của đại hội Vua Ngành Y lần này.

Còn đám người đứng phía sau bọn họ chính là bệnh nhân dùng đề sát hạch đợt này.

Bọn họ trực tiếp ngồi vào ghế ngồi riêng ở bên hông hội trường.

“Tất cả mọi người ngồi xuống đi, gọi tới số thứ tự nào thì người đó tiến lên nhận bài kiểm tra.” Một người phụ nữ tên Bích Nhàn lên tiếng.

Người phụ nữ này khoảng chừng bốn mươi tuổi, bà ta mặc trêи người một bộ sườn xám, nói năng thận trọng, vẻ mặt bà ta nghiêm túc, trông còn nghiêm khắc hơn cả Mao Ái Cầm. Khi mọi người nhìn thấy mặt bà ta, ai cũng đều không khỏi cảm thấy sợ hãi.

“Bà ấy chính là Bích Nhàn sao?”

“Không sai, bà ấy chính là giảng viên nổi tiếng nhát Nam Phái, hơn nữa bà ấy còn nỏi tiếng là nghiêm khắc, nhưng y thuật của bà ta cũng cao đến ngất ngưởng, bà ấy đã đạt tới trình độ của vị bác sĩ Yến Kinh rồi đấy.”

Có người lặng lẽ bàn luận.

“Lần sát hạch này là do tôi Vũ Văn Mặc, bác sĩ Bích Nhàn, bác sĩ Kim Đỉnh và bác sĩ Lý Tử Vân làm giám khảo, hy vọng mọi người có thể phát huy thật tốt.” Vũ Văn Mặc nói lời mở đầu.

“Vâng, thầy!”

Mọi người đều đồng loạt hô to lên.

Lúc này, Liễu Như Thơ, học trò của Khấu Quan và các vị bác sĩ khác cũng đã tới, họ ngồi ở vị trí cách ban giám khảo không xa, họ tới đây là để quan sát trận so tài, nên họ sẽ không tham gia vào kỳ sát hạch của Nam Phái, dù sao thì người giống như bọn họ, cả hai phái Nam và Bắc đều tranh giành, bọn họ không thể nào tùy tiện đứng thành hàng được.

Học trò lớn của Khấu Quan là Nam Hành, mặc dù anh ta ăn mặc giản dị, vẻ ngoài xấu xí, nhưng trong mắt anh ta lại chất đầy vẻ kiêu ngạo.

Thỉnh thoảng anh ta nhìn Liễu Như Thơ đang ngồi ở bên cạnh tựa như tiên tử, sâu trong ánh mắt anh ta thấp thoáng có tia nóng bỏng.

Chỉ tiếc là Liễu Như Thơ không hề nhìn anh ta, cô ấy chỉ liếc mắt nhìn về phía những vị bác sĩ thiên tài trẻ tuổi đang ở hội trường kia, giống như là đang quan sát bọn họ.

“Lúc này này in tuyên bó, đại hội Vua Ngành Y chính thức được bắt đầu ngay bây giờ.”

Lý Tử Vân đứng lên rồi hô to.

Trong khoảnh khắc đó, tiếng chuông cử Nam Phái lại vang lên ba lần, sau đó những người đứng ở hai hàng bắt đầu bước ra từ hai bên cửa.



Bọn họ xếp thành hàng ngang, đứng ở hai bên cử ban giám khảo, ai nấy cũng đều đứng thẳng tắp, trông đầy khí thế.

Bầu không khí trong hội trường cũng rất là trang trọng.

Những người chuẩn bị tham gia sát hạch, không người nào là không âm thầm nuốt nước bọt.

Bọn họ cũng chưa từng thấy qua tư thế đó bao giờ?

Mà đúng lúc này, một thành viên của Nam Phái lấy ra một cái ống hình trụ và đặt nó ở trước mặt bốn vị ban giám khảo.

Vũ Văn Mặc lắc bên trong ống hình trụ một cái rồi rút ra một tắm thẻ, ông áy đọc lên cái tên có ở phía trêи thẻ.

“Trần Khải.”

“Lên!”

Vừa nghe gọi, ở chỗ ngồi của thí sinh dự thi có một người đàn ông tầm 27 – 28 tuổi đeo mắt kiếng đã lập tức đứng lên, anh ta nhanh chóng tiến về phía ban giám khảo.

Nơi đó có sẵn bàn mỏ, kim châm và dược liệu cũng đã được chuẩn bị xong, nhưng tát cả đều có hạn.

Nam Phái yêu cầu các thí sinh không được mang theo dụng cụ y của bản thân, họ chỉ có thể dùng kim châm và dược liệu mà bên Nam Phái đã cung cấp sẵn, hơn nữa số lượng kim châm, dược liệu đều có hạn.

Trong khi đó, Kim Đỉnh cũng rút ra một tắm thẻ và đọc lên cái tên trêи thẻ: “Trương Phú Quý.”

Vừa nói dút lời, ở bên hàng ghế bệnh nhân có một ông cụ gần 70 tuổi đứng dậy.

Ông cụ chống cây quải trượng, đi loạng choạng tới.

Khi người tên Trần Khải vừa nhìn thấy ông cụ này, thì trong lòng anh ta lập tức trở nên nguội lạnh phân nửa.

Trong số những bệnh nhân này, khó điều trị nhất là người cao tuổi, bởi vì thể trạng của người cao tuổi vốn dĩ đã kém, nếu ban giám khảo ra đề thi quá khó, vậy thì phần trăm anh ta không được chọn là rất cao.

Trần Khải sợ hết hồn hét vía.

Bên chỗ ngồi dành cho thí sinh, có không ít người âm thầm bật cười.

*Lá gan của ông cụ này có vấn đề, tôi muốn cậu kiểm tra xem vấn đề chính ở trong lá gan của ông ấy là gì trong vòng 10 phút, hơn nữa còn phải kiểm soát được bệnh tình.” Lý Tử Vân ngồi bên kia lạnh lùng nói.

Trần Khải vừa nghe thấy đề bài, thì lập tức trợn to mắt ở ngay tại chỗ.

Không ít người lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Mười, mười phút?” Trần Khải đứng ngây người ra màhồi lại.

“Có vấn đề gì sao?” Lý Tử Vân liếc nhìn anh ta.

“Không, không thành vấn đề.” Sắc mặt của Trần Khải trở.

nên khó coi, sau đó anh ta vội vàng đi lấy kim châm, rồi tiền hành chữa trị cho ông cụ.

Bên chỗ ngồi dành cho thí sinh cũng bắt đầu bàn luận sôi nỗi.

“Mười phút? Đề này cũng quá khó rồi?”

“Chỉ bằng những vật liệu mà Nam Phái đã cung cấp sẵn, có cho tôi một tiếng thì cũng chưa chắc là tôi có thể chẩn đoán được!”

“Tôi cảm thấy đề thi lần này khó hơn nhiều so với đề lần trước.”

“Bạn hiền, trước đây ông bạn đã tới đây rồi sao?”

“Năm nay tôi năm mươi rồi, tôi cũng đã tham gia tới mấy cái đại hội Vua Ngành rồi!”

“Cái gì? Ông năm mươi tuổi rồi mà vẫn còn muốn vào Nam Phái?”



*Dĩ nhiên, ước muốn của tôi chính là được gia nhập vào Nam Phái!”

Âm thanh lí nhí vang lên.

Khuôn mặt của Bích Nhàn tối sầm lại, bà ta đập bàn một cái rồi rồng to: “Tất cả im lặng hết cho tôi!”

Hàng ghế thí sinh lập tức yên tĩnh trở lại.

Tiếp đến bọn họ nghe thấy Bích Nhàn lạnh lùng nói: “Ai mà còn gây ồn ào nữa thì mau cút ra ngoài cho tôi!”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại không dám nói nữa, thậm chí ngay cả hít thở cũng hòa hoãn đi không ít.

Hội trường lại lần nữa trở nên yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có bóng người bận rộn của Trần Khải.

Nhưng cho thời gian mười phút là quá ngắn, mặc dù anh ta vội tới mức đầu chảy đầy mồ hôi, nhưng rốt cuộc vẫn không đủ thời gian.

“Đã đến giờ, bài thi kết thúc, thí sinh Trần Khải, sát hạch thất bại!” Kim Đỉnh nói với khuôn mặt không mang theo bắt kỳ cảm xúc nào.

Trần Khải vừa thấy nghe lời này, thì đã trở nên nóng nảy mà vội nói: “Bốn thầy, xin hãy cho tôi thêm một chút thời gian, cho tôi một cơ hội nữa thôi, tôi sẽ nhanh chóng chẩn đoán ra được bệnh, xin các ngài.”

Trần Khải là người mà cả thôn gửi gắm hy vọng, anh ta cũng là người mà bệnh viện của họ vất vả lắm mới đưa được tới và tham gia đại hội Vua Ngành Y, phải biết rằng tư cách tham gia vào đại hội Vua Ngành Y không phải là ai cũng đều có, cái này cũng phải nhờ nỗ lực rất nhiều mới có thể giành được.

Trần Khải đã chuẩn bị khoảng chừng ba năm.

Mà bây giờ, tất cả mọi thứ đều đã bị sụp đổ.

Chỉ ở đây đúng mười phút, mộng vỡ tan.

“Mời thí sinh này lập tức rời khỏi đây để không muốn ảnh hưởng đến cuộc thi, nếu không thì chúng tôi chỉ có thể đưa cậu đi ra ngoài!” Bích Nhàn nói với anh ta một cách lạnh nhạt.

“Thầy Bích Nhàn, xin ngài cho tôi thêm một lần cơ hội nữa đi, tôi cầu xin ngài!” Trần Khải vẫn cố gào lên.

“Không biết phải trái!” Bích Nhàn la lên một tiếng rồi vung tay.

Lập tức có hai thành viên của Nam Phái với cơ thể lực lưỡng bước ra từ hai bên, tiến tới lôi Trần Khải ra ngoài, quăng anh ta ra khỏi Nam Phái.

Tiếng la không cam lòng của Trần Khải vẫn còn kêu vang vãng.

“Nghe đây, đưa người tên là Trần Khải này vào trong danh sách đen, cả đời này cậu ta sẽ không được phép tham gia kỳ sát hạch ở Nam Phái nữa!” Bích Nhàn lớn tiếng nói.

Khuôn mặt của mọi người không khỏi biến sắc.

Cái này là bị xử tử hình ư?

“Người kế tiếp!” Bích Nhàn hừ một tiếng rồi nói.

Cuộc thi tiếp tục được tiền hành.

Nhưng lúc này, áp lực đè nặng lên mỗi thí sinh cũng ngày.

càng nhiều.

Mà khi cuộc thi từ từ được tiến hành tiếp, thì bọn họ cũng dần ý thức được, nội dung của kỳ sát hạch lần này đơn giản đến mức khó tin.

Cho dù có là kiểu bệnh nhân nào đi nữa, thời gian cho bọn họ chẩn đoán chỉ có 10 phút, trong vòng 10 phút, nếu không thể hoàn thành được yêu cầu mà bồn vị ban giám khảo đưa ra thì người đó sẽ bị phán là thất bại.

Trong lúc nhát thời, cả hội trường đều là lũ lụt.

Mãi cho đến khi, Vũ Văn Mặc gọi một cái tên tiếp theo.

“Vị kế tiếp, Trình Thường Sinh!”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người trong hội trường không khỏi cảm thấy sửng sốt.

Rốt cuộc bác sĩ thiên tài cũng đã lên!

Bình luận

Truyện đang đọc